Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 105




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi chiều, Tang Lê một mình ra ngoài, đi đến bên khe suối, ngẩn người ngồi trên bờ đá, một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn thấy Từ Hiểu đang chạy về phía mình: "Điềm Điềm, bà Liên nói cậu đã ra ngoài, sao cậu ra ngoài mà không nói với tớ một tiếng, hại tớ tìm cậu cả buổi."

Tang Lê định thần lại, Từ Hiểu đưa cái túi đang cầm cho cô: “Này, mua đồ ăn vặt cho cậu đấy.”

“Cảm ơn cậu.”

Từ Hiểu ngồi bên cạnh cô, xé một túi sơn tra ra, quay đầu nhìn sắc mặt Tang Lê: "Điềm Điềm, tớ thấy hôm nay cậu rất lạ."

"Sao cơ?"

"Có phải tâm trạng không tốt không? Tớ cảm thấy hình như cậu không vui cho lắm.” Từ Hiểu nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười: "Có phải là vì bạn trai không về cùng nên tâm trạng của cậu không tốt không?" 

Tang Lê ngẩn người: "Có lẽ có một chút..."

Từ Hiểu hóng hớt cười đùa: “Thật sự không ngờ, cô gái Điềm Điềm ngoan ngoãn của chúng ta sẽ có ngày như vậy, ban đầu còn nói gì mà tuyệt đối sẽ không thích chàng trai nào ở Vân Lăng, Quảng Dã là ngoại lệ phải không?"

Tang Lê ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chớp mắt: "Ban đầu gặp cậu ấy, tớ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích cậu ấy"

Từ lúc đầu chán ghét nhau, rồi lại đến lúc tìm hiểu nhau, thu hút nhau, cuối cùng là trái tim đập cùng tần số và yêu nhau.

Hết thảy những điều này giống như số phận đã an bài, ban đầu không không cảm thấy gì cả, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả đều là định mệnh.

Từ Hiểu nhớ ra một chuyện, khó xử nói: “Lê Lê, thật ra khi Quảng Dã đến đây vào dịp Tết lần trước, lúc đầu tớ không biết các cậu thích nhau, tớ còn rất có thiện cảm với cậu ấy, cũng may là tớ không làm gì, nếu không thì xấu hổ chết mất.”

Tang Lê nhớ lại, Từ Hiểu cảm khái: "Nhưng tớ biết, tình cảm mà tớ đối với Quảng Dã chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, tớ thấy cậu ấy đẹp trai lại giàu có, nhưng cậu và Quảng Dã không giống vậy, các cậu hiểu nhau rất rõ."

Từ Hiểu nở nụ cười với Tang Lê: "Điềm Điềm, các cậu rất xứng đôi, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Quảng Dã."

Tang Lê không nói gì, rũ đôi mắt đỏ hoe xuống: "Tớ cũng hy vọng vậy."

Nhưng có lẽ, tất cả những điều này chỉ là mong ước xa vời của cô.

Mấy ngày đầu sau khi về quê, ban ngày Tang Lê chủ yếu đi theo Liên Vũ Châu ra đồng làm việc đồng áng, đến tối thì ở nhà làm việc cùng Liên Vũ Châu, hầu hết thời gian đều làm việc.

Một mặt, cô muốn giúp Liên Vũ Châu làm nhiều việc hơn để bà không cần quá mệt nhọc.

Mặt khác, cô cố gắng lấy công việc để làm tê liệt những suy nghĩ lung tung của mình.

Khi không làm việc, cô cứ một mình ngồi ngẩn người ở sân trước, không muốn ra ngoài, không muốn đi chơi, không muốn nói chuyện.

Cô cố gắng giảm bớt cơ hội liên lạc với Quảng Dã, nhưng anh vẫn gọi điện trò chuyện với cô mỗi tối.

Anh nói, anh rất nhớ cô.

Anh không biết, từng giây từng phút cô đều nhớ anh, không thể kiểm soát sự nhớ nhung.

