Tịnh Bạch - Vị Khả Khả

Chương 65




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những năm gần đây, mùa hè ở Bắc Kinh có khí thế so kè với Nam Kinh. Vừa mới vào tháng Sáu, nhiệt độ ban ngày đã lên đến 30 độ, vào trước lúc trời mưa, không khí oi bức ngột ngạt, khoảnh khắc bước ra khỏi phòng điều hòa, giống như vừa đặt một chân vào phòng xông hơi vậy. Không bao lâu sau, lưng đã lấm tấm mồ hôi.

Điện thoại trong túi reo lên, Tạ Nhất Phi lấy ra xem, là một tin nhắn nhóm. Vì lý do công việc, Tạ Nhất Phi đã thêm vào rất nhiều nhóm WeChat lớn nhỏ, cái nhóm này trước giờ không ai nói chuyện, cô đã quên mình thêm vào từ khi nào rồi, mãi đến khi xem danh sách thành viên trong nhóm cô mới nhớ ra, có lẽ là có lần cùng Hà Đình Đình và những người khác đặt đồ ăn bên ngoài nên bị kéo vào tạm thời.

Người vừa nhắn tin là một bạn học nữ của Hà Đình Đình, cô ấy chia sẻ một bài viết trên một diễn đàn nào đó.

Tạ Nhất Phi vốn không để ý, đang định thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm thì cô bạn học kia lại bổ sung thêm một câu: 【Có phải tất cả những kẻ lãng tử đều có một mối tình khắc cốt ghi tâm mà không thể có được không vậy?】

Động tác của cô đột nhiên dừng lại.

Cô cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy câu nói này thì vô cớ nghĩ đến Tần Tranh. Nhưng khi cô định bấm vào bài viết kia thì cô gái kia lại đột ngột thu hồi lại, xem ra là đã gửi nhầm chỗ.

...

Hôm nay có bệnh nhân mới cần đánh giá trước khi nhập nhóm, còn có những đối tượng thử nghiệm ở đợt đầu tiên cần phân tích dữ liệu sử dụng thuốc.

Vừa đến bệnh viện, Tạ Nhất Phi đã bận rộn, mãi đến giữa trưa cô mới rảnh rang được một chút.

Những sinh viên cao học có lẽ vừa mới kết thúc một cuộc kiểm tra nào đó, hiếm khi thấy đa số đều ở trong văn phòng vào lúc này.

Đột nhiên, có người ở cửa thò đầu ra thò đầu vào, gọi Hà Đình Đình ra ngoài. Người này chính là cô gái đã gửi link vào nhóm vào buổi sáng.

Hà Đình Đình không hiểu gì đi ra ngoài, không bao lâu thì cô ấy lại quay lại gọi một người khác trong văn phòng đi ra. Cứ như vậy, trong vài phút tiếp theo các sinh viên lần lượt rời đi, khi rời đi ai nấy cũng đều bí mật một cách thần bí, vẻ mặt mong chờ.

Không bao lâu, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tạ Nhất Phi.

Cô cười một cách không quan tâm. Cô rất hiểu, mỗi một nhóm người đều có những bí mật riêng của mình, đám sinh viên y khoa này chắc cũng vậy.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đến giờ ăn trưa rồi, tuy rằng không có chút khẩu vị nào, nhưng nghĩ đến buổi chiều còn có tiết học, không ăn thì cũng không được.

Nhà ăn ở một tòa nhà khác. Tạ Nhất Phi ra khỏi cửa kiểm soát của khu bệnh, đi đến khu vực thang máy chờ thang.

Phía bên kia khu thang máy có một hành lang nhỏ thông sang tòa nhà phòng khám bên cạnh. Mỗi tầng trong tòa nhà ngoại khoa đều có những hành lang như vậy, nhưng cứ cách một tầng thì mới có một khu vực nghỉ ngơi cho người nhà và bác sĩ gặp mặt chớp nhoáng. Tầng mà khoa ngoại vú ở thì chỉ có hành lang chứ không có khu nghỉ ngơi, cho nên bên hành lang đó rất ít người dừng lại. Nhưng hôm nay dường như có chút khác biệt.

Khi chờ thang máy, Tạ Nhất Phi mơ hồ nghe thấy một vài giọng nói quen thuộc, có cả Hà Đình Đình, còn có vài sinh viên y khoa khác nữa.

