Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

Chương 9: Mờ ám




MỜ ÁM"

Bước từng bước xuống bậc cầu thang, tay bám tay vịn kính, cô đảo mắt nhìn xung quanh. Cầu thang được làm xoắn ốc. Đi xuống, bên trái là phòng khách. Đi thẳng là phòng ăn, bếp.Phòng khách được trang trí tinh tế. Bộ sô pha màu kem, gối ôm màu đỏ, xếp ngay ngắn. Được trải một chiếc thảm màu nâu dưới bộ sô pha. Nhìn thẳng theo hướng sô pha là một chiếc ti vi màn hình phẳng được gắn trên tường họa tiết hoa, bên cạnh là chậu cây cảnh. Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm sáng. Phòng khách được sơn bằng màu trắng trừ bức tường gắn ti vi là màu kem. Có một tấm ảnh tfboys to được treo trên tường, cả ba đều nở nụ cười thật tươi. Anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha, kèm lời nói:

- Bữa tối chưa làm xong đâu, em mở ti vi đi coi tạm hoặc đọc báo dưới ti vi ấy_Theo hướng chỉ tay của anh, cô thấy có một chiếc kệ nhỏ dưới ti vi, trên mặt kệ có nhiều quyển tạp chí. Cô nhẹ gần đầu, đưa tay với lấy điều khiển định ấn nút thì.........

Anh thở dài nhìn cô, cô e ngại cúi đầu. Anh cầm điều khiển ti vi bấm mở rồi vô tình mở kênh CN cho cô xem. Tự dưng mắt cô sáng lên, quay phắt nhìn thẳng màn hình xem oggys. Anh trố mắt nhìn, cô đã hk lớp 10 rùi mà sao lại xem hoạt hình vậy?? Trẻ con quá vậy.

Nhìn khuôn mặt chăm chú của cô, mặt anh thoáng nét cười. Anh nhìn thấy cuốn tạp chí ở cạnh người cô, vươn người định lấy thì bỗng mất đã bổ nhào vào người cô. Cô đang xem chăm chú không để ý sự tồn tại của anh thì như có một vật nặng trĩu đè vào người làm cô đổ nhào ra........ Tư thế của hai người bây giờ rất ám muội. Do bị đẩy nên đầu cô đập vào thành ghế sô pha, anh chống tay lên thành ghế, cô bị vây bởi vòng tay của anh. Chiếc rèm bị thổi lên vì gió. Trong gió thoang thoảng mùi hương của anh và cô hòa quyện vào nhau. Cứ giữ tư thế như vậy đến 5 phút, anh và cô nhìn chằm chằm nhau ko ngại ngùng. Người cô có mùi hoa oải hương, không tự chủ cúi xuống gần sát cổ cô, cố hít lấy mùi hương vương vấn đó thì bỗng.............

- Ăn cơm thôi_Dì Vương chạy ra từ phòng bếp, bắt gặp cảnh hai người thì đứng đơ như tượng phỗng, lúc lâu mới quay đi e hèm hai tiếng:

- ukm........ hai đứa ra ăn cơm đi,thức ăn nguội mất_Nói xong dì lấy cớ lủi mất. Anh và cô bừng tỉnh, anh bật người dậy, quay mặt đi hướng khác, gãi mớ tóc hơi rối. Cô thì mặt đỏ hơn gấc, ngồi dậy ngại ngùng. Lúc này Khải và Nguyên đi xuống cười nham hiểm, vừa nãy vừa hay xem được cảnh vui này, Nguyên tinh nghịch:

- ủa sao mặt Tử Tử đỏ vậy em?_Nguyên giả vờ hỏi dù biết. Cô mặt đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn lắp bắp:

- e...m....n.óng....qu..á...ấy.....mà_Nguyên và Khải cùng cười, quay qua Thiên, Khải hỏi:

- nè, sốt hả, mặt đỏ vậy?_Anh lườm Nguyên và Khải cháy mặt (cháy mặt rùi, bà con dập lửa!!!). Không nói gì đi thẳng vào bếp. Cô cũng đứng dậy đi theo.

Phòng ăn đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ. Đặt giữa phòng bếp là bàn ăn, cô và 3 anh đang ngồi. Nguyên nhanh nhảu lấy bát xới cơm cho mọi người. Dì Vương đang dọn thức ăn ra bàn, vừa làm dì vừa hỏi:

- Cô bé, cô tên gì.

- con tên Diệp Tử Di. Dì có thể gọi con là Tử Tử_ Cô vui vẻ trả lời. Dì Vương mang một khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng, làm cô thấy thoải mái, thân quen như mẹ cô vậy. Dì Vương mỉm cười giới thiệu:

- Con có thể gọi dì là Dì Vương, 3 tên nghịch tử kia đều gọi vậy_Dì Vương nói xong hất mặt về phía các anh. Khải vẻ giận dỗi:

- Dì này, mất mặt thật, gì mà nghịch tử_Cô bật cười, khung cảnh đậm chất gia đình vui vẻ, ấm áp này, có phải cô đã bỏ quên nó trong phần kí ức đang dần phai nhạt trong thời gian........................Anh nhìn cô chăm chú. Cô có đôi mắt đẹp, có chút tinh nghịch, bình yên, tâm hồn tinh khiết. Nhưng anh cảm nhận được từ ánh mắt cô có gì đó hoang hoải của sự mất mát, nỗi buồn. Bí ẩn.

Cô nâng thìa cháo lên bằng đôi tay bị thương, tay run run. Bỗng keng, thìa cháo rơi thẳng vào cánh tay trái đặt trên bàn của cô. Cô kêu nhẹ một tiếng, anh giật mình cầm tay cô kéo về phía bồn rửa, vặn vòi xả nước vào phần bỏng đang dần đỏ ửng lên. Cô nhìn anh ngạc nhiên, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì...... Anh lại kéo cô lên phòng, bắt cô ngồi im, lấy từ trong hộp cứu thương ra tuýp thuốc nhỏ, bôi vào tay cô. Nâng tay cô lên xem xét thật kĩ rồi dặn dò:

- tay đau sao cứ cố, thấy chưa lại bị thương rồi, ngồi im đây anh đi lấy cháo. Cô ngồi im không ns j._Anh quay người đi ra cửa, đóng cái sầm, như xả hết tức tối trong lòng đi. Mà tại sao anh bực vậy? tại cô ko bt tự chăm sóc mk? Liên quan đến anh ko? Lại hành hạ mái tóc.

******************************************************************************************************************************

Lúc sau, anh tay bê cháo mở cửa phòng bước vào, cô vẫn ngồi im chờ anh. Anh lại cho cô ăn, ko ai ns gì, uống nước rồi uống thuốc, xong lại đi ra. Cô như không thể chấp nhận được những hành động của anh lúc nãy nên đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.