(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bắc Kinh cách Xương Lê hơn 280 km, nếu lái xe thì mất khoảng hơn ba tiếng.
Hai người tối đó đều đã uống rượu, chuyến tàu cuối cùng cũng đã sớm bị bỏ lỡ, bọn họ chỉ có thể bắt taxi đi. Tài xế cũng là nhận cuốc này một cách tạm thời, trước khi ra khỏi nội thành thì đã đi đổ xăng trước.
Nhân lúc tài xế đi đổ xăng, Tần Tranh xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi.
Tạ Nhất Phi ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Ngu Khiết hết lần này đến lần khác.
Cả người cô đều đang rất hoảng hốt, dường như ký ức chỉ dừng lại ở khoảnh khắc cô gọi điện thoại cho dì Hà, những chuyện phía sau đều rất mơ hồ, bao gồm cả việc cô đã lên chiếc xe này như thế nào.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người đàn ông bước ra từ cửa hàng tiện lợi, thì giống như một ống kính đang mất tiêu cự dần dần tìm lại được tiêu cự, thế giới mơ hồ trở nên rõ ràng, loại cảm xúc hoảng hốt kia dần dần được xoa dịu.
Cửa xe mở ra, gió đêm ấm áp của mùa hè thổi vào, cũng mang theo mùi hương thảo mộc nhàn nhạt trên người anh.
Anh từ trong túi lấy một chai nước đưa cho cô.
Cô nhìn lướt qua rồi nhận lấy, lúc này mới nhớ ra hỏi anh: "Ngày mai anh không có ca phẫu thuật sao? Đi theo em có làm lỡ công việc của anh không?"
Ngày mai là thứ Bảy, nhưng cô biết anh gần như không có khái niệm gì về ngày cuối tuần cả.
Anh ngồi lên xe: "Không có, nhưng có một cuộc thảo luận ca bệnh, anh vừa xin nghỉ rồi."
"Thực ra thì anh không cần phải đi cùng em đâu, một mình em cũng được."
"Cô Ngu cũng là bệnh nhân của anh, nếu như thật sự gặp phải tình huống gì, anh có thể trực tiếp liên lạc với bệnh viện ở Xương Lê."
Từ lúc điện thoại của Ngu Khiết không liên lạc được, Tạ Nhất Phi đã luôn cảm thấy bất an, khi nghe thấy Ngu Khiết chỉ có một mình ở Xương Lê thì cô đã hoàn toàn hoảng sợ rồi.
Cô có thể nghĩ đến việc đến Xương Lê tìm bà, nhưng sau khi đến đó thì sao? Cô sẽ phải đối mặt với cái gì, đến lúc đó cô nên làm gì thì cô cũng không có chút ý tưởng nào cả.
May mà có Tần Tranh, nhỡ đâu gặp phải tình huống gì khi gặp Ngu Khiết thì cô cũng sẽ không đến mức tay chân luống cuống.
Lúc này xe đã đổ đầy xăng, tài xế cũng quay trở lại xe tiếp tục lên đường.
Bọn họ bắt được là một chiếc xe tư nhân, xe cũng không phải là loại tốt cho lắm, không gian ở hàng ghế sau cũng thật sự có hạn. Tạ Nhất Phi cao 1m7, cố gắng lắm mới có thể chịu đựng được, nhưng Tần Tranh ngồi trong xe thì có vẻ rất gò bó.
Nhưng cô không muốn khuyên anh xuống xe nữa, cô biết, chính vì có anh ở bên cạnh nên lúc này trái tim của cô mới có thể bình ổn lại.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"Sao tối nay anh không đi?" Cô hỏi.
Im lặng một lát, anh trả lời: "Hút điếu thuốc."
Cô nhớ lại cảnh tượng khi cô chạy xuống lầu, ánh đèn đường trắng bệch, anh đứng dưới ánh đèn, dáng người thẳng tắp nhưng lại có vẻ đơn độc, mà điếu thuốc trên tay anh đã tàn lụi từ lâu rồi.
"Dạo này anh hút thuốc hơi nhiều đấy."
"Vậy sao?"
Tạ Nhất Phi gật đầu. Trước đây cô rất ít khi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, nhưng dạo gần đây thỉnh thoảng cô cũng có thể ngửi thấy.
"Có lẽ dạo này có chút bận." Tần Tranh không tiếp tục chủ đề này nữa, nói với cô: "Mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi chắc cũng phải nửa đêm rồi."
Cô đáp một tiếng, nhưng không nhắm mắt lại ngay lập tức.
