Thời đại học năm hai, Dụ Tranh bắt đầu nhận quảng cáo trên Weibo. Cô là nick nổi có hàng triệu người theo dõi, một quảng cáo bình thường rơi vào 1 khoảng hai, ba mươi ngàn. Những sản phẩm mà cô quảng cáo đều là những thứ mà cô thích, đã mua nhiều lần rồi, các fan mua theo, sau đó đều có
phản hồi tốt.
Dần dà, một số nhãn hiệu lớn cũng chú ý tới cô.
Còn nhớ quảng cáo đắt nhất là một thương hiệu làm đẹp hàng đầu, trả tám mươi ngàn, thế nên Dụ Tranh không thiếu tiền.
Từ lúc có thể tự lực cánh sinh, cô không hỏi xin tiền từ bố mẹ nữa, từ học phí đến tiền sinh hoạt đều tự kiếm, thỉnh thoảng còn mua quà cho bố mẹ.
Nhưng cô không vì điều đó mà thay đổi quan niệm chi tiêu, những thứ cô mua đều là đồ thực dụng, phù hợp thẩm mỹ của con gái, giá cả cũng nằm trong phạm vi mà người bình thường có thể chấp nhận được.
Bây giờ nói với cô rằng chiếc áo len sờ vào có vẻ mềm mại, nhưng thực tế không quá xuất sắc này có giá hơn ba ngàn, thực sự là cô hơi sốc.
Lúc ấy không biết vì sao đầu óc cô lại nóng lên, dẫn Chu Mộ Quân vào một cửa hàng cao cấp nữa. Chắc là vì khí chất cao quý trên người anh nên trong tiềm thức, cô không thể coi anh như một công nhân viên chức bình thường.
Trên thực tế, có vẻ như anh cũng khá dư dả.
Hai chiếc áo cộng lại, ít nhất cũng phải hơn sáu ngàn, nhưng anh chẳng hề nhíu mày cái nào, lúc đi đường vẫn luôn mỉm cười ôn hòa.
Dụ Tranh ngồi trên giường, nắm vạt áo rồi cởi nó ra. Cô vẫn chưa hết hi vọng, lật nhãn mác trong cổ áo ra. Hàng chữ màu đen ghi giá cả rất rõ nét, giá gốc hơn ba ngàn, giảm giá hai mươi phần trăm rồi nhưng vẫn là hơn ba ngàn.
Dụ Tranh ôm áo len, túm thành một cục che mặt, phát ra những tiếng kêu ảo não như tiếng của người ngoài hành tinh.
Cô phải trả cái món nợ này như thế này đây?
Chuyển tiền thẳng cho anh?
Vấn đề là cô đã đồng ý với câu “chúng ta là bạn, không nên khách sáo như thế” của anh rồi, nếu chuyển tiền cho anh thì lại biến thành khách sáo.
Dụ Tranh ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy mình gặp được một nan đề thế kỷ.
Cô vừa thở dài, vừa đi vào phòng tắm. Đến khi ra ngoài, cô cũng chẳng có tâm trạng đầu mà xem phim hay lướt Weibo nữa, cắm đầu vào gối ngủ luôn.
***
Mấy ngày tiếp theo, thời tiết u ám, bầu trời như phủ một tấm màn màu xám đậm. Tuyết bắt đầu tan, nhiệt độ hạ xuống thấp.
Dụ Tranh ở nhà suốt mấy ngày, nghiên cứu công thức nấu ăn mới. Cô chăm chỉ đăng bài trên Weibo, các fan cũng tương tác mạnh hơn.
Buổi trưa làm món gà hạt sen(*), như thường lệ, thành phẩm cuối cùng vẫn được Dụ Tranh làm thành ảnh động.
(*) Hạt sen: Hay còn gọi là hạt mắc khén, một loại dược liệu được biết đến với tác dụng kháng viêm, giảm đau tự nhiên. Vị thuốc này được sử dụng để điều trị đau nhức xương khớp, phong thấp, ăn không tiêu, đau bụng do lạnh bằng cách sắc uống hoặc ngâm rượu.
Những miếng gà vàng hương thái dài được xếp đều trên đĩa sứ, bên trên rắc ớt đỏ ớt xanh, hạt sen được cho vào dầu nóng, đến khi tỏa ra hương thơm mới tưới lên thịt gà, phát ra tiếng dầu “xèo xèo”.
Cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi cay của hạt sen.
Dụ Tranh uống “thức uống vui vẻ dễ gây béo” tại nhà, cũng chính là trà sữa, ngồi trước laptop load bình luận mới nhất trên Weibo.
Không nằm ngoài dự đoán, tất cả đều là khen ngợi.
[Đại Ngư, lấy em đi, em sẵn sàng cưới chị, yêu chị một đời một kiếp! Chỉ cần chị cho em ăn món chị làm là được!]
[Bưng khay nhôm của căn tin, tôi khóc luôn rồi.]
[Sếp tôi hỏi vì sao đang giờ làm việc lại lau nước bọt, tôi nói là tôi đói. (icon cái quái gì vậy?)]
[Xin hỏi làm thế nào mới lấy được Tiên Cá của chúng ta đây? Phải xếp hàng, hay là làm thủ tục?]
Dụ Tranh phì cười, rời khỏi mục bình luận, lướt trang chủ Weibo của các nam thần.
Cô xem gần hai tiếng rồi mới quay lại trang cá nhân, đăng một bài trên Weibo
@Đại Ngư Thích Ăn Cam: [Các cá con, hiện giờ Ngư của các bạn đang ở thủ đô, xin hỏi có ai giới thiệu món ngon nào không? Ở nhà mấy ngày rồi, muốn ra ngoài kiếm ăn.
