Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 47




Con người là động vật bật cao tuy nhiên trí thông minh là có hạn, chỉ khi bồi giàu thêm kiến thức từ sách đã được khoa học chứng minh hay tìm hiểu những giả thuyết của tiến sĩ mới nâng cao được tầm hiểu biết của con người hơn.

Mà cái đáng nói hơn là, khi bản thân tự nghĩ mình cái gì cũng am hiểu đến lúc bíết được vài cái mới mẻ mới sẽ hình thành trong cơ thể một loại cảm giác không quen, thế giới xung quanh thật đáng sợ nhưng bản thân lại tò mò tiếp tục tiến sâu vào để tìm hiểu đến gốc rễ của nó, từ đó sẽ nhiễm vào hình thành một thói quen hay thú vui đặc biệt cho bản thân, cho một ví dụ – Trạch Tịnh Cơ tim hiểu quá trình mình cong.

Sau buổi va mặt với Ngôn Thanh Lãng. Trạch Tịnh Cơ hiểu không đơn giản nhịp tim sẽ đập lệch một nhịp còn mạnh mẽ tăng công xuất đập về sau chỉ vì một cô gái xinh đẹp, cô lập tức nghĩ đến giới trẻ và bộ phim "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên" đang nổi gầm rộ, tất nhiên cô biết mình quá ấu trĩ bởi đây là một bộ phim truyền hình, không phải phỏng theo đời thật nhưng gạt qua một bên đi, ắc mấy câu thoại trong câu có tác dụng làm ngầm hiểu.

Sau khi xem xong, kết luận rằng cô đối với người đồng giới có cảm giác mà không phải đàn ông. Đây lại là thể loại phim ngôn tình nên – chuyển sang kế hoạch B: dùng mạng xã hội để tìm mấy trang có đề tài chính là "Lesbian". Nửa ngày tìm kiếm lạc trong nơi phương xa lạ lẫm, với một người không am hiểu mạng xã hội như cô khi được người xem khác xem như "đồng râm" thêm vào nhóm trò chuyện hiển nhiên có người chủ động nhắn tin gạ gẫm thì cô phản cảm, không phải cô kì thị đồng tính luyến ái, chẳng phải cô còn đang tìm hiểu nó nữa sao, có điều đối phương toàn nói lời khó hiểu:

[ Mông lung chuyện đại sự: Cô là thụ hay công? ].

[ Thuần khiết bong bưởi cô gái: Dựa theo cách trả tôi thấy cô là lạnh lùng băng lãnh...thụ? ].

[Đệ nhất đáng để gạ gẫm: Tôi là công, mình quen nhau nha ].

Lượt n câu gạ trên trời dưới đất còn lại.

Trạch Tịnh Cơ nhận ra thuật ngữ Việt Nam trải qua nhiều năm mỗi lúc một phong phú hơn. Cô cảm thấy dùng mạng xã hội chưa bao giờ không là không tốn thời gian, cô nhanh chóng gõ một hàng chữ gửi cho mọi người:

[ Bạn học: Cảm giác yêu thích người cùng giới xuất phát từ đâu mọi người biết không? ].

Thừa biết sẽ có nhiều người đáp lại, cô chẳng nghĩ trong đó số người nghiêm túc với chủ đề này chỉ có vài người!

[ "Công" chúa nhạy cảm: Chuyện này tôi từng trải qua, lúc đầu rất khó tiếp thu nhưng sau quá trình tìm hiểu, thuận theo tự nhiên mà nói đó là yêu người đồng giới, hiển nhiên không chấp nhận cũng không biết sao càng đứng gần người đó tim đập rất nhanh, về sau nguyện ý yêu luôn, nói cho cô biết cậu ấy đang là người yêu 5 năm của tôi rồi đó *icon hạnh phúc* ].