Cô tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không bao lâu sau thì suy nghĩ của cô đã rơi vào hỗn độn. Một con người tỉnh táo biết là cô đang ngủ, nhưng một con người khác lại mắc kẹt trong một giấc mơ kỳ quái rồi không thể nào thoát ra được.
Khi tỉnh lại lần nữa thì là do tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện mình đang dựa vào vai của Tần Tranh, một cánh tay của anh đang ôm lấy cô, cho nên khi xe phanh gấp thì cô đã không bị quán tính đẩy về phía trước.
Cô quên mất mình đã ngủ như thế nào, càng không rõ mình đã ngủ trong lòng anh từ lúc nào, lấy điện thoại ra xem thời gian thì hóa ra đã ngủ được hơn hai tiếng rồi.
Cô ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía trước xe. Đèn cảnh báo màu đỏ và xanh đang nhấp nháy phía trước, như là đang có kiểm soát, cảnh sát giao thông đang kiểm tra từng chiếc xe đi qua.
"Có chuyện gì vậy?" Tạ Nhất Phi hỏi.
Tần Tranh thu tay lại: "Không có gì đâu, chỉ là kiểm tra nồng độ cồn thôi, chắc là nhanh thôi."
Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn anh, tuy rằng trên mặt anh mang vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì lại rất tỉnh táo, có thể thấy khi cô đang ngủ thì anh đã không ngủ chút nào.
"Sao anh không nghỉ ngơi một chút? Không buồn ngủ à?"
"Cũng được, quen rồi. Số nhà của cô Ngu em biết chứ?"
"Biết."
Căn nhà mà Ngu Khiết đang ở thuộc một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng, trước đây Tạ Nhất Phi chỉ biết vị trí đại khái, may mà không lâu trước đây cô có giúp Ngu Khiết gửi đồ nên mới biết được địa chỉ chi tiết.
Vào ban đêm thì không có nhiều xe, không bao lâu sau cảnh sát giao thông đã cho đi rồi. Đi thêm khoảng nửa tiếng nữa thì cuối cùng họ cũng đã đến nơi. Lúc này đã là đêm khuya, nhưng vì đây là khu nghỉ dưỡng, bây giờ lại là mùa cao điểm, trong khu vẫn có người đi lại.
Đứng trước cửa căn hộ của Ngu Khiết, Tạ Nhất Phi người mà suốt cả quãng đường chỉ mong đến được đây đột nhiên trở nên nhút nhát. Trong đầu cô nảy ra đủ loại khả năng, khiến cô chần chừ không dám tiến lên.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đã bấm chuông cửa giúp cô.
Tiếng chuông cửa vang lên rất lâu, trong tiếng chờ đợi từng chút một đó Tạ Nhất Phi dần dần trở nên tuyệt vọng, ngay lúc cô định bỏ cuộc thì trong cánh cửa đột nhiên có tiếng động, một giọng nói quen thuộc đang hỏi ai đó. Đó là giọng của Ngu Khiết, Tạ Nhất Phi kinh ngạc nhìn Tần Tranh, anh cũng có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nhất Phi vội vàng đáp lời: "Sư mẫu, là con đây ạ!"
Cửa mở ra, bóng dáng của Ngu Khiết xuất hiện trong cửa, nụ cười trên mặt Tạ Nhất Phi cũng dần dần đông cứng lại.
Tình trạng của Ngu Khiết bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy là đã tệ hơn rất nhiều so với lần cuối cùng mà Tạ Nhất Phi gặp bà. Hai mắt hõm sâu, người gầy gò không ra hình dạng, sắc mặt vàng vọt, tóc khô xơ như cỏ dại.
Dù cho đã từng nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân ung thư rồi, Tạ Nhất Phi vẫn không thể hiểu nổi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà một người sao lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy chứ?
Khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đôi mắt đục ngầu của Ngu Khiết sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống.
"Sao con lại đến đây?"
Tạ Nhất Phi gấp gáp nói: "Không liên lạc được với cô nên bọn con lo lắng lắm, may mà còn biết địa chỉ ở đây, nên mới vội vàng đến đây."
Ngu Khiết dẫn bọn họ vào nhà, mở đèn lên. Căn phòng tối om đột nhiên trở nên sáng sủa, Tạ Nhất Phi càng nhìn càng rõ. Ngu Khiết mặc bộ đồ ngủ kẻ caro ngắn tay, tấm lưng vốn thẳng tắp nay cũng hơi còng xuống, thân thể vốn đã đơn bạc nay dường như chỉ còn lại một bộ xương.
