(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn thấy ta ôm Ôn Nương, nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ ngầu.
Đối phương mỉm cười, ung dung giơ tay lên.
"Dừng tay!"
Lời nói vừa dứt, đám cung thủ như được sai khiến, lập tức thu hồi cung tên, lui về sau lưng hắn.
Đối mặt với ánh mắt căm phẫn của ta, Cố Cẩn Ngạn cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi vết m-á-u bắn trên má ta: "Một đám thô lỗ, làm việc chẳng biết điều gì cả."
"Thiếu chút nữa làm phu nhân bị thương rồi."
Mũi tên bay như châu chấu, đầy trời che ngày.
Chỉ trong chớp mắt, lấy tiệm thuốc Đông Thị làm trung tâm, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Tựa như không nhìn thấy ngọn lửa lớn trước mắt, trong lúc nói chuyện, Cố Cẩn Ngạn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: "Sau khi Tứ điện hạ đăng cơ, sai ta làm nhiếp chính, thái tử cùng phe cánh bất phục, lại dám mưu hại bệ hạ, bản vương chỉ là phụng chỉ bắt giữ..."
"Ngọc Khanh à, vi phu cũng là bất đắc dĩ, mới thiêu rụi tiệm của nàng."
Thật khó tin.
Ái thiếp trước mắt đã ch-ếc cháy, mà hắn lại như không có chuyện gì xảy ra, lải nhải nói về sự nghiệp phò tá vua của mình.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của nữ tử, ta run rẩy môi.
"Ôn Nương đã ch-ếc."
"Ừ."
"Ta nói Ôn Nương đã ch-ếc!"
Nghe vậy, hắn chỉ liếc nhìn một cái đầy bực bội: "Nữ nhân sống cũng chẳng có ích lợi gì, ch-ếc thì thôi."
"Cố Cẩn Ngạn!"
Ta loạng choạng đứng dậy, khàn giọng gào lên với hắn: "Ngươi và ả quý phi biểu muội kia, rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?"
"Ngươi, ngươi đây là gi-ếc người diệt khẩu!"
Đối phương không thèm giải thích một lời.
"Lấp kín miệng nàng lại!"
Hắn vung tay ra hiệu, đám lính ngự lâm liền trói ta lại bằng dây thừng, trói ta lên ngựa, khiến ta chỉ có thể bất lực nhìn hắn dẫn dắt thuộc hạ, cưỡi ngựa phi dọc theo con phố dài, gi-ếc người phóng hỏa.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, toàn bộ các cửa hàng trên con phố đã hoàn toàn chìm trong biển lửa.
Đây là thành quả hơn mười năm ta dày công gây dựng.
Cũng là nơi mưu sinh của vô số thương nhân.
Mà giờ đây, tất cả đã bị thiêu rụi.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra, tại sao hắn lại dự đoán ta sẽ hối hận.
Dù là núi vàng biển bạc, hay nhi nữ tình trường, trước quyền lực bá đạo của hoàng gia.
Hoá ra tất cả đều không là gì cả.
Cố Cẩn Ngạn lôi kéo ta trở về hoàng cung.
Hắn ném ta vào một viện hoang tàn rồi vội vã rời đi.
Trước khi đi, ta cố níu kéo hắn lần cuối cùng.
"Ngươi có biết, Kiều Nương đã mang thai con ngươi?"
Cố Cẩn Ngạn dừng bước.
"Kiều Nương?"
Hắn nhíu mày, dường như phải mất một lúc lâu mới nhớ ra nữ tử đó.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã bình thản trở lại.
"Chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
"Bản vương đang ở độ sung mãn, sau này nạp thêm vài quý nữ, con cái muốn bao nhiêu cũng có."
"Hơn nữa, nàng ta chỉ là một kỹ nữ..."
Ôn Nương quả thật không nói sai.
Con của một kỹ nữ, trong mắt Hầu gia Cố kiêu căng ngạo mạn, chẳng là gì cả.
Ta tưởng mình đã hiểu rõ bản chất của Cố Cẩn Ngạn, nhưng nhìn hắn thản nhiên bước ra khỏi cửa, ta không thể kiềm chế được sự căm phẫn cuộn trào trong lòng.
"Cố Cẩn Ngạn, ngươi sẽ phải đền tội."
Hắn khựng lại.
Sau đó quay đầu, nở nụ cười lạnh lùng: "Ngọc Khanh à, giờ đây vi phu đã là Nhiếp chính vương rồi."
"Đừng nói những lời ta không muốn nghe nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");