Các fan đều biết Dụ Tranh là sinh viên, bình thường học ở thành phố khác, nghỉ đông và nghỉ hè mới về thủ đô. Đám fan cùng ở thủ đô chào mừng cô về thủ đô, sau đó giới thiệu các món ngon từng ăn cho cô.
Trong đó có một bình luận được like nhiều nhất, lọt top một bình luận, Dụ Tranh liếc qua là thấy ngay.
Áo Bông Ấm Áp Của Tiên Cá: [Đại Ngư! Kịch liệt đề cử cô tới quán ăn Thượng Đức để ăn món cá đỏ da đặc chế, tuyệt cú mèo luôn! Nếu không ngon, tôi hái đầu mình xuống cho cô! Lần trước bạn bố tôi mời, may mắn mới được ăn, nghe nói phải đặt trước nửa tháng mới có.]
Rất nhiều dân mạng tán thành với bình luận này, ai cũng nói là hương vị đỉnh của chóp.
Dụ Tranh ngồi khoanh chân trên giường, quăng cái cốc trà sữa trống không lên, tạo thành một đường vòng cung trên không trung, rơi bộp vào thùng rác.
Quán ăn Thượng Đức, cô nhớ kỹ rồi.
***
Ngày hôm sau, trời khá tạnh ráo, một tia nắng xuyên qua tầng mây, chiếu rọi xuống mặt đất, phủ một lớp mỏng màu vàng nhạt, mang tới sự ấm áp nhè nhę.
Dựa theo app bản đồ, Dụ Tranh ngồi xe tới trước một con hẻm nhỏ. Tài xế nói là ngõ quá nhỏ, xe không lái vào được, cô đành phải trả tiền xuống xe.
Cô rẽ ngoặt mấy lần, hỏi đường khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được quán ăn trong truyền thuyết.
Quả nhiên, rượu thơm thì không sợ ngõ sâu. Dụ Tranh cười, ngẩng đầu nhìn biển hiệu màu đen. Tấm biển này đã có chút tuổi đời, phơi nắng mời mưa, bề ngoài đen nhánh bóng loáng, khắc mấy chữ to rõ cứng cáp.
Trước đó dân mạng đã nói là phải hẹn trước nửa tháng, vốn Dụ Tranh cũng không mong là sẽ được ăn ngay hôm nay, chỉ tới bừa để thử vận may xem thế nào thôi.
Hai cánh cửa gỗ rộng mở, thể hiện trạng thái đón khách. Dụ Tranh gõ cửa mấy tiếng cho có lệ, sau đó bước qua cửa, đi thẳng vào bên trong.
Đây là một tòa tứ hợp viện lớn, trên mặt đất lát đá vuông vức, chạm khắc hình hoa sen tinh xảo. Hai bên sân trồng những cái cây lớn, dưới gốc cây phủ một lớp lá bạch quả vàng óng, hòa với nước tan từ tuyết, hơi nhầy nhụa. Phía xa xa có một ngọn núi giả, dòng nước róc rách tuôn ra từ khe núi, chảy vào cái ao bên dưới.
Chếch về phía bên trái có một cái chum lớn mà Dụ Tranh từng trông thấy trong phim thời nhà Thanh, trong chum không có gì cả.
Ở thủ đô, chắc hẳn một tòa tứ hợp viện với diện tích lớn như thế này phải có giá trị lắm - Dụ Tranh thầm nghĩ.
Cửa phòng gỗ ở hai phía đông tây đóng kín, quạnh quẽ hiu hắt. Gió lạnh thổi qua, Dụ Tranh rùng mình.
Trông nơi này chẳng giống một quán ăn náo nhiệt gì cả, nói là hậu trường quay phim mà còn giống hơn.
Dụ Tranh kêu thầm, đi dọc về phía bắc. Hình như cửa phòng bên đó không đóng, treo một tấm rèm màu xanh lá rất dày.
“Meo...”
Đang đi thì một con mèo đột nhiên lao vụt ra từ phía bên cạnh, khiến cô giật mình nhảy ra xa.
Chú mèo con trắng muốt với đôi mắt màu xanh lóng lánh đang nghiêng đầu nhìn Dụ Tranh. Nó không sợ người lạ, cất bước đi về phía cô, cọ đầu vào bắp chân cô, lỗ tại dựng đứng hồng hồng.
Chú mèo đáng yêu quá!
Dụ Tranh ngồi xổm xuống vuốt ve. Chú mèo nghển cổ lên, nũng nịu kêu to: “Meo...”
“Mèo con, chủ nhân của mày đâu?”
Cô vuốt bộ lông mềm mại của chú mèo, nghiêng đầu nhìn nó. Trông nó quen quá, hình như cô gặp ở đâu rồi thì phải.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng cười của đàn ông.
Dụ Tranh bỏ con mèo lại, bước lên bậc thềm. Chú mèo đi theo cô, đến khi cô vén rèm cửa lên, nó nhảy vọt một cái vào trong phòng.
Căn phòng rộng lớn, hơi ấm phả vào mặt, tận cùng trong phòng có hai, ba người đang ngồi trên một bàn.
Người đàn ông ngồi quay mặt về phía cửa nghe thấy tiếng động, bèn ngẩng đầu lên.
Giây phút ấy, hai người nhìn nhau, như cách muôn trùng sông núi, khiến người ta không khỏi cảm thán duyên phận kỳ diệu. Dụ Tranh mở to mắt, mấp máy đôi môi, phát ra mấy âm tiết: “Chu, Chu Mộ Quân?”