Chung quanh phòng khách được bao phủ đầy bong bóng và ruy băng đủ màu nổi bật. Ở chính điện đặt một tấm vải cứng bảy màu có chữ "HAPPY BIRTHDAY" to lớn, thuận mắt người ngoài nhìn vào liền biết tiệc gì. Hai bên vách tường, một dãy dây xoắn cuộn thả xuống, tô điểm cho bức tưởng trắng xóa. Phía bên trái là một cái bàn phủ vải trắng tinh dài 3 mét, bánh kem từ loại có kích thước nhỏ nhất đến cỡ vừa được sắp xếp trên khay đặt ở đầu bàn, kẹo ngọt và chocolate chia đều ra 3 dĩa đặt gần cuối bàn, đồ ăn vặt trải thành hình lục giác ngay cuối bàn, đặc biệt nhất là chiếc bánh kem ở ngay trung tâm.
Chiếc bánh kem tự tay Lan Thanh Hoa làm, rất đơn sơ nhưng nhìn thế nào cũng đẹp mắt người, cả chiếc bánh phủ lên một màu trắng thuần khiết, phần đáy là những trái cây được cắt gọt khéo léo, trên đỉnh có vài chữ mộc mạc gồm tên Ngôn Thanh Lãng, ngày tháng sinh và tuổi.
Tiệc sinh nhật này, Ngôn Thanh Lãng mời chủ yếu là bạn học, cách ăn mặt của mọi người rất hợp phong thái khi dự tiệc, trẻ trung năng động không hề cầu kì.
Đại Phong, Vương Tuấn, Huyên Linh, Tử Yên tụ lại một góc tán dốc.
" Các cậu đoán xem, bữa tiệc này tổ chức bao nhiêu tiền ".
" Tiền bạc quan trọng gì, mình cứ nghĩ mấy năm trước Thanh Lãng không tổ chức sinh nhật là vì nhà không có điều kiện, nào ngờ năm nay lại hoành tráng đến vậy ".
" Thanh Lãng hằng ngày vô tư chơi đùa, thành tích của cậu ấy vẫn có thể tốt nhất lớp, đến cả sinh nhật lớn vậy, bây giờ mình nhận ra cậu ấy không phải là người đơn giản ".
Không mở miệng duy nhất chỉ có Đại Phong, ai bảo cậu đã biết trước hoàn cảnh của Ngôn Thanh Lãng.
" Oa!! Vai chính của bữa tiệc ra rồi! ".
" Hô hô, các người bạn! ".
Ngôn Thanh Lãng mặc đơn sơ một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng xóa kèm chiếc quần jean nâu nhạt dài hơn đầu gối 3 xăng, tóc nâu quắn mượt buông xõa dài sau lưng, tùy ý đung đưa theo từng bước di chuyển của nàng. Khuôn mặt tươi đẹp được đánh một ít phấn, đôi môi mỏng hồng hồng nhẹ nhàng mở khép. Từ trong người nàng luôn toát ra luồng khí trẻ trung. Theo sau nàng, Trạch Tịnh Cơ mặc một bộ giống nhau, chỉ có tóc buộc cao lên. Các học trò nhìn nụ cười của cô giáo mình đến ngây người, còn tự hỏi hôm nay cô cũng là một người quan trọng nổi bật phải không, cả 2 đều xinh đẹp mê người, 1 thuần thục 1 trẻ trung, Ngôn Phù một bên đánh giá rất xứng đôi.
Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân ngồi cùng gần một góc chỉ có ánh mắt Lãnh Mỹ đặt trên người Ngôn Thanh Lãng còn ánh mắt Lâm Tuyết Ngân đặt trên người Lãnh Mỹ.
Lãnh Mỹ vội đứng lên mang theo món quà trong tay tiến đến Ngôn Thanh Lãng, vô tình có một cô gái va phải ngực.
" Xin lỗi ".
Cảm thấy giọng nói này có chút quen quen... một tia sáng lóe ngang đầu Lãnh Mỹ, chính là cô gái lúc trước từng đụng phải!
" Em gái sau này phải luôn cẩn thận đấy, đụng trúng người ta hai lần rồi nha ".
Ngôn Phù vừa xoa trán vừa có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nói:
" 3 lần, nếu có lần thứ 3, em không mặt dày bám theo chị ăn vạ em không phải họ Ngôn ".
