Thật lòng mà nói, Lục Tư Việt chưa từng nghĩ tới cô sẽ mở cửa.
Anh chỉ là thăm dò gõ cửa một cái, không biết vì sao, chỉ đơn thuần là thăm dò.
Mục đích của thăm dò là gì?
Bản thân anh cũng không hiểu.
Con người làm việc nếu mọi thứ đều có mục đích, thì đúng là quá nhàm chán.
Ít nhất Lục Tư Việt không phải là người nhàm chán.
Trước kia anh tặng bánh ngọt cho cô bé này hai lần, đơn thuần vì biểu đạt sự áy náy, cũng biết cô bé này không thích gặp người khác, triệu chứng cô biểu hiện ra cũng không được xem là sợ hãi giao tiếp mức độ nhẹ, triệu chứng này ít nhất là phải ở mức độ trung bình.
Nhưng anh cảm thấy nếu đã gặp qua vài lần, vậy hẳn là đã nằm ở mức độ có thể gặp mặt để trả đồ rồi.
Vì vậy, anh không do dự mà gõ cửa, nhưng lại chưa từng dự đoán hành vi của cô.
Đối với anh, cô có làm gì thì cũng sẽ nằm trong phạm vi mà anh có thể hiểu được.
Là một nhà tâm lý học, anh luôn khoan dung với bệnh nhân.
Mặc dù đây không phải là bệnh nhân của anh.
Nhưng không bao gồm điều này, cô mở cửa, sau khi nhìn thấy anh lại đóng cửa lại.
Đây có lẽ mới thật sự là "đóng cửa không tiếp”.
Lục Tư Việt một tay đút vào túi đứng ở cửa nhà cô, lại không có định trở về.
Vì thế một phút sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, trước tiên là mở ra một khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy sợi tóc đen bay bay, tiếng mở cửa ở hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Một cái đầu nhỏ cẩn thận thò ra, tay nắm chặt tay nắm cửa, ánh mắt giống như con nai nhỏ nhìn quanh, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Tư Việt là cái cổ liền cứng ngắc.
Sau đó giữ nguyên tư thế rất quỷ dị- nửa đầu kẹt ở khe cửa, mặt lộ ra một nửa, tóc dài buông xuống, thẳng tắp.
Lục Tư Việt cũng không vội, khẽ cười nhìn cô.
Nụ cười của anh vẫn luôn có thể an ủi lòng người, hoặc là nói trên người anh tồn tại một luồng sức mạnh có thể an ủi lòng người.
Một người có thể khơi dậy sự cảnh giác của người đến tư vấn thì không thể trở thành một nhà tư vấn tâm lý.
Lục Tư Việt hành nghề nhiều năm, tóm lại là có một bộ phương pháp của riêng mình.
Thậm chí anh hiểu rõ nụ cười trên khóe miệng cong bao nhiêu độ là có thể khiến người ta dỡ bỏ phòng bị nhất, cũng biết dùng âm thanh bao nhiêu decibel có thể khiến cho người đến khám tiến vào thế giới của anh, từ đó tìm được tiết tấu trò chuyện thích hợp.
Mỗi một người đến tư vấn đều khác nhau, nhưng trong đó sẽ có quy luật chung.
Anh đang nhìn cô với nụ cười hiền lành, giả vờ như không quá để ý.
Không cười nhạo biểu tình và động tác xấu hổ trước mắt của cô, cũng không cố ý chào hỏi cô, mà là chờ cô chậm rãi dỡ bỏ phòng bị.
Hai phút sau, đối phương giật giật cổ có chút khó chịu, nhận thấy "giằng co" như vậy là không được lễ phép, rốt cục lấy hết dũng khí thăm dò nửa người về phía trước.
Phải mất gần một phút trước khi toàn bộ cơ thể của cô đi ra khỏi cửa.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng bằng vải lanh, tay áo bồng bềnh đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, nói không khoa trương chút nào, cổ tay nhỏ đến mức Lục Tư Việt có thể một tay nắm trọn hai cổ tay của cô.
Váy thực sự rất dài, che hết bắp chân, chỉ có thể nhìn thấy cổ chân, rất gầy rất gầy.
