Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 101




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiều Tuyết Âm chào Quảng Dã bằng một nụ cười thân thiện và ấm áp nhưng anh chỉ thờ ơ đáp lại rồi sau đó chào Khương Du.

Mặc dù không thích Thiều Tuyết Âm nhưng anh vẫn lịch sự với trưởng bối.

Khương Du rất thích Quảng Dã, bà ấy nhìn anh với nụ cười rạng rỡ: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Dã cao hơn với đẹp trai hơn rồi, đẹp trai giống như ba cháu khi còn trẻ vậy.

Quảng Minh Huy nắm tay Tống Thịnh Lan, cười nói: “Có gen của Lan Lan thì nhất định là đẹp trai hơn tôi rồi.”

Tống Thịnh Lan cười trách mắng, lúc này Khương Du chú ý tới Tang Lê ở bên cạnh Tống Thịnh Lan: “Cô bé này là…”

“Đây là đứa trẻ được gửi đến nhà tôi để đi học, tên là Tang Lê.” Tống Thịnh Lan giới thiệu: "Cũng coi như con gái nhỏ của tôi, bằng tuổi với Âm Âm"

"Chào dì Khương ạ.”

Tang Lê gật đầu chào hỏi, Khương Du cũng gật đầu cười nói: “Cô bé trông thật xinh đẹp rạng rỡ.”

Thiều Tuyết Âm nhìn vào ánh mắt Tang Lê, duyên dáng cong môi: "Xin chào, tôi tên là Thiều Tuyết Âm, cậu có thể gọi tôi là Tuyết Âm."

Tang Lê luôn có ấn tượng sâu sắc đối với Thiều Tuyết Âm. 

Bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô mới phát hiện ra cô ta thực sự là tiểu thư danh gia vọng tộc, xinh đẹp, đoan trang, cao quý, thậm chí cho dù đang ở trong đám đông thì chỉ cần nhìn 

thoáng qua cũng có thể nhận ra.

Nếu Thiều Tuyết Âm là ngọc thì Tang Lê trước mặt cô ta giống như một hòn đá.

Tang Lê mỉm cười chào lại, hỏi han vài câu. Mọi người ngồi xuống uống trà, Thiều Tuyết Âm đưa quà cô ta mang theo cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, mỗi lần ra nước ngoài cô ta đều sẽ nhớ đến hai vị trưởng bối này.

Thiều Tuyết Âm còn tặng quà cho Phạm Mạn Chi: “Bà ơi, bà nói vào dịp Tết, A Dã đã tặng bà một cây bút ngọc trắng có đính Lazurite nên cháu đã nhờ người đi mua một cái nghiên mực kim tinh, bà xem có thích không ạ?"

Phạm Mạn Chi nhận lấy, vẻ mặt vui mừng đưa cho Quảng Minh Huy, ông ấy thích viết, cũng nói nghiên mực rất tốt, Phạm Mạn Chi vỗ nhẹ vào tay Thiều Tuyết Âm và nói: “Nhìn xem đứa trẻ này thật là ngoan, còn biết bà thích gì nữa, lúc nào cũng nghĩ cho bà.”

“Đó là bởi vì bà cũng rất yêu thương cháu.”

Khương Du mỉm cười nói với Phạm Mạn Chi: "Từ nhỏ Tuyết Âm đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân. Bác luôn coi con bé như cháu ruột của mình, vô cùng yêu thương nó nên đương nhiên Âm Âm phải hiếu thảo với bác rồi."

"Bác yêu mến con bé vì Âm Âm ngoan ngoãn và hiểu chuyện, con bé xuất sắc về mọi mặt, có đôi khi còn thân thiết hơn cả cháu trai bác nữa.”

Khương Du cười nói: "Sao có thể được chứ bác? Tiểu Dã cũng rất hiểu chuyện, thằng bé quan tâm bác nhất mới đúng chứ."

Thiều Tuyết Âm nhìn Quảng Dã đang ngồi bên cạnh bà lão: "A Dã, dì Tống nói cậu đã thay đổi rất nhiều. Cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại học hành chăm chỉ vậy?"

Quảng Dã lạnh lùng nói: "Có mục tiêu rồi, không được sao?"

Thiều Tuyết Âm sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Có mục tiêu là tốt rồi, có thể học ở trường đại học mà mình thích là chuyện tốt."