Tạ Nhất Phi rất ít khi hóng hớt, nhưng hôm nay cô lại không hiểu vì sao bị thu hút bởi những tiếng ríu rít đó, ma xui quỷ khiến mà đi về phía phát ra âm thanh đó.

Mấy sinh viên y khoa đang ghé vào lan can hành lang nhìn xuống dưới, thi thoảng lại trao đổi bàn luận vài câu.

Tạ Nhất Phi lẳng lặng bước tới, nhìn theo ánh mắt của họ quét mắt nhìn xuống dưới, một đôi nam nữ đang cầm cà phê dựa vào lan can nói chuyện một cách nhàn nhã. Người đàn ông mặc áo blouse trắng, từ góc độ của Tạ Nhất Phi thì chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của anh ta, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tần Tranh. Hôm nay anh không có ca phẫu thuật, có lẽ là vừa từ phòng khám về.

Cô gái đối diện anh trông cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, có một khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó có thể quên được sau khi chỉ nhìn một lần, tóc màu hạt dẻ dài và dày, độ xoăn vừa phải, dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, mặc quần jean và một chiếc áo khoác hồng kiểu Chanel, cách ăn mặc nhìn có vẻ tùy ý, nhưng chi tiết thì lại toát lên sự tinh tế.

Lúc này, đột nhiên có hai đứa trẻ chạy nhảy nô đùa ngang qua bên cạnh cô, một trong hai đứa không cẩn thận va vào cô gái, ly cà phê trong tay cô ấy không cầm chắc, chất lỏng màu nâu bắn ra tung tóe, rơi lên tay áo của cô ấy.

Tạ Nhất Phi ở xa như vậy cũng nhìn thấy rất rõ ràng, áo của cô ấy bị bẩn một mảng lớn. Chắc chắn là phải mang đi giặt khô rồi, mà chưa chắc đã giặt sạch được. Người bình thường khi gặp phải tình huống này thì chắc chắn sẽ tức giận, đứa trẻ kia cũng sợ hãi, nhưng cô gái chỉ giả vờ tức giận nhắc nhở đứa trẻ kia đừng chạy lung tung trong bệnh viện, sau đó thì rất dịu dàng để bọn chúng rời đi.

Tạ Nhất Phi đột nhiên nhớ đến cô gái mà cô đã nhìn thấy ở trước cửa nhà Tần Tranh từ rất nhiều năm về trước. Cô đã không còn nhớ rõ cô ấy trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ ngày hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy liền thân kẻ sọc phong cách học đường, đi cùng với một đôi giày vải trắng. Cô ấy ra ngoài đổ rác, cũng không vội vàng trở về. Một lát sau, một con mèo con chui ra từ bụi cỏ, cô ấy vui vẻ lấy ra một cây xúc xích chuẩn bị sẵn cho mèo ăn, ngồi xổm xuống nhìn mèo ăn xong mới rời đi.

Tạ Nhất Phi cũng không biết vì sao mình lại luôn nhớ mãi về cảnh tượng này, hơn nữa mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này, đều giống như là đang trải qua lại chuyện năm xưa một lần nữa, cũng trải nghiệm lại cái cảm giác ấm ức, phẫn nộ và tự ti đó một lần nữa.

Cô biết cô gái ở dưới kia và cô gái mà cô đã nhìn thấy ở trước cửa nhà Tần Tranh năm xưa không phải là một người, nhưng họ lại có một điểm chung rất rõ ràng — xinh đẹp, gia cảnh khá giả, hồn nhiên vô tư.

"Kia thật sự là bạch nguyệt quang của sếp sao?" Người hỏi là Hà Đình Đình.

Người bên cạnh trả lời: "Ảnh trên diễn đàn chẳng phải cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Mười phần thì hết chín là rồi."

Một người khác cảm thán: "Chậc chậc, quả nhiên là đại mỹ nữ, khó trách khiến cho ông cụ nhà ta vẫn luôn nhớ mãi không quên."

Hà Đình Đình tỏ vẻ nghi ngờ với lời này: "Nhưng mà tớ chưa từng nghe anh ấy nhắc đến bao giờ?"

"Ông cụ nhà ta kiêu ngạo như thế nào cậu không biết à, làm sao có thể lộ ra bộ mặt này trước mặt học sinh của mình chứ? Buổi sáng tớ gửi bài đó cậu đọc chưa? Hồi đó anh ta si tình như thế nào cơ mà! Tớ nghi ngờ anh ấy mấy năm nay cứ hết bạn gái này đến bạn gái khác là vì hồi đó bị tổn thương tình cảm, nên mới buông thả bản thân đó! Bây giờ thì tốt rồi, lại gặp lại bạch nguyệt quang, vậy thì nhất định là sẽ 'đuổi vợ nơi hỏa táng', sau đó gương vỡ lại lành rồi."