Mấy lần gặp mặt trước đó, Lục Tư Việt cảm thấy cô gái này rất gầy, nhưng không nghĩ tới lại gầy đến mức bệnh hoạn như vậy.
Mấy lần trước cô đều mặc quần áo rộng thùng thình, từ hình thể không thể nhìn ra được.
Cô mang một đôi dép thỏ màu hồng, không mang vớ, là một bộ trang phục ở nhà.
Cô đứng trước mặt Lục Tư Việt rất e dè, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện tại đỏ bừng, ngay cả môi cũng đỏ đến không được bình thường, tươi đẹp ướt át, giống như vừa mới ăn sốt cà chua, mà ngón chân của cô cuộn lại một chỗ, có cảm giác không biết phải làm sao.
Móng chân cái được sơn một con thỏ nhỏ đáng yêu, đó là phong cách của những cô gái nhỏ.
Cô có khuôn mặt búp bê, Lục Tư Việt suy đoán cô chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Lục Tư Việt liếc mắt một cái, đem đặc điểm trên người cô nhìn hết một lượt.
Ánh mắt anh quét rất nhanh, cũng rất tùy ý, không làm cho đối phương cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù đối phương từ trong cửa đi ra, nhưng tay vẫn còn ở phía sau nắm tay nắm cửa.
Giống như một con mèo cẩn thận ra khỏi ổ, luôn sẵn sàng chạy trốn.
Lục Tư Việt cũng không để ý, anh cười cười, "Ngày hôm qua..."
Vừa nói hai chữ, Lý Tích Thần lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt sợ hãi.
Hôm qua?
......
Không phải chứ, cái này còn phải công khai xử phạt sao?
Cô chỉ uống mấy ly rượu nên choáng váng, nào biết sẽ như vậy.
Cô không cố ý đi vào nhà vệ sinh nam, và cô cũng không thấy gì cả.
Quên đi, coi như chưa từng xảy ra không được sao?
Cô không muốn anh hàng xóm nhắc lại chuyện đó như vậy, thực sự là xấu hổ.
Xấu hổ tới mức muốn lập tức ngồi phi thuyền vũ trụ bay sang hành tinh khác.
Chẳng qua là bây giờ mặt trăng và sao Hỏa đều không thể sống.
Huhuhu.
Tại sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?
Sớm biết thì sẽ không ham chén.
Biết rõ tửu lượng của mình kém, sao còn muốn uống rượu?
Về nhà rồi đi vệ sinh cũng được, tại sao một khi uống rượu vào là to gan như vậy, còn dám đi vào nhà vệ sinh một mình?
Thật ngu xuẩn, Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần cắn đôi môi dưới vốn đã đỏ bừng của cô, một bàn tay nắm thành quyền, ngón chân cuộn tròn lại duỗi ra, rồi lại cuộn chặt, toàn thân đều bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt trợn tròn, tràn đầy hoảng sợ và kỳ vọng, tế bào toàn thân đều đang kêu gào, đừng nói nữa.
Làm ơn.
Đừng công khai xử phạt như vậy.
Trái tim Lý Tích Thần sắp nhảy ra.
Trong hành lang trống vắng và yên tĩnh này, cô không chỉ có thể nghe thấy hơi thở của anh hàng xóm, mà còn có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội của mình, cô hợp lý mà nghi ngờ rằng anh hàng xóm cũng có thể nghe thấy.
Nhưng cô càng muốn tim đập bình tĩnh lại thì nhịp tim lại càng lúc càng nhanh.
Cô sợ hãi đến nỗi sắp khóc.
Nỗi sợ hãi này so với khi còn bé chưa hoàn thành bài tập về nhà, bị giáo viên xách lên bục kiểm điểm càng đáng sợ hơn, có thể so sánh với việc sau khi viết xong một tập kịch bản, lúc họp tổ vào ngày thứ hai thì các tình tiết lần lượt bị lôi ra làm đọc hiểu, sau đó bị nghi ngờ, bị phủ nhận, bị chất vấn: "Rốt cuộc cô có phải tốt nghiệp thạc sĩ đại học Truyền thông không vậy?”
Không, thậm chí còn tồi tệ hơn những tình huống đó.
Bằng cách nào đó, trước mặt anh hàng xóm điển trai, cô muốn giữ lại một chút thể diện cuối cùng.
