(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mặt trời khuất sau đỉnh núi, ánh chiều tà bị đêm đen nhấn chìm, những vì sao thưa thớt trên bầu trời đen kịt, không tìm thấy mặt trăng.
Cơn gió hè chầm chậm từ từ lướt qua, Tang Lê ôm đầu gối, ngồi một mình trên bãi cỏ ở sân sau, bóng lưng nhỏ bé.
Sau hồi lâu, Từ Hiểu đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt Tang Lê gục trên đầu gối, hai má thấm đẫm những vệt nước mắt, đôi mắt hạnh nhân rủ xuống, không tìm thấy một chút sức sống.
"Điềm Điềm, vừa rồi bà Liên đã nói với tớ hết rồi..."
Kể từ khi Tang Tĩnh qua đời, Từ Hiểu chưa từng thấy cô đau lòng buồn bã như vậy nữa, trong lòng cô ấy cũng đau xót theo: “Tớ đã nghĩ tại sao mấy ngày nay tâm trạng cậu trông có vẻ không tốt như vậy, cậu chịu uất ức lớn như thế, sao cũng không nói cho tớ biết.”
Từ Hiểu nghĩ đến chuyện Tang Lê gặp phải, tức đến nổi trận lôi đình: "Cậu và Quảng Dã ở bên nhau rất vui vẻ, khó lắm mới cùng thi đỗ Đại học Vân Lăng, tại sao bà nội cậu ấy lại can thiệp vào tình cảm của hai cậu chứ? Với cả bà ấy không đồng ý thì đi tìm cháu trai của mình mà nói đi, ép cậu lén lút rời đi là thế quái nào! Còn tưởng là nội dung cũ rích cho người ta năm trăm năm mươi tệ để rời đi trong phim truyền hình đấy à!"
Từ Hiểu càng nói càng tức: "Lê Lê, để tớ cùng cậu đến Vân Lăng! Tớ sẽ đi gặp bà nội cậu ấy đòi lại công đạo!"
Tang Lê lắc đầu, nắm lấy tay cô ấy: "Hiểu Hiểu…”
Hai mắt Từ Hiểu cũng đỏ hoe: “Chẳng qua là tớ tức thay cho cậu thôi, Điềm Điềm, cậu tốt như vậy mà, cậu là cô gái tốt nhất mà tớ từng gặp, cậu và Quảng Dã cũng xứng đôi, tại sao bà nội Quảng Dã lại không đồng ý cho hai cậu ở bên nhau, bà ấy không có mắt nhìn à…”
Từ Hiểu giận thì giận, nhưng cũng biết bản thân thực sự không thể làm gì được, cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tang Lê, tức đến trễ cả miệng: "Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?
Cậu định rời đi thật sao?"
"Tớ ở lại được sao.."
Phạm Mạn Chi ngoài miệng thì có thiện ý, nói cho cô cơ hội lựa chọn, nhưng cô có quyền lựa chọn thật sao?
Mặc dù cô luôn cho bản thân dũng khí đi về phía Quảng Dã, nhưng khi cô chạm tay đến mới
nhận ra mọi thứ đều như trăng trong nước.
Cô hoàn toàn không có tư cách chống đối.
"Dì Tống và chú Quảng không thể giúp được tớ, tớ cũng không muốn làm bà ngoại buồn, tớ còn có cách gì sao.."
Cô như con thuyền nhỏ hứng lấy gió to sóng lớn, cố gắng muốn chạy về phía bờ bên kia, chỉ có một mình, không một chút năng lực.
"Nhưng nếu cậu nói với Quảng Dã thì sao?"
Hốc mắt Tang Lê đau xót: “Tớ không muốn Quảng Dã vì tớ mà phải lựa chọn.”
Với sự hiểu biết của cô về tính cách của Quảng Dã, nếu anh biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nổi trận cãi vã, không tiếc từ bỏ mọi thứ để chống đối gia đình mình. Bây giờ Quảng Dã khó lắm mới thật sự bắt đầu mở lòng với người trong nhà, nếu lại rạn nứt với gia đình vì cô, cô cũng không nỡ nhẫn tâm, thà rằng chọn cách tự rời đi.
