(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bong bóng nổi ùng ục lên trong lòng Tang Lê, sau đó hơi thở của Quảng Dã gần hơn, anh bịt kín đôi môi đỏ mọng của cô.
Bị kìm nén suốt cả ngày, nụ hôn của anh vội vã và cuồng nhiệt.
Cửa bị đóng lại, Tang Lê ngẩng đầu đón nhận, ngón tay ngọc ngà trắng xanh bấu chặt vào vai anh, toàn thân như giẫm lên đám mây mềm mại trên bầu trời, lắc lư như quả vải đỏ trên cây bên ngoài cửa sổ.
Trái tim giống như một quả bóng bay, dần dần sẽ được không khí lấp đầy.
Cuối cùng, Quảng Dã kết thúc nụ hôn ở ban công này.
Anh đẩy cô vào lan can ban công như cố ý giở trò, Tang Lê sợ hãi bị người khác nhìn thấy, cho nên rút vào trong lòng ngực anh.
Sau đó khi bước vào phòng, anh kéo rèm lại, đặt cô ngồi lên bàn, mặt Tang Lê nóng bừng trừng mắt nhìn anh.
Cô lẩm bẩm vài câu chửi mắng mấy lần như muốn thốt ra nhưng chỉ có thể nói một câu trẻ con "Tớ sẽ không hùa theo cậu nữa”, khiến chàng trai cười đến mức lồng ngực rung lên.
Bóc lớp vỏ giận dữ ra, bên trong có mật ngọt tự nhiên.
Họ lại quấn lấy nhau hôn thêm một lúc, cả trái tim Tang Lê đều tan chảy trước mặt anh. Cuối cùng hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, Quảng Dã hỏi cô hôm nay thế nào, Tang Lê gật đầu nói rằng môi trường ở đây rất tốt, bà nội cũng rất thân thiện với cô: "Còn Thiều Tuyết Âm đó rất xinh đẹp, tớ cảm thấy cô ấy như con cưng của trời vậy, rất ưu tú..."
Hơn nữa cô có thể nhìn ra đối phương thích Quảng Dã.
Cô hâm mộ nói, Quảng Dã nghe vậy cũng không có hứng thú, anh ôm cô, cúi đầu hôn lên má cô: "Chẳng phải cậu xinh đẹp ưu tú hơn cậu ta nhiều à?"
Tang Lê bất lực cười nói: "Cậu có thể công bằng khách quan chút được không?"
"Tớ cứ cho là vậy đó."
Tang Lê nhìn anh, trong cảm thấy lòng ấm áp. Hai người âu yếm một lúc, sau đó Tang Lê đỏ mặt đẩy anh ra, Quảng Dã kìm nén suy nghĩ trong lòng xuống, bảo cô tắm rửa nghỉ ngơi rồi đi ngủ sớm.
Lúc tiễn ra cửa, anh xoa đầu cô nói: “Chúc ngủ ngon.
"Ừm, chúc ngủ ngon."
Anh muốn ôm lấy cô và hôn cô lần nữa nhưng Tang Lê xấu hổ bỏ chạy rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tại sao người này vẫn chưa thôi đi chứ...
Trở lại phòng, Tang Lê lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đứng trước gương nhìn đôi môi đỏ mọng và hai má của mình, tim cô lại bất giác đập nhanh hơn.
Cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt cô, lòng cô ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Tang Lê nhanh chóng mở mắt, xoa xoa mặt mình.
Hình như cô ngày càng thích anh rồi...
Bọn họ ở lại nhà cũ thêm một ngày nữa, Thiều Tuyết Âm cũng ở đó.
Quảng Dã đã lâu không ở bên cạnh Phạm Mạn Chi, dù sao anh cũng biết bà rất thương mình nên gần như anh chỉ ở bên Phạm Mạn Chi, bà lão cũng vô cùng vui vẻ.
Ăn tối xong, bốn người chuẩn bị trở về Vân Lăng, Phạm Mạn Chi tiễn bọn họ ra đến cửa.