Phạm Mạn Chi nắm lấy chiếc vòng phỉ thuý màu xanh hoàng gia, nhẹ nhàng mỉm cười: "Bây giờ mục tiêu của các cháu đều là ngắn hạn và tạm thời, phải nhìn xa trông rộng"

Quảng Minh Huy hỏi: "Âm Âm, sau khi thi đại học xong, cháu có kế hoạch gì không?"

"Hai tháng qua cháu không tham gia cuộc thi nào, chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Chi bằng nhân kì nghỉ này hai gia đình chúng ta ra nước ngoài du lịch một chuyến được không ạ? Dù sao thì cháu và A Dã đều đang được nghỉ."

Khương Du mỉm cười: “Các con có thể đi, nhưng người lớn chúng ta còn phải làm việc, làm gì có nghỉ hè.”

Phạm Mạn Chi cũng vội vàng đáp: “Ừ, hai đứa thi xong rồi, có thể thường xuyên liên lạc”

Thiều Tuyết Âm hỏi: "A Dã, cậu có rảnh không?"

Nghe vậy, Tang Lê hơi ngước mắt lên, sau đó nghe thấy đại thiếu gia dứt khoát nói: "Không rảnh"

Không hề nể mặt chút nào.

Sắc mặt Thiều Tuyết Âm hơi cứng lại, Phạm Mạn Chi khẽ cau mày: “Hơn hai tháng nghỉ hè mà cháu không rảnh sao?”

"Cháu có rất nhiều cuộc hẹn với bạn học, còn có những kế hoạch khác nữa"

Mọi người đều biết tính tình của Quảng Dã, rõ ràng anh không muốn đi cùng Thiều Tuyết Âm. Tống Thịnh Lan cũng đi ra để hoà giải, bà bảo Thiều Tuyết Âm có thời gian thì đến Vân Lăng chơi, cô ta mỉm cười đồng ý.

Bọn họ đang trò chuyện thì ba của Thiều Tuyết Âm - Thiều Hoà Quang đã đến. 

Ông ta cũng là chủ tịch của một tập đoàn nào đó và có địa vị cao ở Hồ Châu. 

Thiều Hoà Quang vừa đến, chủ đề tự nhiên chuyển sang thương trường và chuyện của tập đoàn.

Vào buổi trưa tại nhà cũ có một bữa tiệc thịnh soạn, đương nhiên là ba người nhà họ Thiều cũng ở lại ăn cơm. Vợ chồng nhà họ Thiều cùng Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan trò chuyện riêng, Thiều Tuyết Âm cũng nói chuyện một cách tự nhiên với các trưởng bối.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Tang Lê ngồi giữa họ, cô có cảm giác như mình đã lén lút tham gia bữa tiệc gia đình của một gia đình thượng lưu giàu có. Cô cảm nhận một cách trực quan hơn về sự hiển hách của gia thế nhà họ Quảng, đây không phải thứ mà một người sống ở nhà họ Quảng một khoảng thời gian là có thể hòa nhập.

Chủ đề không nhắc đến cô, cô cũng chỉ muốn mình là một thứ trong suốt, cẩn thận tuân thủ quy tắc, im lặng ngồi ăn.

Ăn xong, mọi người đi đến phòng khách uống trà, Quảng Dã nói muốn xin phép rời đi trước, Thiều Tuyết Âm thấy vậy cũng đứng dậy nói: "A Dã, chúng ta cùng nhau đi dạo nhé?"

Người lớn cũng muốn để hai đứa trẻ tự đi chơi, Quảng Dã không nói gì, đi ra ngoài, Thiều Tuyết Âm liền đi theo.

“A Dã, lâu rồi cậu không về, chúng ta đến Hạ Ẩm Đình ngồi chút đi, ở đó người ta đang phơi hoa nhài đó." Cô ta mỉm cười ngẩng đầu nhìn thiếu niên có mái tóc đen và hàng lông mày dài.

"Cậu tự đi đi."

Quảng Dã nói xong liền nói với bảo mẫu: "Gọi Tang Lê tới đây."

Thiều Tuyết Âm hơi sửng sốt, bảo mẫu rời đi, một lát sau, Tang Lê vừa từ phòng vệ sinh đi ra đã bị kéo tới đây: "Sao vậy.."