Tạ Nhất Phi cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra như không có chuyện gì: "Sao điện thoại của cô lại bị tắt nguồn vậy ạ?"
Ngu Khiết mệt mỏi cười: "Có lẽ là dạo gần đây trời nóng, cô cứ muốn ngủ thôi, quên không sạc pin... Tại cô, hại các con đi một chuyến xa như vậy."
Tần Tranh đứng bên cạnh cầm một lọ thuốc màu trắng trên bàn trà lên xem, rồi lại đặt xuống: "Cô sắp đến ngày tái khám rồi."
Nhắc đến chuyện tái khám, vẻ mặt của Ngu Khiết lại ảm đạm đi đôi chút: "Dạo gần đây cô cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, tái khám cũng không cần phải gấp quá đâu nhỉ? Bây giờ Bắc Kinh đang nóng lắm, cô muốn qua một thời gian nữa rồi mới về."
Tạ Nhất Phi nhìn thế nào cũng không thấy bà có vẻ gì là "khỏe hơn nhiều", nhưng cô vừa định lên tiếng thì đã bị Tần Tranh cắt ngang: "Không gấp, hôm nay bọn con đến hơi muộn rồi, không thể làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, để mai mình nói chuyện tiếp."
...
Căn hộ này có hai phòng, Ngu Khiết đang ở phòng ngủ chính, còn một phòng ngủ khách có diện tích không lớn, bên trong có một chiếc giường nhỏ rộng 1m5.
Tần Tranh vóc dáng cao lớn, Tạ Nhất Phi cũng không phải là người nhỏ nhắn, hai người nằm trên chiếc giường này thì ít nhiều cũng có chút chật chội.
Nhưng trải qua vài tiếng đồng hồ hốt hoảng, lúc này cả hai người bọn họ đều đã rất mệt mỏi rồi, hơn nữa họ đều biết rằng, ngày mai đang chờ đón bọn họ có lẽ là một cục diện còn khó khăn hơn nữa.
Tạ Nhất Phi có chút ngơ ngác nói: "Sao em thấy sư mẫu gầy đi nhiều vậy."
Cô rất hy vọng rằng đây chỉ là do cô cả nghĩ, hoặc anh có thể an ủi cô rằng chuyện này là bình thường thôi, để cô đừng quá lo lắng.
Nhưng sự im lặng của anh đã bóp nát cái hy vọng hão huyền cuối cùng đó của cô.
Tạ Nhất Phi lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Tần Tranh như cảm nhận được gì đó mà đưa tay ôm cô vào lòng.
"Anh đã liên lạc với một đồng nghiệp bên bệnh viện này, ngày mai sẽ đưa cô Ngu đi tái khám ở đây trước. Em yên tâm..." Anh nói, "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Tạ Nhất Phi không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, anh đã liên lạc với bệnh viện địa phương từ khi nào? Có thể là đã liên lạc từ trước khi khởi hành, cũng có thể là trong lúc cô đang ngủ.
Cô rất hổ thẹn, khi gặp phải chuyện như thế này, cô dường như ngoài sốt ruột ra thì cũng không thể làm được gì. Mà anh thì lại khác.
Cô rúc sâu hơn vào lòng anh, là mùi hương quen thuộc, hơn nữa rất khô ráo, rất ấm áp, tiếng tim đập chắc nịch và mạnh mẽ khiến cho cô rất an lòng.
"Cảm ơn anh đã đến."
...
Căn hộ cách biển rất gần, Tạ Nhất Phi tỉnh lại lần nữa là do tiếng sóng biển đánh thức.
Lúc này trời đã hửng sáng, rõ ràng vẫn còn sớm, mà bên cạnh đã không còn ai nữa. Cô ngồi dậy, chú ý thấy có một bóng dáng đang đứng ở ban công nhỏ bên ngoài phòng.
Bầu trời màu xanh xám và biển hòa vào nhau thành một thể, sóng biển hết đợt này đến đợt khác vỗ vào bờ biển màu nâu sẫm. Tần Tranh đứng tựa lan can, hướng mặt ra biển, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiếng cửa trượt vang lên đã làm kinh động đến anh, quay đầu thấy cô, anh hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát nữa đi?"
Tối qua khi họ đi ngủ thì đã hơn hai giờ sáng rồi, cho dù là như vậy thì cả đêm ngủ cũng không được yên giấc, tỉnh lại rồi thì càng không thể ngủ tiếp được nữa.
"Không muốn ngủ nữa, anh tỉnh dậy từ lúc nào vậy?"