Nhưng cô không có dũng khí để nói với anh.

Giọng nói của anh tuyền đến từ ống nghe, hệt như anh đang ghé sát thủ thỉ thân mật bên tai cô, lại một lần nữa đập tan quyết tâm quyết định rời đi của cô.

Ban đêm, trong căn phòng đã tắt đèn, cô nằm trên giường, nước mắt lại rơi như vỡ đê.

Đột nhiên, trong vài khoảnh khắc như thế, cô nghĩ, hay là liều một phen.

Cô không cần gì cả.

Cô không quan tâm gì cả.

Ích kỷ thì ích kỷ, cho dù có đối địch với Phạm Mạn Chi, cô chỉ cần ở bên cạnh Quảng Dã.

Dòng suy nghĩ cứ lên xuống, cuối cùng trở nên hỗn độn, kéo cô vào giấc ngủ sâu.

Ngày thứ tư sau khi về quê, khi Tang Lê thức dậy vào buổi sáng, Liên Vũ Châu nhìn thấy đôi mắt sưng tấy của cô thì rất ngạc nhiên: “Điềm Điềm, mắt cháu bị sao vậy?”

Cô bịa chuyện, chỉ nói do tối qua thức khuya xem điện thoại, rồi đi ngủ quá muộn.

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê đang cúi đầu ăn sáng, trong lòng rối rắm: "Điềm Điềm, cháu có tâm sự phải không?"

Ngay cả Liên Vũ Châu cũng nhận ra.

"Có phải liên quan đến Tiểu Dã không? Cháu và Tiểu Dã cãi nhau sao?"

Liên Vũ Châu cũng dần dần cảm thấy trong lòng Tang Lê có chuyện, dù rằng khi ở bên cạnh bà ấy, trạng thái của Tang Lê rất bình thường, nhưng lúc cô ở một mình, lại không tìm thấy sự vui vẻ nào trên mặt.

Tang Lê cắn rau cải muối, dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Không phải tối nào cháu cũng gọi điện cho cậu ấy sao? Cháu không sao hết.

Liên Vũ Châu thấy cô không muốn nói, cũng không đành hỏi tiếp: "Điềm Điềm, có chuyện gì cháu phải nói với bà ngoại, có biết không?"

Tang Lê cụp mắt: "Vâng…”

Ăn sáng xong, Từ Hiểu tới tìm cô: "Điềm Điềm, cậu sửa soạn xong chưa, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

Hôm qua, Từ Hiểu nói ở trên núi chán quá, nên Tang Lê đồng ý hôm nay sẽ đến thị trấn cùng cô ấy.

Tang Lê trả lời, Liên Vũ Châu hỏi: "Khi nào các cháu về?"

"Gần tối chúng cháu về, buổi tối cháu sẽ có mặt ở nhà ăn cơm."

Liên Vũ Châu cũng muốn Tang Lê có thể ra ngoài cho khuây khỏa, nên đã đồng ý.

Hai cô gái ra khỏi cửa, Từ Hiểu khoác tay cô, rất vui vẻ: "Điềm Điềm, lâu quá không đi thị trấn với cậu rồi."

Thời tiết hôm nay vô cùng tốt, bầu trời xanh thẳm bồng bềnh vài mảng kẹo bông trắng xóa, Tang Lê hỏi: "Trương Tinh đâu? Sao anh ta không đi cùng chúng ta?"

"Anh ấy vào nội thành làm việc vặt rồi, mặc kệ anh ấy đi, hôm nay là thế giới của hai chúng ta, tớ muốn đi ăn gà rán, còn muốn mua quần áo nữa, Điềm Điềm, cậu đi với tớ nhé!" 

Tang Lê cố gắng nở nụ cười: "Được."

Hai người họ ngồi xe buýt mini đi đến thị trấn.

Bên kia, ở nhà, Liên Vũ Châu làm xong việc nhà, sau khi cho gà vịt ăn, lại ra đồng tưới nước bón phân.