[ Thuần khiết bông bưởi cô gái: Cảm giác thích một người không do lí trí định đoạt được, nếu cô thích một người thì nên dùng trái tim mình mà chấp nhận, đừng giày vò bản thân chỉ vì không chấp nhận mình yêu thích một người nào, nhắc lại chuyện cũ tôi tiếc mình năm xưa chán ghét cậu ấy, khi cậu ấy tỏ tình tôi đã hoảng sợ còn có khinh bỉ, sau lần cậu ấy vì tôi bị tai nạn xe nằm viện 2 tháng tôi mới nhận ra mình đang hãm sâu vào tình cảm dành cho cậu ấy, công chúa lầu trên tôi yêu cậu nhiều lắm! ].

[ Đệ nhất đáng để gạ gẫm: Con ba lần bảy vạn cầu xin hai má đừng diễn ngôn lù nữa ạ, đây là đất dành cho tất cả đóa hoa buê đuê không phải chỉ có 2 người tồn tại đâu! ].

......................

Mặc dù người nghiêm túc có thể đếm được ở đầu ngón tay, Trạch Tịnh Cơ cũng cảm ơn những người khác giải thích mấy cái thuật ngữ cho cô.

Xong lần đó cô không định trở lại dùng mạng xã hội nữa hay dùng điện thoại quá 3 tiếng chỉ để đọc thực văn của người đồng tính khi yêu.

Trạch Tịnh Cơ biết cách gọi Ngôn Thanh Lãng là tiểu thụ đều bắt nguồn bằng tự tìm hiểu. Ngôn Thanh Lãng ngược lại, nàng được Đại Phong chỉ rõ từ mọi thể loại công thụ.

Lần hôn này là thứ bao nhiêu Ngôn Thanh Lãng cũng không rõ, nàng chỉ biết mỗi lần Trạch Tịnh Cơ hôn dù là nhẹ nhàng hay gấp gáp thân nàng đều cương cứng hoặc tim đập quá nhanh.

Môi của Ngôn Thanh Lãng rất mềm, vừa hôn vào xúc cảm tựa như kẹo bông gòn, mềm mại mà ngọt ngào, làm cho cô luôn ao ước đôi môi đó sẽ luôn thuộc về mình, muốn hôn thì tùy tiện hôn không cần hỏi ý chủ nhân.

Hai đôi môi hòa huyện lẫn nhau, tựa như nước đầu nguồn đang hòa nhập với dòng suối nhỏ, trong nhẹ nhàng có hứng khởi cuồng cuộn, Ngôn Thanh Lãng hé môi thuận thế cho cánh môi trên của Trạch Tịnh Cơ xâm nhập vào, chiếc lưỡi cô không yên đảo qua vài lần trong khoang miệng của nàng rồi như con rắn nhỏ tiến tới tìm kiếm con mồi mà quấn lấy. Đầu óc Ngôn Thanh Lãng tạm thời bị vô hiệu hóa, đại não không điều khiển được cơ thể chỉ có thể tận hưởng hai chiếc lưỡi ướŧ áŧ quấn lấy nhau, nàng không nhận ra từ lúc nào cô đã chiếm thế thượng phong, chính mình đang nằm dưới thân cô!

Mặc dù hôn không dùng sức nhiều nhưng đủ làm cả hai sắp tắt hết oxi trong người đến không thở được. Cả hai dứt ra cùng thở phì phò, nàng nghiêng đầu xấu hổ, hai má đỏ ửng xoay về hướng bàn đầu giường tránh né đôi mắt ôn nhu châm chọc của cô. Nội tâm Trạch Tịnh Cơ đánh trống dữ dội, tại sao vậy? Tại sao có rất nhiều trẻ em đáng yêu? Tại sao có rất nhiều cô gái dễ thương cô cũng chỉ không bài xích với thái độ bất mãn ra mặt của nàng vậy? Cô dùng hai ngón tay thon dài nằm lấy cằm nàng, dùng sức nhẹ nhàng xoay lại đối diện với mình. Trong mắt nàng có tia uất ức cùng phẫn nộ lại có thêm thẹn thùng, tất cả đều tụ tại một yều tố: Bị người khác cưng chiều đến khi dễ mà thích lại còn giả bộ giận người!

Một chân Trạch Tịnh Cơ đặt ngay chỗ nhạy cảm của Ngôn Thanh Lãng, là vô tình hay cố ý cạ vào cũng hại nàng ngại đến đỏ hai tai lẫn hai má, trong người còn có một chút khó chịu, kì lạ...