"Vừa mới tỉnh được một lúc."
Cô đi đến bên cạnh anh, gió biển hơi lạnh thổi vào mặt, rất dễ chịu. Nếu như bọn họ chỉ là đến đây nghỉ dưỡng thôi thì tốt rồi.
Hai người bọn họ không ai nói gì, im lặng lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, nhìn ánh sáng trời dần dần sáng lên, đoán xem thử thách nào đang chờ đón họ vào ngày hôm nay.
Không biết đã qua bao lâu, khi trên bãi biển bắt đầu có khách du lịch xuất hiện thì Tạ Nhất Phi cảm thấy đã đến lúc cần phải gọi Ngu Khiết dậy rồi.
Người lớn tuổi thì thường ít ngủ hơn, Ngu Khiết cũng không phải là ngoại lệ, bình thường thì trời vừa sáng là bà đã tỉnh rồi, nhưng hôm nay đã hơn tám giờ rồi mà cửa phòng bà vẫn đóng kín.
Tạ Nhất Phi gõ cửa nhẹ nhàng, không có ai trả lời. Cô chỉ cho rằng Ngu Khiết tối qua ngủ không ngon nên buổi sáng ngủ hơi sâu thôi, lại gõ thêm lần nữa thì bên trong vẫn không có âm thanh gì. Cô đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ngu Khiết vẫn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng sắc mặt lại ửng đỏ, hô hấp dồn dập. Cái cảm giác bất an đêm qua lại một lần nữa ùa đến.
Tạ Nhất Phi vội vàng đưa tay sờ trán của bà, quả nhiên là rất nóng. Cô gọi tên bà, bà có vẻ như muốn tỉnh nhưng ý thức lại không tỉnh táo cho lắm.
Tần Tranh nghe thấy tiếng động cũng xông vào, sau khi xem qua tình hình của Ngu Khiết, anh trầm giọng nói Tạ Nhất Phi: "Gọi xe cấp cứu."
Hơn nửa tiếng sau, bọn họ đã đến một bệnh viện ở gần đó.
Tần Tranh đã nói rõ tình trạng của Ngu Khiết một cách ngắn gọn với bác sĩ bên này. Hai người không biết đã nói chuyện gì mà cuối cùng bác sĩ đã sắp xếp một số kiểm tra cho Ngu Khiết đi làm.
Tạ Nhất Phi từ khoảnh khắc phát hiện Ngu Khiết hôn mê thì đầu óc đã hoàn toàn rối bời rồi, cô biết, chuyện mà cô lo lắng nhất vẫn là đã xảy ra, Ngu Khiết như vậy phần lớn là do ung thư tái phát di căn rồi.
Lúc này, cô nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đi cùng Ngu Khiết đi làm kiểm tra, cố gắng để bản thân không nghĩ gì cả.
Tuy nhiên, có những thứ là không có cách nào để trốn tránh được. Kết quả kiểm tra đã xác nhận những gì mà cô dự đoán, nhưng tình hình lại còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mà cô đã tưởng tượng, Ngu Khiết không chỉ bị di căn xương mà còn bị di căn gan nữa.
Báo cáo kiểm tra cho thấy đốt sống thắt lưng thứ tư và xương sườn thứ ba bên phải có bệnh di căn ung thư. Di căn xương là sự di căn lan tỏa, phần lớn những bệnh nhân xuất hiện di căn xương thì trong vòng hai ba năm sẽ phát triển đến các cơ quan nội tạng nhiều nơi trong cơ thể. Tình trạng của Ngu Khiết rõ ràng còn khó khăn hơn so với những tình huống bình thường, từ lần tái khám trước đến nay còn chưa đến nửa năm mà bà không những đã xuất hiện di căn xương mà còn xuất hiện di căn nội tạng nữa.
Có thể thấy trong khoảng thời gian này, bà đã không phối hợp điều trị theo chỉ định của bác sĩ.
Tạ Nhất Phi lúc này đang vô cùng hối hận, nếu như cô để tâm hơn một chút, thúc giục bà phối hợp điều trị tái khám đúng hạn, thì mọi chuyện có lẽ đã khác rồi hay không?
Tài nguyên y tế ở Xương Lê không thể nào so được với Bắc Kinh, bác sĩ địa phương kiến nghị sau khi tình trạng của Ngu Khiết ổn định lại thì nên nhanh chóng quay về Bắc Kinh để điều trị. Tần Tranh cũng nghĩ như vậy, nên sau một ngày bọn họ đã cùng Ngu Khiết ngồi xe cấp cứu quay trở về Bắc Kinh.