Mặc dù điều này rất khó khăn.
Vì thế, Lục Tư Việt trơ mắt nhìn cô gái này ngẩng đầu khóc trước mặt anh.
Cũng không tính là khóc, chỉ là rơi nước mắt.
Nước mắt to như hạt đậu rơi ra khỏi hốc mắt, không có xẹt qua sườn mặt, mà từ hàm dưới xinh đẹp rơi thẳng xuống mặt đất.
Thành thật mà nói, đây là một loại diễn xuất hiếm có ở các bộ phim truyền hình trong nước.
Rất lâu về sau, Lý Tích Thần hỏi Lục Tư Việt, lúc ấy anh gặp em anh cho rằng em làm nghề gì?
Lục Tư Việt không ngần ngại trả lời: "Diễn viên.”
Sau đó còn bổ sung thêm nửa câu, "Diễn viên khóc rất giỏi.”
Lý Tích Thần vẻ mặt khó hiểu, cảm thấy anh ăn nói bậy bạ.
Nhưng Lục Tư Việt không quên được sự rung động mà cảnh tượng này đã gây ra cho anh.
Anh biết cô gái này thích khóc, có lẽ là bởi vì nhát gan, cũng có thể là bởi vì gặp người xa lạ nên cảm thấy quẫn bách.
Không biết vì sao, cô khóc rất đẹp, cũng rất khiến người ta cảm thấy thương xót.
Anh đã từng thấy rất nhiều người khóc, ở trong phòng tư vấn tâm lý, khóc đến điên cuồng có, khóc đến khàn giọng cũng có, rồi khóc đến sắp hít thở không thông, gặp qua vô số người, cũng nhìn thấy đủ loại khóc.
Nhưng khóc giỏi như đang diễn giống cô gái này, thì rất ít.
Khóc đến nỗi anh quên mất mình định nói cái gì, anh khẽ nhíu nhíu mày, cứ như gặp phải tình huống khó giải quyết, nhưng vẫn đưa cho cô một gói khăn giấy theo bản năng.
Cô không trả lời, nhưng hít hít mũi, lấy tay để lau đi nước mắt.
Bàn tay Lục Tư Việt đặt lơ lửng trên không trung có chút lúng túng.
Nhưng mà sự lúng túng này làm cho anh nhớ lại chủ đề vừa rồi, anh không dừng lại như trước, nhanh chóng nói mục đích của mình: "Hôm qua lắc tay của em rơi trước cửa quán ăn, tôi đem qua cho em.”
Nói xong thì tiến về phía trước, đi lướt qua đối phương rồi cầm lấy túi quà màu trắng treo trên tay nắm cửa, rồi lại đưa cho Lý Tích Thần.
Lúc đến gần, anh có thể ngửi thấy mùi hoa hồng ngào ngạt trên tóc của Lý Tích Thần.
Còn xen lẫn hương sữa.
Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, anh cũng không phải là kẻ biến thái gì cả.
Anh chỉ hơi nhạy cảm với mùi hương.
Lần này Lý Tích Thần không để tay anh lơ lửng trên không trung nữa, nhưng sau khi lấy được túi giấy rồi liếc mắt nhìn, trong nháy mắt hiện lên sự mất mát.
Cô tưởng đó là một chiếc bánh kem nhỏ.
Cô rất thích bánh ngọt của cửa hàng đó, nhưng cửa hàng đó không giao tận nhà, cô chỉ có thể chờ người khác cho ăn.
Có lẽ cũng chỉ có anh hàng xóm mới cho cô ăn.
Nhưng mà người ta đến đưa lại lắc tay đã là đại ân đại đức lắm rồi, làm sao có thể đưa ra yêu cầu khác?
Thật sự rất quá đáng.
Hai lần trước cho cô ăn cô cũng không có nói lời cảm ơn với người ta, mà còn gặp người ta với trạng thái tồi tệ như vậy.
Lần này, Lý Tích Thần lớn tiếng hơn một chút, khó khăn mà nói: "Cảm…ơn.”
Chiếc lắc tay này là trước đây cô mua ở khu du lịch khi đi du lịch cùng với Cố Từ, là lắc tay chị em.
Mười tệ hai chiếc, sau đó cô bỏ thêm tiền để xâu thêm một viên chuỗi hạt vàng nhỏ, đẹp hơn một chút.
