Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 10




Sờ cái đầu đau của mình,  Trạch Tịnh Cơ giật người vén chân lên nhìn quần áo trên người đã được thay thành bộ đồ ngủ, nhìn tới căn phòng quen thuộc cảm nhận hơi ấm,  Trạch Tịnh Cơ xoay ngang nhìn thiếu nữ khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ thật an lành, 2 đôi mắt khép chặt làm 2 hàng long mi nhô thẳng ra thấy thật rõ đường cong màu đen, hướng mũi cao như 1 tấm ván nước dựng thẳng lên, đôi môi đỏ mọng, tự nghĩ không biết Ngôn Thanh Lãng có tô son khi ngủ không? Đã tìm ra thuỵ mỹ nhân trong truyền thuyết, mỹ thân ấy đang nằm ngay bên  Trạch Tịnh Cơ đây.

< Chẳng phải hôm qua sinh nhật cô Anh sao? Hình như mình đã rất say như thế nào lại ở nhà em ấy? > Bịch cái đầu đau nhứt lại do tác dụng của rượu  Trạch Tịnh Cơ đưa tay vào trong túi xách mang cái Samsung galaxy j7 pro ra dò danh bạ, 2 cuộc gọi đến: 1 cuộc của cô Anh, 1 cuộc của thầy Lý toàn là bạn đồng nghiệp, dò vào lịch sự cuộc gọi.

< Hơn 1 phút?? Tối qua mình gọi cho em ấy làm gì?... >

Ngôn Thanh Lãng  động đậy mở mắt.

" Em tỉnh rồi, tối qua tôi nhận được lời mời sinh nhật đột xuất nên chưa kịp thông báo em tối đó nghỉ, à phải rồi hồi tối tôi có hơi say... em có thể giải thích làm sao tôi ở nhà em được không? "

Vừa sáng Ngôn Thanh Lãng đã đỏ mặt, nhìn vẻ mặt  Trạch Tịnh Cơ hỏi Ngôn Thanh Lãng hình như không nhớ gì chuyện tối qua cả, Ngôn Thanh Lãng thổi phù.

" Tối qua cô say thì vào nhà em, cô không có nôn bừa nhưng em sợ cô mặc quần jean áo sơ mi ngủ cảm thấy khó chịu nên... em đã thay ra giúp cô... ". Con người này chưa đánh đã tự khai rồi.

Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Thanh Lãng một hồi < Em ấy thật biết cách quan tâm người khác...!!? Chẳng lẽ...?! >

" Em có nhìn gì không?? "

Ngôn Thanh Lãng  lúng túng đỏ mặt hơn, sáng sớm đã gặp chuyện chẳng lành rồi.  Trạch Tịnh Cơ đã cố tình bắt Ngôn Thanh Lãng chịu trách nhiệm chỉ vì thấy ngực và hôn  Trạch Tịnh Cơ nếu bây giờ Ngôn Thanh Lãng nói đã thấy thêm cả nội y của  Trạch Tịnh Cơ thì hậu quả sẽ khó lường.

Ngôn Thanh Lãng  đưa tay trước mặt  Trạch Tịnh Cơ xua xua, mặt đỏ như mông khỉ.

" Không! Không nhìn gì cả! Toàn bộ quá trình em đều nhắm mắt mà làm và em không có sờ mó lung tung đâu! ".

Ngôn Thanh Lãng nói dối không chớp mắt,  Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Thanh Lãng nửa tin nửa nghi, chậc lưỡi:

" Dù sao cũng cảm ơn em, bộ độ rất dễ chịu, À! Chiều nay tôi có tiết nên về chuẩn bị trước đây, tôi đi thay đồ ".

Trạch Tịnh Cơ lấy quần áo đằng ghế chạy thẳng vào phòng tắm, Ngôn Thanh Lãng cụp mắt xuống chùm đầu vào chăn ngủ thêm vài phút.