Người vừa nói chính là cô gái đã gửi link vào nhóm vào buổi sáng. Xem ra cảm giác của Tạ Nhất Phi cũng không sai, nhân vật chính trong bài viết đó chính là Tần Tranh.

Cô gái đó lại nói: "Trước đây tớ đã từng thấy hai người họ cùng đi chung rồi... À đúng rồi, cậu trước đây chẳng phải cũng đã thấy rồi sao? Mấy ngày ngay sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông đó."

Hà Đình Đình: "Lúc đó tớ đúng là có thấy, nhưng tớ không chắc có phải là một người không... Tóc hình như không dài đến như vậy."

Cô gái: "Lúc đó là tháng mấy? Bây giờ cũng đã ba bốn tháng rồi, chắc chắn là dài ra rồi còn gì."

Hà Đình Đình: "Nhưng hai người này cũng chỉ nói chuyện phiếm thôi, cũng không nhìn ra ông chủ đối với cô ấy có gì đặc biệt."

Cô gái: "Người ta có những chuyện đặc biệt thì có thể làm trước mặt tụi mình à? Cô gái xinh đẹp này với người trong bài viết là một người thì tụi mình không nhìn lầm rồi chứ?"

Hà Đình Đình gật đầu: "Chắc là vậy."

Cô gái: "Vậy là được rồi, tớ không biết đâu, bạch nguyệt quang đối với một người đàn ông, đặc biệt là với một kẻ lãng tử mà nói thì có sức sát thương lớn đến nhường nào..."

Những lời phía sau Tạ Nhất Phi không nghe thấy nữa, vì cô đã đi xa rồi.

...

Buổi tối về đến nhà thì đã khuya lắm rồi, sau khi rảnh rỗi, Tạ Nhất Phi lại nhớ đến cuộc đối thoại giữa Hà Đình Đình và cô gái kia vào ban ngày, còn có cả bài viết bị thu hồi trong nhóm nhỏ kia nữa.

Cô hồi tưởng lại mấy từ khóa quan trọng trong tiêu đề bài viết kia, do dự một chút, lấy điện thoại ra thử tìm kiếm.

Từ trong hàng nghìn kết quả tìm kiếm, cô đã tìm thấy thứ mình muốn tìm.

Nội dung bài viết được đăng tải từ rất nhiều năm trước, đăng trên diễn đàn trường đại học A. Tiêu đề bài viết là 《Tối nay ai thất tình thì giơ tay nhé》.

Nội dung chính của bài viết chỉ có một câu: 【Kinh! Hot boy khoa y và hoa khôi khoa tài chính vậy mà lại ở bên nhau!】

Sau câu nói này là một tấm ảnh, bối cảnh của ảnh là thư viện, người chụp ảnh đã chụp được hai người đang trú mưa trước cửa thư viện qua màn mưa mịt mù. Chàng trai cao lớn đẹp trai, cô gái năng động xinh xắn, chàng trai cầm một chiếc ô nhưng không vội vàng giơ lên, hai người không biết đang nói gì, trên mặt đều mang theo nụ cười hiền hòa.

Không thể không nói, khung cảnh này rất vừa mắt, cho dù là đôi nam nữ trong ảnh, hay là bầu không khí ngày mưa.

Bài viết này đã được xây lên đến hàng nghìn tầng, phần lớn đều là giống như chủ thớt đang gào thét vì thất tình, cũng có người gửi lời chúc phúc, tên của Tần Tranh và Hạ Niên Niên được nhắc đi nhắc lại, có lẽ đây cũng là lý do mà một bài viết xa xưa như vậy mà vẫn bị mấy sinh viên y khoa kia tìm ra được.

Tạ Nhất Phi không nhịn được mà lật từng trang từng trang xuống dưới, giống như là đang lật giở quá khứ của Tần Tranh.