Cô không muốn nhìn thấy anh vì cô mà khó chịu hay tức giận như thế, cho dù việc cô rời đi cũng là sự tổn thương rất lớn với anh, nhưng chắc hẳn sự tổn thương này cũng nhỏ hơn những thứ khác.
Cô hy vọng giữa cô và gia đình, anh có thể mất đi người không quá quan trọng như cô.
Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Tang Lê: "Hiểu Hiểu, cậu biết không, sau khi tớ và Quảng Dã ở bên nhau, tớ đã nghe rất nhiều lời bàn tán, rất nhiều người nói tớ không xứng với Quảng Dã.."
Kể từ khi mối quan hệ hai người họ được công khai, Tang Lê đã nghe rất nhiều lời đồn đại vô căn cứ, chẳng những chỉ ở cơ sở học múa, mà lời nói giữa các bạn học dù cố ý hay vô ý cũng lọt vào tai cô, còn có bài viết nói xấu cô trên trang web trường học, có rất nhiều lời vừa chói tai vừa khó nghe.
“Tớ luôn thôi miên bản thân không để ý đến cách nhìn của thế giới bên ngoài, lừa mình dối người, cho đến khi bà nội Quảng Dã tìm tận cửa mới nhìn rõ sự thật..”
Có lẽ những gì Phạm Mạn Chi nói là đúng, cô rời đi, Quảng Dã sẽ gặp được người tốt hơn, gặp được người mà anh thích hơn.
Tại sao cô lại mang tham vọng mình là ngoại lệ duy nhất của anh?
Tang Lê ngửa đầu nhìn trời, khóe mắt chua xót: “Đêm đi xem kịch vào dịp Tết, tớ và Quảng Dã đã ngồi ở đây, cậu ấy cùng tớ ngắm cảnh, tớ và cậu ấy nói chuyện lúc còn nhỏ, tớ rất muốn quay lại khoảng thời gian đó..”
Cô nói, cô vẫn nhớ những ngày anh cùng cô về nhà, anh giúp bà ngoại dọn sân trước, leo lên mái nhà lợp ngói, cùng cô bắt cá, đến rừng hoa mai chụp ảnh, cùng chơi với bọn trẻ, cùng bà ngoại trò chuyện ở phòng khách, và cả trong phòng, anh nói anh không chịu được muốn ôm cô...
Từ khi mẹ đi, dường như đã rất lâu cô chưa từng hạnh phúc như thế.
Chính Quảng Dã đã vá lại trái tim vỡ vụn của cô, khiến cô một lần nữa buông bỏ sự cảnh giác đề phòng với mọi người, để cô được chữa lành, được sưởi ấm, được yêu thương sâu sắc, khiến cô lại có sự mong đợi ngập tràn đối với tương lai.
Ngoài mẹ và bà ngoại, không có người nào yêu thương cô nhiều giống như anh.
Tang Lê nhìn sang Từ Hiểu, hốc mắt đỏ bừng, đầu mũi cay cay: "Hiểu Hiểu, tớ thật sự rất thích Quảng Dã, nhưng tại sao trong mắt người khác chỉ nhìn thấy chúng tớ có xứng hay không…”
Từ Hiểu đau lòng ôm lấy cô, cũng rơi nước mắt, cảm thấy những lời an ủi cũng trở nên cứng nhắc bất lực.
Mối tình đầu thời niên thiếu thật chân thành và trong sáng, lần đầu tiên trên đời này yêu một người, người ta trao trọn con tim mà không hề giữ lại, nhưng ai ai cũng giống như đứa trẻ vừa biết đi, lảo đảo, không cẩn thận thì vấp ngã đến nổi vỡ đầu chảy máu, mình đầy thương tích, cả người đau đớn.
Buổi tối, khi Tang Lê và Liên Vũ Châu ngủ cùng nhau, Liên Vũ Châu nắm tay Tang Lê, thở dài: "Điềm Điềm, cháu đừng giận bà ngoại, bà ngoại chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi"
Đầu mũi Tang Lê cay cay: “Cháu biết.”
