Chu Kính Niên đứng ở trên đường cái rộn ràng nhốn nháo có cảm giác vô cùng mờ mịt, thành thị xa lạ đường phố xa lạ, đây là nơi nào, vì sao đột nhiên mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Anh cúi đầu nhìn thấy mình còn mặc áo ngủ, chân cũng không mang giày dép, chân trần đạp trên mặt đất cũng không có cảm giác gì cũng không thấy lạnh, lại nhìn chung quanh những người đi đường dường như nhìn không thấy mình thì hiểu được đây là mình đang nằm mơ.
Lúc anh quay đầu nhìn xem khắp nơi muốn xác định đây là nơi nào thì giống như có chỉ dẫn đột nhiên trong đám người ở rất xa anh thấy được một hình bóng quen thuộc.
Người nọ mặc quần áo thể thao rộng thùng thình đang đứng ở trước cửa một phòng khám nhỏ thần sắc vô cùng hoảng hốt mờ mịt.
Là Phương Tranh.
“A Tranh!”
Chu Kính Niên kêu một tiếng nhưng không được đáp lại, lúc này mới nhớ tới trong mộng A Tranh cũng giống như những người khác không nhìn thấy anh. Anh xuyên qua đám người đi đến gần Phương Tranh, anh nhìn thấy Phương Tranh khẽ cau mày, trên mặt bao phủ một tầng u buồn.
Chu Kính Niên sửng sốt một chút, đời này đã lâu rồi không thấy Phương Tranh có vẻ mặt như vậy, nhưng mà Phương Tranh như thế này đối với anh mà nói lại không xa lạ, bởi vì đời trước vẻ mặt Phương Tranh như thế này mới là hình ảnh anh nhìn thấy nhiều nhất.
Đây không phải là A Tranh ở hiện tại mà là A Tranh của đời trước.
Phía sau Phương Tranh một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đuổi tới, hắn kéo cánh tay Phương Tranh, do dự nói: “Người anh em hay là cậu cho tôi khám lại một lần đi chắc là tôi khám sai rồi.”
Phương Tranh dường như không nghe thấy gì hết nhanh chóng rút tay về sau đó lắc đầu cự tuyệt, vội vã chạy đi.
Chu Kính Niên đi theo sau cậu, mặt mày ảm đạm. Anh đại khái đoán được lúc này là lúc Phương Tranh bắt đầu phát hiện thân thể của mình xuất hiện khác thường.
Lúc này đang là buổi sáng, Chu Kính Niên vẫn theo Phương Tranh đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy phòng khám tư nhân cậu sẽ đi vào khám hoặc bắt mạch, khi khám xong kết quả như một là có thai, làm biểu tình trên mặt Phương Tranh càng ngày càng tuyệt vọng.
Cuối cùng, Phương Tranh mệt mỏi đi vào một nhà thuốc mua rất nhiều dụng cụ thử thai đem về.
Chu Kính Niên đi theo Phương Tranh trở về chỗ ở của cậu, đó là tầng trệt của một khu dân cư đã cũ. Một căn hộ hai phòng một sảnh trong phòng có rất nhiều giường cao thấp, không gian chật chội, trên giường đều có người ngủ, trên tường dán mấy poster của quán bar làm giấy dán tường, Phương Tranh lúc này hẳn là đang làm việc ở một quán bar, nơi này là ký túc xá của những người làm công ở quán bar..
Phương Tranh bò lên trên giường của mình thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng mà cậu nằm ở trên giường lại không cách nào đi vào giấc ngủ, mở to mắt, ánh mắt trống rỗng.
Cậu cứ như vậy nằm ở nơi đó, Chu Kính Niên đứng ở mép giường nhìn cậu.
Chu Kính Niên giống như u hồn ở trên thế gian này, một bước không rời mà đi theo sau Phương Tranh, anh nhìn Phương Tranh tránh ở trong WC dùng que thử thai thử nước tiểu, cầm kết quả đi đến phòng khám và tiệm thuốc gần đó dò hỏi, nghe những người đó lần lượt nói kết quả khiến cậu càng thêm tuyệt vọng; anh nhìn Phương Tranh đi theo quản lí quán bar xin nghỉ phép bị quản lý quát lớn cũng chỉ có thể căng miệng cười, sau đó nghĩ cách mua được thuốc phá thai. Vào ban đêm cậu ở ký túc xá không người đọc hướng dẫn sử dụng các loại thuốc đó vài lần, do dự một lúc cuối cùng đem những thuốc đó toàn bộ bỏ vào trong bồn cầu xả nước.