Quảng Dã: “Ở bên trong chán lắm phải không? Tớ dẫn cậu ra ngoài đi dạo.”

Tang Lê ngạc nhiên gật đầu, Thiều Tuyết Âm nhìn Tang Lê cười nói: "Tang Lê, đây là lần đầu tiên cậu tới Quảng Trạch à." 

"Ừm."

"Vậy được, tôi và A Dã sẽ dẫn cậu đi tham quan.

Tang Lê gật đầu.

Ba người đi về phía trước, Thiều Tuyết Âm giống như chủ nhân, dẫn Tang Lê đi xung quanh, cô ta nói chuyện một cách rất tự tin. Sau đó mỉm cười nhắc lại chuyện trước đây với Quảng Dã: “A Dã, cậu còn nhớ nơi này không? Khi còn nhỏ, chúng ta và nhóm Tiểu Thanh đều chơi trốn tìm ở đây, tớ chạy lên chạy xuống, thậm chí còn bị ngã một lần…”

Cô ta nhắc đến chuyện thanh mai trúc mã trước đây, vẻ mặt Quảng Dã thờ ơ, thậm chí còn không tiếp lời, rõ ràng cũng không có hứng thú nói chuyện, thấy vậy Thiều Tuyết Âm cũng kiệm lời hơn.

Xuyên qua đình đài lâu các, cuối cùng ba người cũng đi đến một tiểu trà lâu ngồi hóng gió, Tang Lê nhìn xung quanh: “Ở đây mát quá, mùa hè cũng không cần bật điều hòa, giống như quê của tớ vậy." 

Thiều Tuyết Âm: "Quê ư? Quê của cậu ở đâu?"

“Quê tôi ở một vùng núi của Đài Thông nên rất mát mẻ”

Thiều Tuyết Âm ngước mắt nhìn Tang Lê, gật đầu: "À đúng rồi, Tang Lê, tại sao cậu lại đến nhà dì Tống để đi học thế?"

Tang Lê hơi khựng lại, Quảng Dã lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện: "Định khi nào về quê? Đến lúc đó tớ và cậu cùng về thăm bà ngoại."

Tang Lê mỉm cười: “Tớ cũng chưa chắc nữa, chắc phải đợi đến tháng sau.”

Lúc này, bảo mẫu mang bánh ngọt và đồ uống tới, Quảng Dã bảo Tang Lê ăn: "Có phải bữa trưa cậu ăn chưa no không? Ăn cái này trước đi.”

Tang Lê ngạc nhiên, sao anh lại biết được, Quảng Dã nhìn cô nói: "Tớ chỉ thấy cậu động đũa vài lần, có thể không đói được sao?"

Tang Lê rất ngạc nhiên, bữa trưa anh ngồi cạnh Phạm Mạn Chi, cách cô hơi xa một chút nhưng vẫn chú ý đến cô...

Cô đang ăn bánh trà Long Tỉnh, Quảng Dã rót trà cho cô, Thiều Tuyết Âm thấy vậy thì nói: "Các cậu ăn trước đi, tớ vào nhà vệ sinh một lát"

Thiều Tuyết Âm đứng dậy rời đi, Quảng Dã cúi người về phía Tang Lê, giơ tay lau khóe miệng cho cô, anh thấy má cô phồng lên như một con chuột hamster nhỏ, khóe môi anh nhếch lên nói: “Thật sự là hồi trưa không ăn được gì sao?"-

Cô thì thầm: "Tớ thấy mọi người dường như đều ăn ít hơn, cho nên tớ cũng ngại không dám ăn nhiều.."

Quảng Dã mỉm cười đưa trà cho cô: "Khách sáo gì chứ? Chỉ đến đây ăn bữa cơm thôi mà, ai có thể đuổi cậu ra khỏi bàn ăn chứ?"

Tang Lê hơi cong khóe miệng lên, Quảng Dã nói: "Tối nay tớ ngồi cạnh cậu, cậu mà không ăn đàng hoàng là tớ sẽ xử lý cậu đấy."

"Quảng Dã, tại sao cậu lúc nào cũng quản tớ..."

Hai người đang cãi nhau, cách đó không xa, Thiều Tuyết Âm từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt Quảng Dã nhìn Tang Lê, cô ta mím đôi môi đỏ mọng lại, cố gắng bình tĩnh rồi bước tới.