< Họ Ngôn... sao trùng hợp vậy, thực nhiều người họ Ngôn >.
Lâm Tuyết Ngân đứng một bên nhìn nụ cười của Lãnh Mỹ, trong lòng cò một tia mất mát.
< Chị không thể nào cho em một nụ cười tự nhiên như vậy sao... >.
" Uy! Ngôn Phù, Lãnh Mỹ... Ngôn Lâm? ".
" Tôi là Lâm Tuyết Ngân cái tên này! ".
Ngôn Thanh Lãng lộ ra biểu cảm ngơ ngác vài giây. Chẳng lần nào gặp phải Lâm Tuyết Ngân mà nàng có thể nói chuẩn được cái tên, chẳng qua ngoài việc phiền toái lần trước Tuyết Ngân là chủ mưu nàng cũng không có ấn tượng nhiều đối với Tuyết Ngân cho lắm, tránh không được gọi sai tên.
Không sao, nàng nghĩ người Việt Nam không bắt lỗi người Việt Nam, vì vậy nghĩ tên như thế nào thì chính gọi như vậy đi.
Nhất thời bị quát, cử động của nàng bị đình chỉ cho đến khi Trạch Tịnh Cơ đánh khẽ ở tay thì mới hoàn hồn lại cười hì hì. Trạch Tịnh Cơ miễn cưỡng thở dài, tự cho nàng là một ngốc manh, làm truỵ tim người bằng vẻ mặt ngốc nghếch đấy. Nếu không phải nơi này có mặt đông người, phỏng chừng cô kiềm chế không nổi sẽ hôn nàng một cái.
Bên này Ngôn Thanh Lãng vừa mới hoàn hồn đến phiên hồn Lãnh Mỹ phiêu lạc xung quanh con người Ngôn Phù. Một ngày lo lắng cho Ngôn Thanh Lãng thương tích, giải quyết mâu thuẫn của hai bên lại còn khuyên can Lâm Tuyết Ngân bây giờ nhận ra người hằng đêm hiểu thấu cảm xúc tâm sự với mình chỉ là một đứa trẻ chưa phát triển hết và trùng hợp hơn nữa chính là thân nhân của Ngôn Thanh Lãng, Lãnh Mỹ quá đủ mệt mỏi rồi.
Nhận ra biến hoá nhỏ trên mặt Lãnh Mỹ, Lâm Tuyết Ngân lo lắng khẽ hỏi:
" Lãnh Mỹ, chị không sao chứ? ".
Mặc dù Lãnh Mỹ không tính là có tình cảm yêu đương với Tuyết Ngân nhưng việc nàng luôn để ý nhất cử nhất động của bản thân ngay cả có biến hoá rất nhỏ người khác khó có thể biết nàng lại dễ dàng biết được và an ủi cô, thật sự nếu không có khuất mắt đó có thể cô cũng muốn đáp lại phần tình cảm này.
Lãnh Mỹ khẽ lắc đầu ý bảo không sao, đôi mắt tò mò vẫn đặt về phía Ngôn Phù. Là do hoàn cảnh nào đưa đẩy đứa nhỏ này trở thành một con người am hiểu đời người như vậy.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt không ngừng soi mói mình, Ngôn Phù dời mắt tìm kiếm bắt chợt lại chạm phải ánh mắt xem xét không chút phòng hờ của Lãnh Mỹ, một ý nghĩ loé qua đầu Ngôn Phù xong nhanh chóng bị phủ nhận, không thể nào.
" Lãng Lãng, sinh nhật vui vẻ ".
Ngôn Phù nói xong mang theo món quà bước đến chỗ Thanh Lãng nhưng không giao cho nàng mà là choàng tay ôm lấy nàng, đầu tựa lên ngực. Qủa nhiên không một nhịp tim nào tăng lên, Ngôn Phù rũ xuống mi mắt buông Thanh Lãng ra.
Vốn là chị em thân thích, cho là lâu ngày không gặp Ngôn Phù muốn thân thiết như xưa nên cái ôm này đối với Thanh Lãng cũng bình thường không mấy bất ngờ lắm, nàng mỉm cười định ôm trả lại nhưng Ngôn Phù đã sớm nhét vào tay một túi quà một màu đỏ rực.
" Cảm ơn em gái thân ái ".