Sau đó Phương Tranh cũng đến buồng điện thoại công cộng gọi số điện thoại mà đời trước ở Lệ Thành anh đã từng sử dụng nhưng trước sau không ai bắt máy.
Đời trước, Phương Tranh không có di động, sau khi Chu Kính Niên rời khỏi Lệ Thành vội vàng giải quyết chuyện của Chu gia, vì để tiện liên lạc với những người hợp tác anh đổi mã số điện thoại của Tứ Cửu Thành, sau đó anh nhớ tới Phương Tranh, từng kêu Ôn Dương giúp anh báo với Phương Tranh nhưng lại nhận được tin là tìm không thấy Phương Tranh. Anh mệt mỏi ứng phó Chu gia, chỉ để bọn Ôn Dương tiếp tục tìm kiếm Phương Tranh, thẳng đến khi đại học khai giảng vẫn không có được tin tức của Phương Tranh lúc đó anh mới sốt ruột một lần nữa tìm lại số điện thoại mình dùng lúc trước, mỗi ngày đem hai cái điện thoại di động theo bên người, nhưng mà số điện thoại dùng ở Lệ Thành lại chưa từng vang lên.
Đến đây Chu Kính Niên mới hiểu được, Phương Tranh không phải không liên hệ với anh chỉ là hai người đã bỏ lỡ nhau.
Lúc sau, cảnh trong mơ bắt đầu xảy ra biến hóa, anh thấy Phương Tranh nhìn giấy báo trúng tuyển đại học ngơ ngẩn đến phát ngốc, anh đi theo cậu đến một huyện thành nhỏ xa xôi thuê một gian phòng nhỏ; nhìn thấy Phương Tranh vì mang thai thường xuyên đi tiểu đêm, ngủ không được một giấc ngủ ngon, ăn không ngon cứ nôn mửa, nhưng đến khi cậu có thể ăn cơm lại vì túng quẫn mà nửa đêm đói đến ngủ không được.
Phương Tranh cũng không nghĩ sẽ giữ lại đứa con trong bụng, nhưng một mình dùng thuốc phá thai rất nguy hiểm có khả năng bỏ mạng, cậu cũng không dám mạo hiểm như vậy, rồi lại không dám để cho người khác biết. Lưu lại đứa con rồi sinh ra con đường này là con đường chính xác duy nhất cậu có thể đi. Nhưng quá trình mang thai rất là thống khổ, Phương Tranh lấy thân phận một người đàn ông một mình thừa nhận chuyện này, rồi thêm đủ loại phản ứng khi mang thai làm cậu vô cùng khó chịu cảm xúc cũng từng mất khống chế, nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của mình mà đấm mà đánh.
Lúc này Chu Kính Niên lại bất lực, anh đứng ở bên cạnh Phương Tranh một lần lại một lần lên tiếng trấn an Phương Tranh, nhưng mà đây chỉ là giấc mộng cho dù anh có rống to khàn cả giọng Phương Tranh cũng không hề biết sự tồn tại của anh.
Khi bụng của Phương Tranh trở nên càng lúc càng lớn thì cậu chỉ ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày những lúc khác cũng chưa bao giờ ra cửa, cũng không qua lại với những người thuê nhà xung quanh, cậu mua một ít sách viết về mang thai và sinh sản để xem giết thời gian, còn có mua một ít thuốc, cũng chuẩn bị một vài thứ cho lúc sanh.
Theo thời gian mang thai từng ngày gia tăng, cảm xúc của Phương Tranh cũng chịu ảnh hưởng mà chậm rãi biến hóa, mỗi lần tắm rửa nhìn bụng của mình trên mặt đã không còn vẻ hờ hững chán ghét, biểu tình của cậu trở nên bình thản thậm chí là sủng nịch. Một mình ở trong phòng ngoại trừ đọc sách Phương Tranh còn cùng chơi đùa với thai nhi, lúc này đứa bé trong bụng đã biết cử động máy thai.