Liên Vũ Châu ôm Tang Lê vào lòng, đau lòng vỗ vai cô, rất lâu sau, bà ấy lên tiếng: "Thôi đi nhé, rời khỏi Tiểu Dã"
Rời khỏi Quảng Dã là con đường duy nhất có thể đi.
Màn đêm ngoài trời mù mịt, bốn bề chìm vào sự u ám, mọi vật sa vào biển sâu tăm tối, không bắt được một tia sáng.
Tang Lê tựa vào vai Liên Vũ Châu, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Lệ cử người đến nội thành đón Tang Lê, thông qua quan hệ xử lý gấp rút, làm đủ mọi thủ tục, và tham gia kỳ thi.
Tang Lê giống như con rối không có linh hồn, nghe lời làm theo lời dặn.
Ban ngày xử lý xong các thủ tục, đến tối cô được đưa về nhà, ở một mình trong phòng,
không nói một lời nào.
Cô xem đi xem lại những bức ảnh chụp cùng với Quảng Dã, nghe đi nghe lại từng đoạn tin nhắn thoại mà anh gửi đến, xem lại lịch sử trò chuyện của họ, giống như một con robot đang ra sức cấy những thứ này vào miền ký ức sâu nhất trong đầu cô.
Cô cứ rơi nước mắt cho đến khi cạn khô.
Tang Lê lấy lý do muốn ở cùng Liên Vũ Châu nhiều hơn để trì hoãn thời gian về Vân Lăng, cô không chủ động liên lạc với Quảng Dã nữa, tần suất gọi điện cũng giảm đi nhiều.
Nhưng không thể để anh sinh nghi, mỗi lần anh tìm cô, cô đều trả lời, mỗi một lần tin nhắn của chàng trai hiện lên, cảm xúc trong cô như ao tù nước đọng, lên xuống nhấp nhô, rồi lại rơi vào một vòng mới đầy đau khổ và buồn bã.
Sau khi mọi việc xử lý xong xuôi, cuối tháng tám, Tang Lê chuẩn bị bay về Vân Lăng.
Một tối trước khi về, cô nhận được điện thoại của Phạm Mạn Chi, giọng điệu đối phương thân mật, như thể không có chuyện gì xảy ra, bà ấy nói ngày mai sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở Vân Lăng, bảo cô sau khi về thì đến dự, Tang Lê không phản kháng, chỉ đồng ý.
Cô đang nằm trên giường thì nhận được cuộc gọi từ Quảng Dã.
“Mai về ư?” Anh hỏi.
Tang Lê nén cảm xúc, ừm nhẹ một tiếng: "Đúng lúc bà nội mời tớ đến dự tiệc mừng thọ của bà."
Vì trụ sở chính của Tập đoàn Sang Huy ở Vân Lăng, Phạm Mạn Chi lại là Chủ tịch Hội đồng quản trị nhiệm kỳ trước, nên lần này tiệc mừng thọ của bà ấy được tổ chức ở Vân Lăng.
Đầu bên kia, Quảng Dã thấp giọng vặn hỏi: “Vì tiệc mừng thọ của bà nội nên cậu mới chịu về chứ không nhớ tớ chút nào à?”
Tang Lê kìm nén, đau xót mà nói: “Cậu có gì mà nhớ?”
Đầu bên kia mỉm cười: "Cậu về thì chờ mà xem.”
Anh hỏi cô sao dạo này lại bận như thế, hơn nữa luôn cảm thấy tâm trạng của cô không vui, Tang Lê bịa chuyện nói gần đây trong thôn làm đủ thứ việc, ban ngày cô phải đi phụ giúp, về đến nhà thì không còn sức lực gì cả.
"Nếu tớ về thì tốt rồi, cậu sẽ không mệt như vậy."