Ngôn Thanh Lãng nở nụ cười cực thân thiết. Bấy năm vắng thiếu tình thương của mẹ nhưng đổi lại có được đứa em họ ngoan hiền này, chính Ngôn Phù đem đến ít nhiều niềm vui, cùng mình chống lại ngày tháng cô hoạnh, mỗi năm đến tiệc sinh nhật, Ngôn Phù là người đầu tiên nhắc nhở và tổ chức bất ngờ cho, phải nói đứa trẻ này rất biết quan tâm Thanh Lãng.
Vốn dĩ Trạch Tịnh Cơ nhận biết được tình cảm của Ngôn Phù đối Ngôn Thanh Lãng không đơn giản là tình chị em bình thường, cái ôm ấp vừa rồi nhìn thế nào cô cũng không cảm thấy dễ chịu, trong lòng có chút buồn bực nhưng không thể phát tiết, dù sao Thanh Lãng không nhận thức được, nếu có nhận thức được chắc chắn nàng sẽ thẳng thắn từ chối chứ? Câu hỏi tự bản thân đề ra, cô cảm thấy có chút không an tâm, ai bảo thường ngày Ngôn Thanh Lãng hoà đồng đến vô tình hấp dẫn nhiều người thích đến vậy đâu.
Bỏ qua hàng tá ý nghĩ thú vị về Ngôn Phù, Lãnh Mỹ hướng phía Ngôn Thanh Lãng trao quà, Lâm Tuyết Ngân bắt chước theo hành động đó, chỉ có nụ cười cứng nhắc là cho có lệ.
" Sinh nhật vui vẻ bạn học ".
Ngày ngày, Lãnh Mỹ luôn cùng Ngôn Thanh Lãng quan tâm lẫn nhau, tình bạn bình thường trở nên thấm thiết là tốt, bởi vì như vậy Thanh Lãng tuỳ cho những người xung quanh bàn tán gì về Lãnh Mỹ, nàng cũng không quan tâm, chuyện đáng nói nhất là Lãnh Mỹ gây náo loạn học đường lại còn ảnh hưởng đến bản thân, Thanh Lãng nghĩ thì ra trước đây Trạch Tịnh Cơ không muốn tiếp xúc với Lãnh Mỹ là lí do này, bây giờ hảo cảm của nàng đối với Lãnh Mỹ đã hoàn toàn tụt dốc.
Dù sao ý tốt của một nguời, Ngôn Thanh Lãng không thể không nhận. Nàng nhận lấy 2 phần quà được gói trong hộp hình vuông cầu kì, vốn nàng không thích quá chưng diện, Lãnh Mỹ tặng như vậy càng khiến độ hảo cảm lại giảm đi.
Là tự tay Lãnh Mỹ chọn lựa món quà, Lãnh Mỹ biết được Thanh Lãng rất đơn giản, chỉ cần lòng thành là được, vừa đúng lúc chạy ngang một tiệm đồ cổ, ắt hẳn Ngôn Thanh Lãng thích sự mộc mạc nhưng tinh tế đó nên mua một chú ngựa bằng gỗ làm thành quà sinh nhật, về phần giấy gói là do Lâm Tuyết Ngân phụ trách, Lãnh Mỹ không nghĩ đến vì điều đó hình tượng "bạn tốt" của mình trong mắt Thanh Lãng sẽ sụp đổ, nếu không cho dù có bỏ việc hệ trọng Lãnh Mỹ nhất định chính mình tận tâm làm hết tất cả.
Ngôn Thanh Lãng giữ vững nụ cười.
" Cảm ơn bạn học ".
Đại Phong dẫn theo 3 người bạn mang từng món quà đến, đều là thành ý của mọi người, sinh nhật này xem như là đặc biệt nhất từ trước đến giờ, Ngôn Thanh Lãng cảm động đến sắp phát khóc rồi, thật sự nàng nhịn không được mà hạnh phúc đến rơi nước mắt, một bên lau nước mắt một bên miệng cười may thay có Trạch Tịnh Cơ ở bên vỗ vai an ủi.
Giọng nói êm nhu của Trạch Tịnh Cơ luôn làm dao động tâm tình của Ngôn Thanh Lãng.
" Rơi lệ vì hạnh phúc mới là tốt, không cần tiết kiệm nó ".