Trên đường đi, điện thoại và WeChat của Tần Tranh không hề ngừng nghỉ, Tạ Nhất Phi nghe những từ ngữ quen thuộc mà xa lạ đó, cẩn thận suy đoán ý nghĩa đằng sau những danh từ đó.
May mà có Tần Tranh ở đó, khi họ đến Bắc Kinh thì các chuyên gia liên quan của bệnh viện trực thuộc đã ở tư thế sẵn sàng chờ đợi rồi.
Tạ Nhất Phi vào ngày trước khi về Bắc Kinh cũng đã liên lạc với dì Lưu, dì Lưu sau khi nghe được tình hình thì cũng đã vội vàng quay trở lại trước.
Khi nhìn thấy Ngu Khiết lúc thì hôn mê lúc thì tỉnh táo, dì Lưu rất tự trách: "Trước đây bà ấy nói là bà ấy bị đau lưng, dì cũng không để ý lắm, nhà dì lại bị thương ở chân không đúng lúc, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thể để tình trạng bệnh của bà ấy phát triển đến mức này..."
Tạ Nhất Phi rất hiểu tâm trạng của dì Lưu: "Chuyện này không trách dì được, dì đừng tự trách bản thân..."
Dì Lưu lau lau khóe mắt: "Nhưng mà trong lòng dì vẫn cảm thấy áy náy lắm. Trước đây có một khoảng thời gian cô Ngu rất vất vả, sau này thấy bà ấy khỏe hơn một chút thì dì mới yên tâm về quê, cứ tưởng rằng bà ấy sẽ ngày một khỏe lên, ai ngờ..."
"Rất vất vả, là vất vả như thế nào ạ?"
Dì Lưu thở dài: "Phần lớn những bệnh nhân ung thư đều sẽ phải trải qua những chuyện đó..."
Đêm trước khi về Bắc Kinh, Tần Tranh đã nói với cô, nói rằng Ngu Khiết đã uống một lượng lớn thuốc an thần và thuốc giảm đau, nhưng thuốc điều trị nội tiết thì lại không uống được bao nhiêu.
Nghe Tần Tranh nói xong những điều này, Tạ Nhất Phi im lặng. Bọn họ đều biết rằng đằng sau những hiện tượng này là một quyết định đau lòng đến nhường nào, bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều người bị tác dụng phụ của điều trị đánh bại, lần này cuối cùng cũng đã đến lượt Ngu Khiết.
Nghe dì Lưu lải nhải, Tạ Nhất Phi tưởng tượng ra những gì mà Ngu Khiết đã phải trải qua trong khoảng thời gian này.
Tiêu chảy, buồn nôn, mệt mỏi, tay bị nứt nẻ hết lần này đến lần khác, hội chứng tay chân không đi lại được, giọng nói khàn đặc không nói được...
Không ai có thể trách bà không đủ kiên cường, nhưng Tạ Nhất Phi thật sự rất đau lòng.
Hết một ngày, Ngu Khiết vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Khác với những phòng bệnh thông thường, cho dù là đêm khuya thì trong phòng điều trị cũng vẫn sáng đèn, vẫn có nhân viên y tế ra vào liên tục, cầm đèn bảo vệ sinh mệnh.
Bên ngoài phòng điều trị là một hành lang sâu hút, người nhà bệnh nhân canh giữ bên ngoài ban ngày đều đã dần dần rời đi, Tạ Nhất Phi lại muốn ở lại lâu thêm một chút.
Sư mẫu nằm trên giường điều trị bất động, dưới ánh đèn khử trùng, sắc mặt bà trắng bệch, những nếp nhăn trên khóe mắt không chỗ nào để trốn, tóc dường như đã bạc trắng trong một đêm.
Cô nhớ lại trên đường về Bắc Kinh, sư mẫu có một khoảnh khắc tỉnh táo.
Bà đã nắm tay Tạ Nhất Phi và nói: "cô rất đau, cho nên cô đặc biệt trân trọng từng khoảnh khắc không đau."
Trong khoảnh khắc đó không khí đang lưu động trong xe cứu thương dường như cũng đã hóa thành những lưỡi dao sắc bén, xuyên qua lồng ngực của Tạ Nhất Phi.
Sao lại phát triển thành thế này chứ?
Mấy tháng trước bà rõ ràng còn không phải như vậy mà.
Có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, cuối cùng dừng lại ở phía sau cô.
Cô không cần quay đầu lại cũng biết người đến là Tần Tranh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");