Mỗi ngày ở trong một gian phòng nhỏ hẹp không có trò chơi giải trí để thư giản nhưng cùng thai nhi chơi đùa những lo sợ không yên tâm của Phương Tranh chậm rãi biến mất, thông qua loại giao lưu này tình cảm giữa cậu và thai nhi từ từ thân mật, sự tồn tại của thai nhi trở thành điểm tựa cảm xúc cho Phương Tranh, trong lòng lại có thêm một tình yêu mà cậu có thể dựa vào.
Chuyển biến cảm xúc này đối với Phương Tranh mà nói là rất tốt, nhưng Chu Kính Niên lại không thể thả lỏng tâm trạng của mình. Phương Tranh không đi bệnh viện kiểm tra nên không biết, Chu Kính Niên lại liên hệ đến tình huống đời này của Phương Tranh, lại thấy cái bụng lớn bất thường của Phương Tranh thì có thể biết nơi đó hoài thai hai sinh mệnh nhỏ.
Trong lúc Chu Kính Niên mang theo bất an thì hình ảnh lại bỗng nhiên di chuyển, từ căn phòng cho thuê nhỏ hẹp anh đi tới một đường phố xa lạ.
Cảnh trong mơ lúc Phương Tranh biết mình mang thai thời tiết còn chưa chuyển lạnh, mà hình ảnh bây giờ Chu Kính Niên thấy mọi người đều mặc trang phục mùa đông thật dầy, các cửa hàng đã trưng bày hàng bán tết.
Chu Kính Niên cả kinh, tính tính thời gian lúc này Phương Tranh mang thai đã vượt qua bảy tháng.
Cảm ứng thần kỳ lại lần nữa truyền đến, Chu Kính Niên đột nhiên quay đầu ở lối đi bộ phát hiện ra Phương Tranh. Phương Tranh mặc một cái áo bông rất to, quấn khăn quàng cổ, đội mũ, thân hình thoạt nhìn rất béo, rất cồng kềnh. Trong tay cậu cầm một bao nilon đầy thực phẩm, trên đường đầy người qua lại, theo bản năng cậu để tay lên bảo vệ bụng của mình, cậu cúi đầu đi tới vội vàng bước qua mặt Chu Kính Niên.
Vẫn là cái phòng cho thuê kia, một đoạn thời gian trôi qua trong phòng cũng không có thay đổi nhiều, có lẽ thay đổi lớn nhất chính là ở trên giường có thêm mấy bộ y phục cho trẻ con.
Trở về phòng Phương Tranh từ trong túi lấy sổ tiết kiệm ra, nhìn số tiền gởi ngân hàng càng ngày càng ít gương mặt càng thêm u sầu.
Lúc mang thai phải chú ý ẩm thực mà chỗ Phương Tranh thuê phòng không có chỗ cho cậu nấu cơm, thức ăn hơi mắc một chút thì cậu cũng ăn không nổi, chỉ có thể mua thứ tiện nghi nhất là mì gói. Trường kỳ thiếu hụt dinh dưỡng làm sắc mặt cậu vàng như nến nhìn rất không tốt, rõ ràng thân thể nhìn không gầy, gương mặt lại khác thường nhìn vô cùng hốc hác.
Trái tim Chu Kính Niên co rút đau đớn không thôi, anh nhìn Phương Tranh như ứng phó ăn hết một tô mì ăn liền, sau đó dùng một cái ấm rẻ tiền nấu nước rửa mặt rửa chân, đôi tay và hai chân của cậu đều sưng vù, sau đó Phương Tranh rót nước vào túi chườm nóng, hành động rất không tiện nằm ở trên giường.
Phương Tranh thuê phòng ở một khu dân cư chuẩn bị phá hủy để quy hoạch, một gian nhà dùng vài tấm ván gỗ ngăn thành vài cái phòng, tiền thuê nhà tuy rằng rất tiện nghi, cách âm lại không tốt. Phương Tranh ngồi ở trên giường trong chốc lát, có thể vì trong phòng quá an tĩnh nên Phương Tranh cầm lấy một quyển truyện cổ tích ở bên cạnh gối đầu mở ra bắt đầu nhỏ giọng đọc chuyện xưa.