Cô nghe vậy thì lau nước mắt, giọng nói căng ra: "Không sao, tớ làm xong hết rồi"
Quảng Dã cong miệng cười: “Chờ tổ chức sinh nhật bà nội xong, ngày mốt sáu người trong tiểu đội Phất Nhanh của chúng ta cùng ra ngoài chơi, không phải trước đó cậu nói nhập học huấn luyện quân sự phải mua rất nhiều thứ sao? Tớ sẽ đi mua cùng cậu, đến lúc đó, trước khi nhập học chúng ta lại đi du lịch một chuyến, cậu nghĩ xem nên đi đâu, chỉ hai chúng ta thôi, lần này ông đây tuyệt đối không cho người khác làm phiền”
Quảng Dã ở đầu bên kia hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh nghĩ rằng, họ vẫn có thể cùng vào Đại học Vân Lăng, anh còn đang lên kế hoạch cho việc nhập học, anh vẫn rất vui vẻ và ngập tràn mong đợi...
Tang Lê chỉ trả lời một cách mơ hồ, không chịu đựng nổi liền cúp điện thoại, lấy chăn che mặt, rơi nước mắt.
Cô cảm giác tim mình như bị một vật cứng đập mạnh vào, đau đến nỗi không thể nói nên lời.
Cô có thể không buồn vì bản thân, nhưng Quảng Dã thì sao...
Anh thích cô lâu như vậy, theo đuổi cô lâu như vậy, sau khi cô đồng ý ở bên anh, ngày nào anh cũng rất hạnh phúc, anh nói sẽ mãi ở bên cạnh cô, nhưng nếu anh biết cô sắp rời đi, hẳn là anh phải buồn cỡ nào...
Tang Lê co quắp người lại, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Ngoài cửa, Liên Vũ Châu nghe thấy cũng đau lòng theo.
Ngày hôm sau, thời tiết âm u, không nhìn thấy mặt trời.
Tang Lê thu dọn xong hành lý từ sáng sớm, buổi trưa Từ Hiểu cũng đến ăn, bầu không khí trên bàn ăn cũng rất trầm lắng.
Sau bữa trưa, Tang Lê phải rời đi.
Tang Lê và Liên Vũ Châu ôm nhau rất lâu, Liên Vũ Châu xoa đầu cô, giọng dịu dàng dặn dò mọi chuyện, Tang Lê không muốn làm Liên Vũ Châu khó chịu, cố nén nước mắt, ngoan ngoãn trả lời. Sau đó, Từ Hiểu tiễn Tang Lê đến cổng thôn.
Từ Hiểu không nỡ, ôm lấy cô: "Điềm Điềm, cậu giữ sức khỏe nhé, thường xuyên gọi điện cho tớ, có chuyện gì không vui đều có thể nói cho tớ biết, tớ sẽ ở cùng cậu, dù thế nào cũng đừng quên tớ nhé."
Tang Lê ôm cô ấy, bảo Từ Hiểu cũng chăm sóc bản thân thật tốt.
Cuối cùng cô nói: “Cậu nhớ phải hứa với tớ đó nhé.”
Từ Hiểu đau xót gật đầu: “Tớ tuyệt đối sẽ không nói đâu.”
Cuối cùng, Tang Lê lên xe, xe lượn vòng xuống núi, cô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong nhóm tiểu đội Phất Nhanh trên WeChat, Dụ Niệm Niệm @cô: [Lê Lê, hôm nay cậu về Vân Lăng phải không?]
Tang Lê thu mắt lại, trả lời: [Ừm.]
Dụ Niệm Niệm: [Tốt quá rồi, lâu quá không gặp, ngày mai mọi người nhớ đó nha, chúng ta sẽ đi công viên giải trí với nhau, he he he]
Lữ Nguyệt: [Mai gặp nhé, háo hức quá đi mất.]
Nhiếp Văn: [Ngày mai ai chơi trò tháp thả với tôi không, Trương Bác Dương, cậu nhất định phải đứng ra đó.]
Trương Bác Dương: [Xin rút, tôi sợ độ cao, cầu kéo A Dã đi đi.]
Nhiếp Văn: [Ha ha, A Dã không gặp Tang Lê hai tuần rồi, chắc chắn ngày mai cậu ấy sẽ liều mạng bám lấy Tang Lê, căn bản là không đếm xỉa tới tôi.]
Quảng Dã cũng ra mặt: [Cậu biết thì tốt.]
Những người khác: [Ha ha ha ha...]
Tang Lê nhìn tin nhắn trong nhóm, trái tim bị nỗi đau xót quấn quanh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");