Ánh nắng chói chang, bà ấy khom lưng, múc nước trong thùng ra, tưới nước vào từng mui, mồ hôi cũng theo đó lăn dài xuống.

Cực nhọc ngày này qua ngày khác, vóc người Liên Vũ Châu gầy đi, da dẻ ngăm đen.

Nhớ Tang Lê thích ăn dưa chuột muối, Liên Vũ Châu hái vài trái dưa chuột, lại đi hái vài trái mướp, xách giỏ tre chầm chậm đi về.

Tích tắc, tích tắc.

Thời gian đã gần đến trưa.

Một lúc sau, Liên Vũ Châu về đến nhà thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa...

Người phụ nữ nhìn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người mặc đồ công sở màu xám, tóc búi cao, trang điểm tinh xảo, trên tay xách hộp quà lớn nhỏ, dường như đang chờ ai đó.

Người phụ nữ quay đầu nhìn thấy bà ấy, nhận ra: "Xin chào, cho hỏi dì là dì Liên, Liên Vũ Châu phải không?"

"Phải, cho hỏi cô là..."

Đối phương mỉm cười, cung kính cúi đầu: "Xin chào dì Liên, tôi tên Lục Lệ, dì gọi tôi là Tiểu Lệ cũng được, tôi là thư ký của chủ tịch Phạm.”

Chủ tịch Phạm...

“Chủ tịch Phạm là bà nội của Tiểu Quảng thiếu gia.

“Xin chào xin chào…”

Thì ra là người của bà nội Quảng Dã, Liên Vũ Châu sửng sốt vài giây, rồi vội vàng mời bà ấy vào nhà.

Hai người họ bước vào nhà, Lục Lệ đặt hộp quà lên bàn, Liên Vũ Châu vội đi bật quạt, rửa tay rồi rót nước cho bà ấy: "Cô Lữ, vất vả cho cô rồi, đã đi xa đến tận đây, sao còn mua nhiều đồ như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị gì."

Lục Lệ ngồi xuống chiếc ghế sô pha kiểu cũ đã tróc da, nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu dì Liên, là tôi không nói trước một tiếng mà đã mạo muội đến đây, chủ tịch Phạm biết quê của cô Tang Lê ở vùng núi Đài Thông, lại nghe nói dì đã lớn tuổi, trong lòng chợt nhớ, liền gọi tôi tới thăm, cũng là để nói chuyện với dì một chút, hy vọng không làm phiền dì"

"Sao có thể, nhà họ Quảng luôn rất quan tâm chúng tôi..."

Lục Lệ nói những sản phẩm bảo vệ sức khỏe này là một chút tâm ý của Phạm Mạn Chi, hy vọng Liên Vũ Châu nhận cho, Liên Vũ Châu cảm kích nói cảm ơn, bà ấy không ngờ, bình thường nhà họ Quảng đã rất

tốt với họ, ngay cả bà nội Quảng Dã cũng như vậy.

Lục Lệ quan tâm đến sức khỏe của Liên Vũ Châu, hai người họ trò chuyện hồi lâu, Lục Lệ hỏi: "Đúng rồi, cô Tang Lê đâu ạ? Sao không thấy cô ấy?"

"Đứa nhỏ này đi thị trấn chơi với bạn rồi, cô chờ một lát, tôi gọi cho con bé, bảo con bé về."

"Không cần không cần, để cô ấy đi chơi vui vẻ đi, tôi ngồi một lát thì phải đi rồi, buổi chiều còn có việc."

“Vậy tôi đi nấu cơm, cô Lục ở lại ăn một bữa nhé”

Lục Lệ vội ngăn lại, mỉm cười nói không cần: “Thật ra hôm nay tôi không đến đây gặp cô Tang Lê, mà là đến gặp dì, không giấu gì dì... Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với dì. "

Liên Vũ Châu rất ngạc nhiên.

"Chủ tịch Phạm nhờ tôi đến nói chuyện với dì về chuyện của cô Tang Lê và Tiểu Dã, chuyện hai người họ ở bên nhau, dì có biết không?"