Câu chuyện rất đơn giản nói về những động vật nhỏ không có bao nhiêu thú vị nhưng Phương Tranh lại xem đây là trò tiêu khiển, cố ý đè thấp thanh âm giọng đọc đầy nhịp điệu. Trong lúc đọc truyện cậu sẽ nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng như dò hỏi ý khiến của bảo bảo trong bụng, khi không được đáp lại cậu tiếp tục đọc, nếu ngẫu nhiên bị bảo bảo đá một cái cậu sẽ trở nên thật cao hứng.
Chu Kính Niên ngồi ở bên cạnh cậu, khóe mắt đỏ lên, thống khổ mà nắm chặt tay.
Thời gian đến đêm khuya, Phương Tranh vì hai chân bị rút gân mà tỉnh lại, cậu phiền nhiễu cau mày, vụng về mà ngồi dậy xoa ấn chân, lúc hai chân hơi ổn lại nằm trở về ngủ, cả đêm lặp lại rất nhiều lần.
Chờ đến hừng đông, Phương Tranh dùng nước sôi pha hai túi sữa bột cho người mang thai uống hết sau đó ở trong phòng chậm rãi đi qua đi lại coi như rèn luyện thân thể. Chu Kính Niên cũng đi cùng với cậu rõ ràng vô dụng nhưng anh lại nhịn không được muốn đỡ Phương Tranh.
Đi không được hai vòng Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh bỗng nhiên đứng lại, tay vuốt bụng, sắc mặt biến đổi lớn.
Chu Kính Niên cúi đầu nhìn thấy một dòng nước màu đỏ chảy ra từ trong quần Phương Tranh.
Đây là muốn sinh?
Thần sắc của Chu Kính Niên cũng theo đó mà biến đổi lớn, Phương Tranh mang thai còn chưa đến tám tháng, tuy rằng mang song thai rất khó sinh đủ tháng nhưng mới bảy tháng mà sinh thì cũng quá sớm!
Phương Tranh đối với tình huống thai nhi trong bụng hoàn toàn không biết gì cả, bản thân cậu mang thai đã rất đặc thù sinh sản như thế nào cũng không rõ ràng lắm. Cậu đem những đồ vật cần khi sinh nở phải dùng lấy ra để trên đầu giường, thức ăn cũng cầm qua, sau khi toàn bộ chuẩn bị xong cậu đỡ eo trở về giường, cởi quần ra sắc mặt tái nhợt nằm xuống.
Chu Kính Niên chân tay luống cuống mà ngồi xổm mép giường đau lòng nói: “A Tranh, A Tranh, có phải rất đau hay không ……”
Phương Tranh nghe không được thanh âm của anh, ngắn ngủi vài phút cái trán đã che kín mồ hôi lạnh. Cậu cắn răng, trong miệng vừa mới phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ lập tức phản ứng lại không thể để cho những người ở cách vách còn chưa đi làm phát hiện. Cậu đem một góc chăn nhét vào trong miệng cắn, đôi tay túm sàng đan, ngẩng đầu nhìn cái bụng nhô lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những người ở cách vách cười nói đi làm hết không gian lại lần nữa an tĩnh, trong phòng tất cả đều là tiếng hít thở ẩn nhẫn dồn dập của Phương Tranh.
Cơn đau bụng sinh chậm rãi tăng lên mặt Phương Tranh đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, vì làm cho mình thanh tỉnh cậu cắn môi mình đến chảy máu.
Chu Kính Niên ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, hận mình bất lực, anh muốn lau máu trên môi Phương Tranh lại không được. Anh nói năng lộn xộn: “A Tranh, em dùng sức đi A Tranh, đem các bảo bảo sinh ra em sẽ không có việc gì!”
Có người sinh nở rất nhanh Phương Tranh lại thuộc về những người sinh chậm. Từ buổi sáng mãi cho đến chạng vạng Phương Tranh mới có cảm giác muốn sinh bụng nhỏ bắt đầu co rút.