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy dặn dò bà ấy hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, Quảng Dã và Tang Lê cũng nói lời tạm biệt, Phạm Mạn Chi chỉ nói họ không cần phải lo lắng.
"Tiểu Dã, nghỉ hè có thời gian rảnh hãy đến đây nhé." Phạm Mạn Chi nhẹ giọng nói.
"Cháu biết rồi, bà nội."
Cuối cùng bốn người lên xe, chiếc Rolls-Royce lao đi khuất tầm mắt.
Phạm Mạn Chi được quản gia dìu về thư phòng.
Quản gia rót một chén trà cho Phạm Mạn Chi, cảm khái nói: “Lần này đến cảm thấy thiếu gia thật sự đã trở nên hiểu chuyện hơn, quan hệ với tổng giám đốc Quảng cũng càng ngày càng tốt hơn.”
Ánh mắt Phạm Mạn Chi sáng lên: “Đã thay đổi rồi, khác xưa rất nhiều, điều này chứng tỏ cô bé kia rất có năng lực.”
"Có phải giữa thiếu gia Tiểu Quảng và cô Tang Lê có gì đó không…”
Quản gia nhớ tới một chuyện, do dự nói: “Tối hôm qua tôi thấy sau khi thiếu gia Tiểu Quảng nói chuyện với bà xong đã đi lên phòng cô Tang Lê.”
Phạm Mạn Chi cầm bút lên viết chữ: "Hôm qua tôi vừa nhìn là đã biết rồi."
Ánh mắt Quảng Dã nhìn Tang Lê khác với mọi người, Phạm Mạn Chi đã từng này tuổi rồi, làm sao có thể qua được con mắt của bà chứ.
Quản gia nhìn Phạm Mạn Chi: “Phu nhân, vậy bà thấy thế nào?”
Trong lư hương bên cạnh có chút mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ, Phạm Mạn Chi đặt bút lông lên trên nghiên mực: “Chiếc bút thượng hạng này chỉ hợp đặt cùng với loại nghiên mực thượng hạng này thôi.”
Những chuyện khác, hoàn toàn không cần phải nghĩ nữa.
Quản gia sửng sốt, nhìn Phạm Mạn Chi, sau đó không nói gì nữa.
Sau khi từ Hồ Châu trở về, Tang Lê và Quảng Dã vừa tận hưởng kỳ nghỉ vừa chờ kết quả kỳ thi đại học.
Lớp học múa của Tang Lê đã trở lại, một tuần có hai tiết, cô thích múa, mỗi ngày cô đều đến phòng tập múa tìm niềm vui.
Quảng Dã đến sơn trang làm một số việc, buổi tối bác Trương đưa Tang Lê đến câu lạc bộ.
Sau khi Tang Lê đến Thịnh An, cô vào phòng thay đồ thay quần áo, đi đôi giày múa mà Quảng Dã mua cho cô. Lúc này cửa bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Minh Yên.
Trước kia Tang Lê biết Lâm Minh Yên vì Dụ Niệm Niệm, sau khi đến học viện múa Thịnh An, Tang Lê và cô ấy tiếp xúc nhiều hơn. Lâm Minh Yên và cô thường học múa cùng một khoảng thời gian, khi hai người gặp nhau sẽ chào hỏi.
Lâm Minh Yên nhìn thấy Tang Lê: “Đến rồi à?”
"Ừm."
Lâm Minh Yên đi tới mở tủ, cho túi xách vào, sau đó cúi đầu nhìn đôi giày của Tang Lê: "Giày mới đẹp thật, Quảng Dã tặng cậu à?"
"Sao cậu biết?"
"Chuyện của hai người ở lễ tốt nghiệp mấy ngày trước đã lan truyền khắp toàn trường rồi, bạn học cấp hai của tôi còn biết nữa là."
"Hả.."
Lâm Minh Yên tựa vào tủ: “Hồi cấp hai, tôi học cùng lớp với Quảng Dã và Lư Hạ Dương.”
Tang Lê ngạc nhiên: “Hoá ra cậu cũng biết Quảng Dã.