Sắc mặt Liên Vũ Châu hơi khựng lại: "Tôi biết..."

"Chủ tịch Phạm rất thích cô Tang Lê, nói cô ấy hiểu chuyện ngoan ngoãn, tính cách cũng dễ mến, cũng xứng đôi với Tiểu Dã, nếu tương lai có thể trở thành người một nhà thì rất tốt."

Lục Lệ cười khéo léo: “Chỉ đáng tiếc, trong lòng chủ tịch Phạm... trước đó đã có ứng cử viên ưng ý hơn rồi.”

Liên Vũ Châu đã đến tuổi này, đương nhiên chớp mắt đã hiểu mục đích thực sự của đối phương đến đây.

Vòng vo nhiều như thế, hóa ra đây mới là trọng điểm.

Lục Lệ nói Tang Lê rất tốt, nhưng với tư cách là người lớn, Phạm Mạn Chi càng có nhiều yếu tố cần suy xét hơn, cho rằng hai đứa nhỏ không hợp nhau lắm: “Ý của chủ tịch Phạm, là hy vọng dì với tư cách là bà ngoại của cô Tang Lê, có thể giúp thuyết phục, để cô ấy rời khỏi Tiểu Dã.”

Nụ cười trên mặt Liên Vũ Châu dần dần đông cứng.

Lục Lệ nhắc đến việc sắp xếp đưa Tang Lê ra nước ngoài học múa, ngỏ ý nhà họ Quảng sẽ lên kế hoạch về một tiền đồ tốt đẹp cho cô, cũng nói trong tương lai, khi Tang Lê ra nước ngoài, họ sẽ đưa Liên Vũ Châu đến khu vực nội thành ở Đài Thông sinh sống, đến lúc đó sẽ thuê người giúp việc đến chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của bà ấy, không để Tang Lê phải lo lắng: "Dì Liên, dì đừng hiểu lầm, đây không phải điều kiện chúng tôi đưa ra, chủ tịch Phạm cảm thấy múa là con đường thích hợp nhất với cô Tang Lê, chúng tôi cũng muốn cô Tang Lê phát triển tốt hơn, như vậy thì hồn thiên của mẹ Tang Lê cũng có thể yên lòng."

Lục Lệ mỉm cười hòa nhã, nhưng vẫn nói rõ ràng: "Chủ tịch Phạm cũng rất áy náy, cảm thấy đã làm tổn thương trái tim của cô Tang Lê, nhưng Tiểu Dã lại là cháu trai duy nhất của bà ấy, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn trong tương lai, tôi hy vọng dì có thể hiểu cho. Môn đăng hộ đối, mấy từ này, bọn trẻ không hiểu, nhưng chúng ta hẳn phải biết."

Sau cùng, Lục Lệ nói xong rất nhiều điều rồi rời đi.

Buổi chiều, ánh nắng leo trên đỉnh đầu lại chậm rãi sa xuống, xuyên qua cành lá rậm rạp, sáng tối loang lổ chiếu xuống mặt đất.

Dần dần, ánh nắng biến thành ánh chiều tà, từ từ mất đi ánh sáng.

Xe buýt mini đón cái nắng chiếu, lượn một mạch lên núi.

Trên ghế, Từ Hiểu thử chiếc kẹp tóc mới mua, Tang Lê ở bên cạnh chụp ảnh giúp cô ấy.

Đi chơi cả ngày ở ngoài, Tang Lê cố gắng gạt bỏ hết những chuyện không vui, tâm trạng đã thoải mái một chút, cũng cảm thấy tốt hơn.

Xe buýt mini dừng lại ở cổng thôn, hai người họ xuống xe.

Trên đường đi về, từng nhà từng hộ tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng, Tang Lê tạm biệt Từ Hiểu, đi vào cửa nhà thì thấy tầm mắt Liên Vũ Châu khẽ rũ xuống, ngồi trong phòng khách, không động đậy. "Bà ngoại…”

Tang Lê vào nhà lên tiếng gọi, Liên Vũ Châu ngẩng đầu nhìn cô: “Về rồi à.”