Reng ~ reng ~

Chiếc Ip trắng đầu giường rung, Ngôn Thanh Lãng giơ tay nhấn nút gọi kê lên tai chậm mở miệng.

" Alo...? "

" Em có phải là Ngôn Thanh Lãng? " – Giọng phụ nữ vang vội bên dây kia.

" Ừ phải là tôi, có việc gì không?

" Quán ăn Nhân Ấm đã duyệt đơn xin việc của em, bắt đầu từ tối 6h30 ngày mai em có thể chính thức vào làm! "

Ngôn Thanh Lãng bất ngờ nghe tin vui, mừng rỡ hét lên, cười rộng miệng.

" Cảm ơn ạ, từ mai em sẽ cố gắng làm việc thật tốt ".

" Được! "

" Vâng, buổi sáng tốt lành! " Tút! Tút!

Trạch Tịnh Cơ bước từ phòng tắm ra thì thấy Ngôn Thanh Lãng nhún trên giường như con vượn.

" Em làm sao vậy? Khỉ đột nhập à? "

Ngôn Thanh Lãng  định mở miệng khoe  Trạch Tịnh Cơ Ngôn Thanh Lãng đã tìm được việc làm thì nhớ đến lúc Ngôn Thanh Lãng phải nghỉ học để đi làm...

" Cảm ơn bấy lâu qua cô đã dạy thêm em tiến bộ hơn rất nhiều, bây giờ em xin phép được nghỉ " – Ngôn Thanh Lãng cúi đầu chân thành nói ra, Trạch Tịnh Cơ hơi bất ngờ, dạo này quả thật thành tích Ngoại ngữ của Ngôn Thanh Lãng tốt hơn nhiều nhưng nghỉ ngang như vậy chẳng phải rất bất công với  Trạch Tịnh Cơ sao? Vả lại Ngôn Thanh Lãng nghỉ rồi  Trạch Tịnh Cơ chỉ được gặp nàng trong trường càng không có cơ hội ở riêng với Ngôn Thanh Lãng nữa thì  Trạch Tịnh Cơ buồn rười rượi vẫn là không thể hiện ra mặt.

" Ừm, em được tự do, tuy như vậy em phải cố gắng hơn đó! Chúc em may mắn trong tương lai ". Nói xong không đợi Ngôn Thanh Lãng đáp lại, bước nhanh ra phòng xuống lầu, 2 hàng nước mắt trải dài.

< Thật ngốc khi đơn phương một người không có tình cảm với mình... không sao cả là tôi tự nguyện sẽ không trách em... > . Mở cửa chợt thấy 1 người con gái dáng người chừng 1m59 mặc váy hồng kém áo thun trắng hình mèo trông rất nữ tính, đôi mắt to tròn, khuôn mặt sáng rực, 2 má hồng hào, mái tóc búi cao có vài cọng lặn quặn rơi xuống vai, mi vảnh lên, chiếc mũi thẳng theo đường xuống đôi môi mỏng hồng, cứ giữ mãi hình thái bây giờ thì sau này có thể thành một đại minh tinh. Cả 2 nhìn nhau...

" Cô là ai? Sao ở trong nhà này?

" Tôi là giáo viên kèm gia sư của người trong nhà này, em là ai? "

" Có mùi rượu à... chị tôi có chuyện gì không vui phải cần đến rượu sao, hay là... "

Ngôn Thanh Lãng  nằm trên giường thì nghe được giọng của chị họ thì lập tức chạy xuống.

" Tiểu Phù! Cô ấy là giáo viên, tối qua chị và cô ấy cùng giải sầu nên uống vài lon bia đấy " Ngôn Thanh Lãng nắm tay kéo Ngôn Phù vào nhà ngồi lên ghế sa-lông.  Trạch Tịnh Cơ nhìn thấy cái nắm tay của 2 người, tim thắt mạnh lại.

" 2 em nói chuyện, tôi về trước "

Đóng nhẹ cửa,  Trạch Tịnh Cơ bắt taxi về thẳng nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.