“Tôi và cậu ấy không thân, cũng chỉ từng nói đôi ba câu với cậu ấy thôi.” Lâm Minh Yên cười nói: “Hai người rất đẹp đôi, tôi đi trước nhé.”
"Được, tạm biệt."
Gò má Tang Lê hơi đỏ lên, cô xỏ giày đi đến phòng múa. Trên đường đi có vài cô gái đi ngang qua, họ đều là học sinh của Giang Vọng, ánh mắt bọn họ nhìn Tang Lê lâu thêm vài giây.
Cô thu hồi ánh mắt, cũng không để ý nhiều.
Ba tiếng tiếp theo, cô hoàn toàn tập trung vào quá trình học.
Tiết học kết thúc, giáo viên nói chuyện với cô, biết cô muốn học chuyên ngành khoa học máy tính khi vào đại học liền cảm khái: “Tang Lê, thật đáng tiếc khi em không phát triển sự nghiệp múa, em rất tài năng."
Tang Lê cong môi: “Em cứ coi khiêu vũ là sở thích được rồi ạ.”
Bây giờ đã thi đại học xong, cô muốn đến Đại học Vân Lăng để tập trung học.
Giáo viên mỉm cười: “Nếu có thể thì cô vẫn mong em có cơ hội được đứng trên sân khấu.”
"Em cảm ơn cô."
Nói chuyện xong, Tang Lê lau mồ hôi rồi đi đến phòng thay đồ, vừa định mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng đến...
"Là thật đó, khi Quảng Dã công khai thừa nhận hẹn hò với Tang Lê, tôi cũng ở trước cửa nhà thi đấu khi, vô cùng phô trương"
"Tôi vẫn không hiểu, trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi Quảng Dã nhưng cậu ta đều không thèm để ý, sao cậu ta có thể thích Tang Lê chứ? Cậu ta chỉ xinh đẹp học giỏi thôi chứ không có gì đặc biệt cả."
"Thế vẫn chưa đủ à?"
“Chủ yếu là vì Quảng Dã có gia thế như vậy, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ có tiêu chuẩn cao hơn, nhưng cũng chính Quảng Dã cũng nói là cậu ấy đã theo đuổi Tang Lê rất lâu, không hiểu nổi.”
“Ôi trời, nói không chừng đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của ai đó. Một công tử nhà giàu như Quảng Dã theo đuổi thì có ai mà không đổ chứ.”
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, hai cô gái nhìn thấy Tang Lê bước vào liền khựng lại.
Trên mặt Tang Lê không chút biểu cảm, không nhìn bọn họ mà đi đến trước tủ đồ.
Hai người họ tái mặt vì xấu hổ, sau đó vội vàng rời đi.
Tang Lê mở tủ lấy chai nước bên trong ra.
Lời vừa rồi văng vẳng bên tai cô, cô uống nước xong, đặt chai nước xuống, con ngươi từ từ cụp xuống.
Mặc dù đã đoán trước sẽ có những lời bàn tán như vậy nhưng khi nghe thấy, cô vẫn cảm thấy như bị cứa vào tim.
Trong lòng cảm thấy ngột ngạt và cay đắng.
Vài giây sau, cô hít một hơi thật sâu, dập tắt suy nghĩ và thu dọn đồ đạc.
Cô thu dọn đồ đạc xong thì bước ra khỏi học viện, bầu trời đen bên ngoài đầy sao. Vừa tới cửa, cô đã nhìn thấy Quảng Dã ngồi trên xe moto ở bên đường đợi mình. Chàng trai nhìn cô với ánh mắt mang ý cười.
Tang Lê sửng sốt, anh xuống xe, đi về phía cô: “Tớ đợi cậu cả nửa ngày rồi.”
"Sao cậu lại đến đón tớ..."
Anh nắm tay cô đi về phía xe moto: “Tớ sợ cậu bị những chàng trai khác bắt cóc nên đương nhiên phải đến đón cậu rồi”
Má lúm của Tang Lê hiện ra: "Làm gì có ai bắt cóc tớ chứ."