"Bà ngoại, bà sao vậy, sao lại ngồi ở đây?"

Sau đó, Tang Lê để ý thấy trên bàn đặt vài hộp quà mà cô chưa từng thấy: "Mấy thứ này ở đâu ra vậy ạ?"

Liên Vũ Châu nhìn cô, vài giây sau lên tiếng: “Là bà nội Quảng Dã nhờ thư ký bà ấy gửi đến.”

Đồng tử Tang Lê run run, cô chợt cứng đờ.

"Bà nội Quảng Dã.."

Khó lắm Tang Lê mới bình tĩnh trở lại, đáy lòng trong thoáng chốc như dời sông lấp bể.

Phạm Mạn Chi lại biết địa chỉ nhà cô, vẫn không chịu buông tha, cử người đến đây gửi những món quà này...

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê: "Điềm Điềm, mấy ngày nay cháu buồn rầu không vui là vì chuyện với Tiểu Dã phải không?"

Tang Lê sửng sốt: "Họ đã nói gì với bà? Bà ấy có chuyện thì đến tìm cháu là được, sao bà ấy lại đến nói với bà..."

Cô không muốn nói cho Liên Vũ Châu biết những chuyện đó là vì không muốn khiến trong lòng bà ấy khó chịu, nhưng Phạm Mạn Chi lại trực tiếp tìm đến cửa, rõ ràng là muốn giải quyết mọi chuyện đến cùng. "Điềm Điềm, bà đã biết hết rồi."

Liên Vũ Châu đau lòng thương tiếc: “Cháu và Tiểu Dã nên chia tay đi.”

Tang Lê ngẩn người, chóp mũi cay cay: "Bà ngoại, sao bà cũng nói như vậy, rõ ràng bà biết cháu và Quảng Dã thích nhau..."

“Nhưng người ta đã nói rất rõ rồi, hai đứa không hợp nhau”

Nước mắt trong hốc mắt Tang Lê trực trào, cơn tức giận kìm nén bấy lâu nay dâng lên cuồn cuộn: “Thế nào là không hợp ạ? Họ làm ra chuyện vậy, thế đã từng hỏi Quảng Dã chưa? 

Cháu phải hỏi Quảng Dã, xem cậu ấy nghĩ chúng cháu có hợp hay không!”

Tang Lê run rẩy định bấm số điện thoại, Liên Vũ Châu bước tới, một tay giật lấy điện thoại của cô, vừa giận vừa đau lòng: "Điềm Điềm, cháu đừng làm loạn nữa!"

"Sao bà lại nói cháu làm loạn? Là họ ép cháu rời đi mà.."

"Điềm Điềm, có một số việc cháu cứ đòi người ta nói ra những lời khó nghe như thế sao?! 

Là người ta coi thường cháu, coi thường gia đình chúng ta, sao cháu còn không hiểu chứ!"

Cổ họng Tang Lê chua xót: “Bà ngoại, cháu sẽ cố gắng học hành, trở nên ưu tú, cháu thực sự không tệ đến thế…”

Cô sẽ nỗ lực làm việc, đứng bên cạnh Quảng Dã, chỉ cần cho cô thêm vài năm nữa là được…

Hốc mắt Liên Vũ Châu đỏ hoe: “Điềm Điềm, cháu nhìn điều kiện của chúng ta xem, chúng ta sống trong căn nhà đất ở nông thôn, còn người ta sống trong biệt thự rộng lớn ở thành phố, mở công ty, một năm kiếm được bao nhiêu là tiền, làm sao chúng ta có thể xứng với nhà họ Quảng?"

Liên Vũ Châu nắm lấy tay cô, lòng như dao cắt: “Đứa cháu ngốc, chúng ta không thể một chút tự tôn cũng không cần

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.