Ngày hôm qua sau khi mất có nói với Cố Từ, hôm nay Cố Từ giúp cô đến quán Hoa Nhạc tìm, nhưng không tìm được.
Còn tưởng rằng sẽ không tìm được nữa, không ngờ bị anh hàng xóm nhặt được.
Cũng thật là trùng hợp.
Haiz.
Lý Tích Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.
Không phải công khai xử phạt cô thì tốt.
Lục Tư Việt nhìn thấy biểu cảm này, anh mới đột nhiên hiểu ra, cô gái này đang sợ cái gì.
Nghĩ đến tối hôm qua cô uống rượu say mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh nam, lúc ấy đứng ở đó cũng bị dọa cho choáng váng, Lục Tư Việt ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.
Ngốc nghếch làm sao.
Chuyện này cũng chỉ có thể ngẫm ở trong lòng, nếu mà nói ra, có lẽ cô gái này sẽ phải khóc thêm một lần nữa.
Không cần thiết.
Anh không đùa ác ý như vậy.
Nhưng mà anh thấy cô gái này không có ý định trở về, đoán rằng cô còn có chuyện muốn nói, vì thế im lặng chờ, chờ hết hai phút, cô không nói gì, cũng không xoay người trở về.
Dường như đang chờ anh nói chuyện.
Mặc dù cô đứng đó vô cùng căng thẳng.
Nếu đã như vậy, Lục Tư Việt khẳng định sẽ không để cho cô đứng đó vô ích.
Bước chân của anh xoay sáu mươi độ trên mặt đất, đổi thành một tư thế thoải mái hơn, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn, "Tôi có thể hỏi em một chuyện không?”
Lý Tích Thần: "..."
Hay là đừng nên hỏi thì hơn.
Mặc dù cô không biết câu hỏi là gì, nhưng cô chắc chắn sẽ trả lời rất tệ.
Như vậy thì ấn tượng của anh hàng xóm đối với cô khẳng định sẽ còn tồi tệ hơn.
Cô không muốn.
Nhưng cô vẫn rất miễn cưỡng mà gật đầu.
Anh hàng xóm chắc sẽ có chừng mực.
Đây là sự tín nhiệm kỳ lạ đối với anh, hoặc là nói đối với khuôn mặt đẹp đẽ kia, hoặc là đối với thanh âm chữa lành kia.
"Đây có thể là một vấn đề hơi mạo muội." Lục Tư Việt nói.
Lý Tích Thần nghe vậy lập tức mở to mắt.
Mạo muội?
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
Trong tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình mà cô từng xem, trong bộ phim thần tượng mà cô từng sáng tác, đây hẳn là vấn đề liên quan đến quan hệ nam nữ.
Đừng nói là muốn hỏi cô có bạn trai hay không chứ?
Cô nên trả lời như thế nào?
Đây thực sự là một vấn đề đáng để cắn ngón tay suy nghĩ.
Nhưng cô chỉ cắn môi dưới chặt hơn.
"Cái kia..." Lục Tư Việt vừa mới mở miệng, biểu tình có vẻ hơi khó xử, điều này chứng thực cho suy đoán của Lý Tích Thần, vì thế cô nuốt nước bọt, nhắm mắt nói như chịu đựng cực hình: "Không có.”
"Hả?" Lục Tư Việt ngơ ngác, "Không có cái gì?”
Lý Tích Thần: "..."
Cô cúi đầu, tai lại đỏ đến nhỏ máu.
Đầu óc cô trống rỗng, cả người quay mòng mòng.
Huhuhu, Lý Tích Thần, rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy?
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Ở lại đây, cô chắc chắn sẽ nghẹt thở mất.
Vì vậy, cô nhanh chóng xoay người vào nhà, khi đóng cửa, đồng tử của người hàng xóm co lại, khuôn mặt như đang tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng tăng tốc độ hỏi.
Anh hỏi: "Em thích bánh kem dâu tây hay Tiramisu hơn?"
Nhưng mà, trả lời anh chỉ có âm thanh đóng cửa ầm ầm vang lên.
Lý Tích Thần kiệt sức mà tựa vào cửa, cúi đầu nói: "Đều thích ạ.”