Quảng Dã cong môi, giơ tay xoa đầu cô: “Cũng chưa chắc, người tớ thích chắc chắn cũng sẽ khiến nhiều người nhớ nhung”
Trong lòng Tang Lê cảm thấy chua chát một cách khó tả, một cô gái vô cùng bình thường như cô lại được anh coi như bảo bối. Khi đến chỗ xe, anh giúp cô đội mũ bảo hiểm, Tang Lê hỏi anh: "Chuyện của sơn trang đã xử lý xong chưa?"
"Khoảng bảy giờ là xong rồi, vừa rồi tớ đến chỗ trường đua chơi."
“Cậu đua xe à?"
Anh bình tĩnh trả lời: "Chỉ hai vòng thôi."
Cô lo lắng: “Sao cậu lại đi đua xe nữa vậy?”
Khoảng thời gian sau khi thi đại học này, anh đã đi đua xe ba lần rồi.
“Không sao, không phải bây giờ tớ đang bình yên vô sự đứng trước mặt cậu sao?” Quảng Dã nhếch môi, nghiêng người nhìn cô.
Tang Lê nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: "Sau này đừng đua xe nữa, rất nguy hiểm, cậu không hề nghe lời chút nào."
"Không sao đâu, tớ biết chừng mực mà."
Quảng Dã giúp cô đội mũ bảo hiểm, cô ngồi lên xe, anh chở cô đi hóng gió một chút rồi mới về đến nhà.
Tang Lê tắm xong, nằm trên giường lại nghĩ đến những gì mình nghe thấy ở cửa phòng thay đồ tối nay. Trái tim như bị từng lớp vải quấn chặt khiến cô cảm thấy nặng nề và bức bối.
—– "Cậu không chỉ có bà ngoại, cậu còn có tớ."
——"Tớ đã theo đuổi được cậu rồi, cậu đừng có mà quỵt nợ."
Những lời của Quảng Dã lại hiện lên trong đầu.
Tang Lê nhắm mắt lại, rũ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.
Cô trằn trọc cả đêm, không thể kiểm soát được suy nghĩ, cuối cùng đến hai ba giờ mới ngủ say.
Hôm sau, mặt trời tỏa nắng rực rỡ.
Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi đại học.
Ăn trưa xong, Tang Lê bị Quảng Dã kéo vào phòng ngủ. Cô ngồi trên ghế sô pha thấy Quảng Dã bày rất nhiều đồ ăn vặt trên bàn, cô ngạc nhiên: “Đây là xem phim hay là tra điểm thi vậy?”
"Sợ cậu căng thẳng nên tớ chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn."
Tang Lê mỉm cười: “Tớ đâu có căng thẳng”
Quảng Dã lấy đồ uống đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh cô, mở hai chai đồ uống ra, cầm một chai lên uống vài ngụm.
Sau đó anh cầm điện thoại lên, xem giờ, lại đặt điện thoại xuống, năm phút sau lại cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Tang Lê quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười: "Quảng Dã, cậu căng thẳng à?"
Quảng Dã nhìn sang chỗ khác: "Sao tớ lại căng thẳng chứ?"
"Có phải cậu sợ không đủ điểm đỗ Đại học Vân Lăng không?"
Quảng Dã ôm cô vào lòng, sắc mặt tối sầm: “Cho dù tớ không đỗ thì cậu cũng đừng mơ đến chuyện chia tay với tớ.”
Tang Lê mỉm cười: “Không phải cậu nói cậu không thích yêu xa sao?”
"... Nếu thực sự phải yêu xa, chẳng phải tớ vẫn phải chấp nhận sao?"
Anh nhìn cô: “Dù sao thì cậu cũng hãy học ở trường tốt nhất có thể, tớ cũng đâu để cậu chạy?”
Cô giống như một con diều, dù có bay xa đến đâu thì dây cũng sẽ bị anh giữ chặt.
