Ding dong~ ding dong~
Ngôn Thanh Lãng chầm chậm mở mắt, vác cả cơ thể lười biếng xuống lầu, đến cửa nàng ngáp một hơi dài rồi mở cửa cho Trạch Tịnh Cơ. Ngôn Thanh Lãng nhìn lên bầu trời, vẫn còn sáng mà.
" Mấy giờ rồi cô? " Ngôn Thanh Lãng nửa tỉnh nửa mê hỏi.
Ngôn Thanh Lãng thấy đợi hoàng hôn Trạch Tịnh Cơ cũng không có ý định trả lời nên nép người sang một bên để bảo cô vào, cả 2 cùng bước trên con đường vào nhà, Ngôn Thanh Lãng thắc mắc trời còn sáng mà sao cô lại đến, hỏi giờ thì không thèm trả lời, nàng chu mỏ tỏ bất mãn, Trạch Tịnh Cơ thấy như thế phì cười:
" 5 giờ! ".
" 5 giờ?!! Chưa đến giờ học, cô đến đây làm gì?!! ".
" Đến chơi với em "
" Thôi đi, cô lớn rồi chơi với cô có gì vui? "
Ngôn Thanh Lãng lại chu mỏ, Trạch Tịnh Cơ xoay sang thấy cái mỏ dễ thương đó lại muốn cắn một cái, cô ép nàng vào tường, đưa tay nâng cầm, nhìn nàng bằng ánh mắt mình cho là có sức hấp dẫn, bị nhìn như vậy Ngôn Thanh Lãng ngượng ngùng xoay mặt nhìn hướng khác để tránh ánh mắt của cô.
" Em từng nói chúng ta là bạn học? Chơi cùng nhau dĩ nhiên là vui " Trạch Tịnh Cơ vỗ vỗ má Ngôn Thanh Lãng, nhìn mặt nàng đỏ hơn cô mới ly khai. Ngôn Thanh Lãng thở hồng hộc như cá mắc cạn, cô cười đến sặc sụa quên cả hình tượng giáo viên trước mắt học sinh. Ngôn Thanh Lãng căm phẫn liếc Trạch Tịnh Cơ, bình tĩnh lại nàng chạy thẳng lên phòng bỏ cô dưới lầu.
" Này, chờ tôi! " Trạch Tịnh Cơ vác chân dài chạy theo. Ngôn Thanh Lãng đóng cửa cái rầm.
< Cô ấy là yêu tinh, tốt nhất phải giữ lấy thân né xa ra > Ngôn Thanh Lãng tịnh tâm, đến kéo hộc tủ lấy bộ trò chơi đua xe leo lên giường nằm thoải mái chơi. Trạch Tịnh Cơ mở cửa phòng, nhìn tướng nằm dài, 2 chân gác trên tường vẻ mặt hí hửng điều khiển game, vài giây thì phát ra câu " Lịt pẹ mày, tao đâm chết mày " Trạch Tịnh Cơ cười khẽ, nghĩ ra trò đùa giỡn 1 phen, nhấc đôi chân dài leo lên giưỡng rồi ngồi trên người Ngôn Thanh Lãng, nàng hốt hoảng quăng luôn cái máy xuống sàn:
" Aaaaaa!!! Cô làm gì? Xuống người em ngay!!!!! "
Ngôn Thanh Lãng đạp chân, quơ tay, lắc người nhưng Trạch Tịnh Cơ vẫn ngồi vững trên bụng, cô cười toe toét, hôm nay Trạch Tịnh Cơ mặc áo sơ mi tím nhạt kèm chiếc quần đùi ngắn toát lên vẻ thật mê hoặc, Ngôn Thanh Lãng nuốt nước bọt nhìn đôi môi mỏng của cô, đem ra so sánh giữa ở trường và bây giờ khác một trời một vực, một bên là nghiêm túc không có khái niệm đùa giỡn một bên lại cà rỡn như vậy... nhưng nàng muốn hôn lên đôi môi mê người đấy, Ngôn Thanh Lãng lo suy nghĩ xa xôi nằm yên, Trạch Tịnh Cơ cảm thấy hết thú vị thì trèo xuống. Cô chợt nhớ cái gì lại thì trái tim nhói lên một cái:
" Thanh Lãng, em có quan hệ gì với Đại Phong hữm? "
" Chúng em là bạn cùng chơi với nhau từ nhỏ rồi ". Ngôn Thanh Lãng nói đến đây lại mang thêm cho Trạch Tịnh Cơ một cảm giác thất vọng, trong lớp thân mật như vậy thì ra là thanh mai trúc mã. Uể oãi vây toàn thân cô nên liền trượt lưng nằm xuống, im lặng suy nghĩ một chút, muốn nói lại không dám nói bởi vì trên thực tế cả hai chỉ là cô trò, vốn không có quan hệ gì để can thiệp vào.
Trạch Tịnh Cơ suy nghĩ càng sâu liền nghĩ ra một cái cớ biện minh- Chuyện tình cảm của em ấy phần nào cũng liên quan đến chuyện học hành, mình còn là giáo viên chắc hẳn có khả năng hỏi vấn dề đó.
" Tôi thấy chúng em chơi rất thân, vả lại... rất giống 1 đôi tình nhân nhỏ ".
Ngôn Thanh Lãng há mồm, trợn mắt, không thể nào, nàng không thích Đại Phong còn Đại Phong chỉ xem nàng là bạn, 2 người ngoài tình bạn bè thì chẳng có tâm tình gì cho nhau.
" Không phải đâu, cô đừng tin những lời đồn vô căn cứ, trong thời gian qua chỉ là chưa tìm được bạn thích hợp, Đại Phong là người bạn duy nhất trong trường của em đấy ".
Ngôn Thanh Lãng ôm đầu gối, tựa lưng vào bức tường, tâm trạng thấp thỏm của cô nghe nàng đáp lại xong liền tốt hẳn lên nhưng khi thấy nàng chề môi kiểu như đã bị hiểu lầm một vấn đề cực lớn thì cô đẩy lưng lên, cưng chiều vỗ đầu nàng.
" Em lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy ".
Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng ngồi tâm sự cho đến giờ học... qua giờ học...
8 h 15 pm.
" Ngày mai được nghỉ, em còn ở một mình chán ngắt, không ngại cho tôi ở cùng 1 đêm chứ? "
Từ nhỏ đến tận lớn, Ngôn Thanh Lãng chỉ ngủ 1 mình đón nhận cô quạnh của căn phòng lạnh lẽo, bây giờ có người để nghị ở cùng, tất nhiên sẽ sung sướng đồng ý.
" Được, cô ở lại đi! ".