Phương Tranh đã bị tra tấn gần một ngày, trong giãy giụa chỉ có uống chút sữa bột bổ sung thể lực, chờ đến nửa đêm, cậu cảm thấy thai nhi từ trong cơ thể thoát ra ngoài, cảm giác nhẹ nhàng chưa hết lại một trận đau nhức truyền đến, trong lúc Phương Tranh vô cùng khiếp sợ đứa con thứ hai bắt đầu chuẩn bị chui ra.
“Như thế nào sẽ……” Phương Tranh run rẩy môi, trong mắt không thể tin tưởng. Một trận đau đớn lại đến, Phương Tranh cố hết sức điều chỉnh tư thế, đem đứa bé trên người còn đầy máu loãng, với cuống rốn ôm tới bên mình, đem cuống rốn cắt đi.
Qua tầng lớp mồ hôi và nước mắt mơ hồ Phương Tranh thấy được hình dáng của đứa bé, cậu tinh bì lực tẫn mà cười: “Là một bé gái bảo bảo.”
Đứa bé ghé vào người Phương Tranh, trên người đắp chăn, nó nhắm mắt lại, nhỏ nhỏ gầy gầy, xấu xấu, sắc mặt xanh tím, không khóc không nháo.
Phương Tranh phát hiện không đúng, hạ thân co rút đau đớn cậu vẫn cố sức đánh đứa bé hai cái lại không thấy được phản ứng gì, Phương Tranh kinh hoảng dùng sức mạnh hơn vẫn không có phản ứng.
Phương Tranh chịu đựng đau đớn lần thứ hai điều chỉnh tư thế, ý đồ làm hô hấp nhân tạo cho đứa con, nhưng mà cậu nỗ lực nửa giờ, khi đứa con thứ hai sinh ra mà đứa con trong tay vẫn như cũ không có phản ứng gì hết.
Phương Tranh chậm rãi đem ngón tay đặt ở mạch đập trên cổ đứa con không cảm giác được mạch đập nhảy lên. Bi thống trong nháy mắt bao phủ Phương Tranh, cậu hoàn toàn không thể tin được, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, khống chế không được nức nở ra tiếng.
Còn chưa sinh nở Phương Tranh cho rằng chờ sau khi đứa con ra đời sinh hoạt của mình sẽ tốt hẳn lên. Cậu mang theo tràn đầy hy vọng nỗ lực mà mong chờ cuộc sống mới, lại không nghĩ rằng từ nay về sau nhân sinh vĩnh viễn mang theo bóng ma của đứa con gái vừa sinh ra đã chết ở trước mắt mình.
Chu Kính Niên quỳ gối bên người Phương Tranh rõ ràng trong mộng anh không có cảm giác gì, giờ phút này lại cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn thấu xương, anh chưa từng hận mình đến như vậy, vì sao phải cho Phương Tranh mang nổi thống khổ tuyệt vọng đến như vậy……
Đến khi bên cạnh truyền đến âm thanh hừ nhẹ Phương Tranh mới từ trong bi thống ngắn ngủi hoàn hồn, đem một đứa con khác ôm vào trong lồng ngực.
Một đứa con khác là con trai, nó cau mày được cha ôm vào trong ngực giống như một con chuột con rên rĩ, mặc dù mới vừa sinh ra nhìn không rõ ràng, nhưng Chu Kính Niên vừa nhìn thấy là nhận ra nó chính là Đậu Đậu đáng yêu sau này.
Chu Kính Niên mới vừa nhìn thoáng qua liền phát hiện hình ảnh lại lần nữa thay đổi.
Anh kéo Đậu Đậu và Phương Tranh đứng ở ven đường, bởi vì thân thế của Đậu Đậu mà hai người lại lần nữa khắc khẩu.
Động cơ điên cuồng chuyển động truyền đến âm thanh chói tai, khóe mắt Chu Kính Niên muốn nứt ra, cảnh tượng kiếp trước làm cho anh tuyệt vọng lại lần nữa diễn ra trước mắt, anh nhìn thấy Phương Tranh đẩy Đậu Đậu về phía mình còn cậu không kịp nói tiếng nào theo tiếng động cơ gầm rú bị hất ra xa, thế giới trời đất quay cuồng……