Hai giờ chiều, thời gian tra điểm thi đã đến. Lúc đầu hệ thống rất lag, Tang Lê đăng nhập mấy lần mới vào được, cuối cùng cô cũng tra điểm của mình là 650.
Theo điểm của những năm trước, cô chắc chắn có thể vào Đại học Vân Lăng.
Cô báo cáo kết quả của mình với nhà trường, nhà trường cho biết điểm số của cô thuộc hàng cao nhất thành phố, vô cùng xuất sắc.
Cô vui mừng đến mức nhảy dựng lên, Quảng Dã cũng vui lây, Tang Lê nói: "Cậu mau tra đi."
Cổ họng chàng trai khô khốc, mấy lần nhập sai mã số học sinh, cuối cùng cũng đăng nhập được, anh đẩy laptop sang cho Tang Lê: “Cậu xem đi.”
Người này thực sự đang rất căng thẳng...
Tang Lê xem kết quả, cô không nói gì, Quảng Dã cau mày nói: "Điểm không ổn à?"
Tang Lê nhướng mày: “635, đây mà còn gọi là không ổn sao?”
Quảng Dã sửng sốt, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ đạt điểm cao như vậy. Khi Tang Lê biết được điểm của anh, cô còn cảm thấy vui hơn cả việc mình đã đỗ đại học, cô cười rạng rỡ và nói: "Quảng Dã, điểm của cậu nhất định sẽ đỗ vào Đại học Vân Lăng!"
Nhà trường gửi thông báo đến, điểm của Quảng Dã đứng trong top 10 của năm nay. Anh gọi điện thoại thông báo với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, họ vô cùng vui mừng khi biết được kết quả thi của con trai.
Sau đó, hai người gửi điểm của mình vào nhóm chat của tiểu đội Phất Nhanh, sau đó hỏi điểm của bốn người còn lại.
Điểm của Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương cũng ổn, Lữ Nguyệt cũng đạt nguyện vọng 1, Nhiếp Văn đạt nguyện vọng hai. Điểm số của mọi người đều cao hơn điểm kiểm tra chất lượng trước đó.
Dụ Niệm Niệm: [A a a, tớ vui quá, có thể vào An Đại rồi!]
Trương Bác Dương: [Tớ cũng vậy (cười)]
Lữ Nguyệt: [Điểm của tớ cao hơn điểm ước tính 10 điểm, tớ vui quá, tối nay đến nhà tớ nướng thịt ăn mừng nhé! Tớ mời!]
Nhiếp Văn: [Đi thôi, đi thôi! Hôm nay tớ sẽ góp két bia!]
Nhận được đều là tin tốt, mọi người đều rất vui vẻ, Tang Lê đặt điện thoại xuống, Quảng Dã ôm lấy cô, anh nhìn cô với ánh mắt sáng rực: "Tang Lê, chúng ta có thể cùng nhau đến Đại học Vân Lăng rồi, cuối cùng tớ cũng đuổi kịp cậu rồi."
Tang Lê mỉm cười: “Ừm.”
Những lớp vải quấn quanh trái tim cô được cởi bỏ, đáy mắt cô nóng bừng, cô rơi nước mắt, cô quay sang nhìn anh tha thiết, nghẹn ngào nói: "Quảng Dã, chúng ta luôn ở bên nhau, có được không?"
Anh “ừm” một tiếng đáp lại rồi hôn cô.
Bên ngoài, ánh nắng vàng rực chiếu vào hai người, trong không khí, bụi bay mù mịt trong vệt sáng.
Sau này, trong vô số giấc mơ lúc nửa đêm, Tang Lê cũng đều muốn quay trở lại ngày hôm nay.
Đó là dưới ánh nắng rực rỡ ngày hè, cô nằm trong vòng tay của Quảng Dã, lần đầu tiên cô nói muốn ở bên anh mãi mãi.
Mọi thứ đẹp để giống như một giấc mơ dưới ánh mặt trời.
Sau đó dần dần, dần dần hỗn loạn, tiêu tan, cuối cùng biến thành hư vô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");