Trạch Tịnh Cơ dùng giọng mũi, ám muội, mắt đầy câu dẫn hướng Ngôn Thanh Lãng nói:

" Còn không phải em là tiểu thụ? Bây giờ... hiện nguyên hình rồi... ".

" Không phải... em chỉ sợ đụng trúng chân chị thôi...".

Miệng Trạch Tịnh Cơ nhếch lên thể hiện ba chữ "ồ vậy à" cho Ngôn Thanh Lãng.

Ngôn Thanh Lãng phẫn nộ ba tỷ bốn trăm năm mươi tám ngàn chìn trăm bốn mươi tám nhân ba ba bảy bảy thêm một dãy số nguyên còn lại. Nào đâu chịu thua thế, nàng cười yêu nghiệt khiêu khích người trên thân... tự nhủ không được thành thụ, có thành thụ cũng cùng thành!

" Xem như em nhường chị, em ở dưới hưởng thụ cũng được nhưng chị định cả đời nằm trên sẽ không muốn cho em sự quý giá của mình à? ".

Tròng mắt Trạch Tịnh Cơ hiện lên sự do dự rồi nhanh chóng điềm tĩnh lại, miệng nhẹ cong lên.

" Em ngoan ngoãn nằm dưới đi, tôi có thể cho em một lần đổi..." Không cần em ngoan ngoãn nằm dưới đâu ".

Trạch Tịnh Cơ chưa nói hết câu, Ngôn Thanh Lãng lấy dũng khí từ đâu nắm hai tay cô dùng sức lật người, đã thành công thủ thế trên.

" See? ".

Không được phép bài tỏ biểu cảm lúng túng trước, giặc bắt ta ta chưa chết còn có thể phản công đảo ngược tình hình! Trạch Tịnh Cơ nhàn nhạt điềm đạm nhìn nàng, thả giọng lười nhác.

" Xem như em thắng trận này, xuống".

Nàng cao hứng buông tha cô, luôn cười giống mấy tên biếи ŧɦái nhìn cô mang ra điên thoại điện người nào đó. Người tiếp điện thoại là ai? Tại sao cô luôn cười trong khi nói chuyện? Ngàn câu nghi vấn trong lòng nàng lại đặc biệt ngứa ngáy khó chịu.

" Được rồi, ngày mai đến sớm 1 tiếng đi, chào ".

Đợi cô kết thúc cuộc gọi, nàng cau mày như cô vợ nhỏ tức chồng ở ngoài làm việc xằng bậy.

" Nói với ai mà cười hoài vậy? ".

Đối phương là người giao bánh sinh nhật, trong khi đang nói cô đều nghĩ đến chuyện lúc nãy nàng bị áp đến mặt mày đỏ quét đáng yêu như tiểu ngạo kiều thụ, không thể nhịn được chỉ cười ôn nhu, cô định nói là người làm ở tiệm bánh nhưng thái độ của nàng như vậy cô lại muốn châm chọc một chút.

" Người mang lại một phần nhỏ niềm vui cho tôi ".

Giúp tôi mang cho em niềm vui chính là đem lại một ít niềm vui cho tôi.

Ngôn Thanh Lãng trầm mặc, Trạch Tịnh Cơ biết nàng lại đang nghĩ bậy, nhấc chân đi đến, đưa đôi bàn tay nhu mại vuốt băng vải trắng, nhỏ giọng đầy sủng nịch nói:

" Đồ ngốc, chỉ là người giao bánh kem thôi, em đã quên ngày mai là ngày gì à? ".

Khẳng định Ngôn Thanh Lãng đã quên rồi mới đơ ra như vậy, cô cười bất lực nhón chân hôn lên miếng vải trắng. Lần nữa nhìn đến con người đang ngáo kia, cô nhận ra chỉ một câu chuyện nhỏ mà khi nàng không hiểu thì sẽ luôn đơ ra một cục, không để ý những người xung quanh, tuỳ tiện ở trong thế giới riêng của mình.

Trạch Tịnh Cơ nhắm mắt phì cười.

"Đồ ngốc ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.