Đột nhiên cô nhìn thấy một dòng tin nhắn tự xưng là người trong cuộc tung tin, nói rằng Tần Tranh vì Hạ Niên Niên mà trở mặt thành thù với người anh em thân thiết nhất của mình khi đó, tiếc rằng cuối cùng cô gái đó lại chọn người anh em tốt của anh, nhưng Tần Tranh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ấy, đến nỗi trong những năm người anh em tốt đó không có ở đó, anh cam tâm tình nguyện chăm sóc cô gái đó, âm thầm trả giá, chỉ đợi cô gái đó quay lại.

Động tác di chuột của Tạ Nhất Phi dừng lại. Nhìn thời gian hồi đáp bình luận này, đã là vài năm sau khi bài viết này được đăng tải.

Nếu như là người không hiểu rõ về Tần Tranh thì có thể dù như thế nào cũng sẽ không liên hệ đoạn tin này với con người của anh. Nhưng Tạ Nhất Phi đã quen biết con người anh thời trẻ, rồi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, cô tự nhận hiểu về anh hơn những người khác một chút.

Anh nhìn thì rất lạnh lùng, nhưng không phải là không để ý đến cái gì, dường như ngoại trừ chuyện tình cảm nam nữ thì an rất nghiêm túc với những tình cảm khác, nhưng lý do chơi bời qua đường có lẽ là vì người đúng vẫn chưa xuất hiện mà thôi. Cho nên nếu như có thể vì một cô gái mà trở mặt thành thù với anh em, vậy thì chắc chắn anh rất yêu cô gái đó.

Sáng ngày hôm sau, Tạ Nhất Phi bận rộn đến khi xong việc thì trời cũng đã rất muộn rồi, vào lúc này trong nhà ăn chỉ còn lại vài quầy vẫn còn phục vụ đồ ăn. Trời quá nóng, gần đây cô không có khẩu vị gì, nên chỉ tùy tiện gọi hai món. Vừa mới tìm một chỗ khuất ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối đi, có người ngồi xuống đối diện cô.

Khi nhìn rõ người đến, cô có chút bất ngờ: "Không phải hôm nay anh cả ngày phải phẫu thuật sao?"

"Phẫu thuật thì cũng phải ăn cơm chứ."

"À."

Cô theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này trong nhà ăn không còn nhiều người, chủ yếu là không có người trong khoa của họ.

Thực ra trước đây Tạ Nhất Phi cũng đã từng gặp Tần Tranh và Hà Đình Đình trong nhà ăn, cũng tự nhiên ngồi cùng nhau ăn cơm, khi đó cô không cảm thấy có gì không thoải mái. Sau khi trên mạng xuất hiện tin đồn cô có quan hệ mập mờ với Tần Tranh, cô bị yêu cầu bàn giao lại công việc, cũng không đến bệnh viện nữa. Bây giờ thì sóng gió đã qua, đặc biệt là sau khi Trương Đào xảy ra chuyện, những tin đồn trên mạng gần như đều bị bác bỏ, mọi người thấy cô vẫn khách sáo lịch sự như trước kia không có gì khác. Nhưng bản thân Tạ Nhất Phi biết rõ mối quan hệ của hai người, không biết có phải là do mang tâm trạng có tật giật mình hay không, cô cảm thấy ánh mắt của một số người nhìn cô và Tần Tranh vẫn khác trước kia.

Tần Tranh liếc mắt nhìn cô: "Tối qua vì sao không nghe điện thoại?"

"Tối qua em ngủ sớm, sáng nay nhìn thấy thì đoán là anh đã ở trong phòng mổ rồi, nên không gọi lại."

Nghe vậy vẻ mặt anh hờ hững, không nói gì, cũng không biết là tin hay không.

Tạ Nhất Phi không nghe máy anh tối qua không phải là cố ý, lúc đó cô đang tắm, nên đã không nghe thấy. Nhưng sau đó khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ cô hoàn toàn có thể gọi lại cho anh, nhưng khi nghĩ đến bài viết mà cô vừa mới nhìn thấy, thì cô đã không còn chút tâm trạng nào.

Tần Tranh ăn cơm rất nho nhã, nhưng tốc độ lại không chậm, còn cô thì không có chút khẩu vị nào nên ăn rất ít.

Không bao lâu thì hai người đều không hẹn mà cùng đặt đũa xuống.

Từ nhà ăn về vẫn còn một đoạn đường, hôm nay chỉ có hai người bọn họ, cô vừa lo lắng bị người ta nhìn thấy rồi lại đồn những chuyện không đâu, vừa cảm thấy không có gì để nói thì lại rất khó xử.

Chính vào lúc này cô đã gặp Cố Dật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.