Tính Đạm Như Cúc

Chương 11: Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy ta mỉm cười không nói gì, Ôn Nương mang vẻ hoài niệm: “Bây giờ phu nhân không còn ở phủ, lại khiến ta nhớ đến quãng thời gian trước đây khi làm y nữ bên cạnh ngươi.”

 

“Khi đó mẫu thân ta mất, cũng là phu nhân bỏ tiền mai táng...”

 

Ta nhẹ nhàng ngắt lời: “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, còn nhắc đến làm gì.”

 

Ôn Nương im lặng.

 

Một lát sau, ta thấy nàng cúi xuống, nước mắt giàn giụa: “Phu nhân, trước đây ngươi đối xử tốt với ta như vậy...”

 

“Ta không nên, không nên...”

 

Trước đây, ta đã giữ nàng bên cạnh, định bồi dưỡng thành nữ y, nhưng nàng lại vì một phút tham lam mà leo lên giường Cố Cẩn Ngạn.

 

Nhưng nàng không hiểu.

 

Cố Cẩn Ngạn tuy là con thứ, nhưng lại rất coi trọng xuất thân, mười mấy năm qua, dù nàng có lấy lòng, nịnh hót thế nào cũng không nói cho nàng một đứa con.

 

Dù là thiếp được cưng chiều nhất, cũng ch-ếc một cách thảm khốc như vậy.

 

Cũng chẳng trách trong lòng nàng sợ hãi.

 

Nhìn ra một tia hối hận trên mặt nàng, ta thở dài: “Con đường do chính ngươi chọn, giờ còn khóc cái gì?”

 

Ôn Nương cúi đầu: “Thiếp thân chỉ là nhớ tới, vẫn còn nợ ân tình của phu nhân mà chưa báo đáp...”

 

“Không cần.” Ta dần dần có chút mất kiên nhẫn: “Bây giờ bổn phu nhân giàu đến chảy mỡ, sống rất sung sướng, cần gì đến sự báo đáp của một thiếp thất nho nhỏ như ngươi?”

 

Nghe ra giọng điệu coi thường của ta, Ôn Nương cười cay đắng: “Vào thời điểm nhiễu loạn này, biết đâu, sẽ có lúc nào đó ngươi cần đến ta?”

 

Nghe giọng điệu của nàng, dường như nàng biết gì đó.

 

Ta đang định nói chuyện, bỗng nghe thấy từ trung tâm hoàng thành vọng ra tiếng chuông vang vọng.

 

Tiếng chuông hùng vĩ bi tráng, vang vọng khắp Kim Lăng, vang lên đủ bốn mươi lăm tiếng, vang vọng khắp trời đất.

 

Nếu là người già trong cung đã trải qua nhiều triều đại, có thể lập tức phân biệt được, đây là tiếng chuông tang hoàng gia.

 

Tiếng chuông đại tang, vang vọng khắp Kim Lăng.

 

Hoàng đế, băng hà rồi.

Mưa dầm không biết xuân qua, trời quang mới hay hạ đã nồng.

 

Kim Lăng lại trải qua mấy trận mưa lớn, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi vị mưa núi sắp đến.

 

Sau quốc tang, toàn thành chìm trong lệnh cấm đi lại kéo dài.

 

Đêm xuống lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió và tiếng hạc kêu, ta vừa chập chờn ngủ thiếp đi thì bị tiếng đập cửa ở dưới lầu đánh thức.

 

Ta ở trên lầu lên tiếng: "Ai đấy?"

 

Người dưới lầu hạ giọng: "Phu nhân, mau chạy!"

 

Là Ôn Nương!

 

Ta gọi hai bà tử, cùng nhau xuống lầu, chỉ thấy Ôn Nương đang nằm sấp trên cửa, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch: "Vừa rồi ta nghe lén Hầu gia nói chuyện, tứ hoàng tử tối qua đã lên ngôi, thái tử Đông cung cùng thị vệ thân tín trốn khỏi hoàng cung, chính là trốn đến khu chợ!"

 

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, không giống như giả vờ, ta do dự mở hé cửa một khe nhỏ, lại thấy đằng xa lửa sáng rực trời, tiếng người ồn ào.

 

Ôn Nương vội nắm lấy cánh tay ta: "Phu nhân, mau chạy trốn đi!"

 

"Hầu gia vừa hạ lệnh cho quân Vũ Lâm thiêu rụi nơi đây——"

 

Lời chưa dứt, ta đã tận mắt nhìn thấy một mũi tên, mang theo ngọn lửa, lao vun vút tới.

 

Bắn trúng ngực nàng.

 

Ta chưa kịp phản ứng, m-á-u đã văng đầy mặt.

 

Ôn Nương ngã vào lòng ta, mắt mở to: "Ta và Kiều Nương...đã đấu đá cả đời, đến lúc lâm chung mới biết, những nữ tử như chúng ta...chỉ là trò cười."

 

"Lúc đầu, chỉ vì một phút tham lam..."

 

"Phu nhân, ta hối hận quá..."

 

Chưa kịp nói hết lời, Ôn Nương đã gục xuống trong lòng ta.

 

Thấy đôi mắt nàng dần dần tan biến, ta nứt mắt hét lên.

 

"Ôn Nương! Ôn Nương!"

 

Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng "vèo vèo" vang lên, nhiều mũi tên khác lao tới, mang theo sát khí nồng nặc.

 

Ta lùi lại sau cánh cửa để né tránh, nhưng lại thấy phía trước có người đang ngồi trên lưng ngựa cao, ra lệnh bắn tên...

 

...chính là Cố Cẩn Ngạn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.