Ba người trò chuyện một lúc rồi trở vào nhà, phòng dành cho khách của Tang Lê trong nhà cũ đã được dọn dẹp sạch sẽ, ở trên tầng hai. Quảng Dã bảo Tang Lê nghỉ trưa một lúc, cô đáp lại.

Anh cũng đang định trở về phòng, Thiều Tuyết Âm đi theo anh ra ngoài, cười hỏi: "Tang Lê sẽ ở nhà cậu đến khi nào vậy? Vào đại học rồi, có phải là cậu ấy sẽ chuyển đến trường ở không?" 

“Sau này cô ấy trúng tuyển vào Đại học Vân Lăng, cuối tuần vẫn có thể về nhà”

Anh nói là... về nhà.

"Vậy à... vậy cậu muốn học trường đại học nào?"

"Đại học Vân Lăng"

Thiều Tuyết Âm đột nhiên nghĩ đến vừa rồi anh nói đã có mục tiêu, vẻ mặt hơi khựng lại.

"Có cảm giác như... cậu và Tang Lê khá thân thiết."

Quảng Dã không nói gì, như thể anh ngầm thừa nhận sự thật này.

Khi anh trở về phòng, Thiều Tuyết Âm thu hồi ánh mắt u ám, xoay người đi về phía phòng piano.

Buổi chiều, vợ chồng nhà họ Thiều rời đi trước còn Thiều Tuyết Âm ở lại.

Một lúc sau, Quảng Dã đưa Tang Lê xuống lầu, hai người đi nói chuyện với Phạm Mạn Chi đang đọc sách trong thư phòng. Phạm Mạn Chi nhìn Tang Lê, mỉm cười: “Bà nghe dì Tống nói rằng A Dã vì cháu mà đã thay đổi rất nhiều. Việc thằng bé chịu học hành và làm hòa với ba nó đều là nhờ công lao của cháu, cảm ơn cháu đã giúp đỡ thằng bé nhé."

Tang Lê mỉm cười lắc đầu: “Thật ra cháu cũng không giúp được gì nhiều, là Quảng Dã tự mình cố gắng thôi ạ.”

Phạm Mạn Chi cười: “Đó cũng là do sức ảnh hưởng của cháu…”

Họ tiếp tục trò chuyện.

Bữa tối chỉ có gia đình nhà họ Quảng và Thiều Tuyết Âm, Phạm Mạn Chi cảm thấy tâm trạng của Thiều Tuyết Âm không được tốt nên sau bữa ăn, bà lão đã đặc biệt kéo Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. 

Nói về chuyện khi còn nhỏ, có rất nhiều chủ đề, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười của Thiều Tuyết Âm cũng đều nhìn về phía Quảng Dã.

Ở bên kia, Tống Thịnh Lan thấy Tang Lê buồn chán nên muốn dẫn cô đi dạo xung quanh, quả thực ở đây Tang Lê cũng không biết phải nói gì nên đồng ý.

Sau khi đi một vòng, cô trở về phòng.

Phòng cô đối diện với hòn non bộ của ngôi nhà cũ, bên ngoài trồng một cây vải thiều, trong sân thắp đèn màu cam, khung cảnh cực kỳ yên tĩnh.

Cô đang đứng ở ban công ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô tưởng là bảo mẫu hoặc là ai khác, lúc ra mở cửa thì phát hiện ra là Quảng Dã.

Cô sửng sốt: "Sao cậu lại đến đây…”

"Tớ không thể đến đây sao?"

“...”

Quảng Dã bước vào rồi trực tiếp đóng cửa lại, anh ôm cô vào lòng, hơi thở thanh mát quen thuộc phả tới, Tang Lê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nhịp tim cô tăng nhanh: "Không phải cậu đang nói chuyện với Tuyết Âm ở dưới đó sao…”

“Có gì đáng nói chứ, tớ đã muốn rời đi từ lâu rồi.”

"Nhưng bà nội sẽ không tức giận chứ? Đã lâu rồi cậu không về, cậu cần dành nhiều thời gian cho bà nội hơn"

Anh ôm lấy eo cô, cúi người nhìn cô: "Cũng không phải không có thời gian, nhưng bây giờ tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu"

Cả ngày nay, cô gái nhỏ của anh đã bị bỏ lại một mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.