Tịnh Bạch - Vị Khả Khả

Chương 54




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù là mùng một Tết, nhưng có không ít nhà hàng vẫn mở cửa bình thường, một nhà hàng món ăn địa phương đối diện khu dân cư trông rất nhộn nhịp, may là vẫn còn chỗ.

Tần Tranh nói: “Anh nhớ con phố này trước đây toàn là quán ăn nhỏ.”

Tạ Nhất Phi nói: “Đúng vậy, trước đây chỗ này là một tiệm bánh bao và quán mì.”

Tạ Nhất Phi nhớ lại lần đầu tiên mời Tần Tranh ăn cơm, đó cũng là lần đầu tiên cô dũng cảm chủ động mời một bạn nam, có lẽ vì thân phận học sinh cấp ba của anh mà cô không có quá nhiều gánh nặng tâm lý, cô cho rằng cô chỉ đang giúp em trai, mối quan hệ giữa cô và Tần Tranh sẽ không có thay đổi lớn, nhưng chính từ lần đó, quỹ đạo cuộc sống song song của họ bỗng nhiên có giao điểm.

Bởi vì sự thù địch của Tạ Đông đối với Tần Tranh, không khí lúc ăn cơm cũng không được tốt cho lắm.

Tạ Đông hoàn toàn coi Tần Tranh như không khí, phần lớn thời gian chỉ nói chuyện với Tạ Nhất Phi.

Tần Tranh đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nhưng một số việc anh vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Trong lúc Tạ Nhất Phi đi vệ sinh, anh hỏi Tạ Đông: “Có phải em có hiểu lầm gì với anh không?”

“Cái gì mới gọi là hiểu lầm? Chuyện đã xảy ra thật cũng có thể gọi là hiểu lầm à?”

“Chuyện đã xảy ra thật? Em chỉ cái gì?”

Tạ Đông cười lạnh: “Những chuyện anh đã làm, chẳng lẽ vì thời gian lâu rồi không nhớ nữa là có thể coi như chưa xảy ra sao?”

Tần Tranh nhíu mày: “Em có thể nói rõ ràng hơn được không?”

Tạ Đông gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ nói rõ ràng hơn. Năm đó ở trường học, nhờ có anh chiếu cố, tôi đã có một năm sống tốt. Lúc đó tôi rất cảm kích anh, cũng rất khâm phục anh, cho nên khi anh và chị tôi ở bên nhau tôi thực sự rất vui cho hai người, hơn nữa thấy anh đối xử với chị tôi như vậy, tôi còn tưởng anh sẽ luôn đối tốt với chị ấy. Nhưng hai người mới tốt được bao lâu, anh đã dám phụ lòng chị ấy…”

“Anh phụ lòng cô ấy?”

“Không phải anh phụ lòng chị ấy, chị ấy có đau khổ như vậy sao? Nói thật tôi lớn từng này chưa bao giờ thấy chị ấy như vậy!”

Nghe những lời của Tạ Đông, Tần Tranh có chút thất thần: “Cô ấy rất đau khổ sao?”

Tạ Đông bốc hỏa: “Anh đang nói cái gì vậy? Tình huống đó ai mà không đau khổ? Sau khi hai người chia tay một thời gian dài chị ấy không thích nói chuyện cho lắm.”

Tần Tranh: “Vậy tại sao cô ấy lại…”

Tạ Đông mất kiên nhẫn cắt lời anh: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì. Tôi chỉ thấy rất hoang đường, hai người cách nhau nhiều năm như vậy sao lại liên lạc lại được? Tôi không biết bây giờ hai người có quan hệ gì, nhưng nói trước, tôi không đồng ý hai người ở bên nhau, hai người không hợp nhau.”

Tần Tranh ngước mắt nhìn Tạ Đông: “Nhiều năm không liên lạc, làm sao em biết bây giờ tụi anh có hợp nhau hay không?”

Tạ Đông tức giận nói: “Cảnh cáo anh, đừng đánh chủ ý lên chị tôi, tôi tuyệt đối không cho phép chị ấy ngã vào một cái hố hai lần.”

Trong chốc lát không khí trở nên căng thẳng, may mà Tạ Nhất Phi trở lại kịp thời.

Thấy đồ ăn trên bàn không có gì thay đổi so với lúc cô đi, cô đề nghị: “Ăn no rồi chúng ta về thôi.”

Hai người đàn ông đều không có ý kiến.

Ra khỏi nhà hàng, Tạ Nhất Phi nói với Tạ Đông: “Em về trước đi, chị tiễn anh ấy.”

Tạ Đông: “Anh ta không có chân hay không biết đường à, cần chị tiễn?”

Tần Tranh nói với Tạ Nhất Phi: “Tiểu Đông nói đúng, em về đi. Ngày mai anh sẽ về Bắc Kinh sớm.”

Nếu không có câu nói phía sau, có lẽ Tạ Nhất Phi đã thật sự về cùng Tạ Đông, nhưng nghe anh nói ngày mai sẽ rời đi sớm, cộng thêm việc anh lần này đến là vì gặp cô, cô lại cảm thấy bị Tạ Đông phá đám có chút áy náy.

“Em vẫn nên tiễn anh về khách sạn đi.”

Thấy chị gái mình kiên quyết, Tạ Đông một bụng tức giận, nhưng để tránh chị gái mình đưa người đến nỗi đêm không về, anh đành đề nghị hai chị em cùng đưa Tần Tranh về khách sạn.

Tần Tranh cười như không cười, giả bộ hỏi: “Có phải quá phiền phức không?”

Tạ Đông khó chịu nói: “Mùng một Tết khó bắt taxi, tiện đường tôi lái xe đưa anh đi.”

“Vậy làm phiền em rồi.”

Một lát sau, Tạ Đông lái chiếc GLB màu trắng của mình dừng trước mặt Tần Tranh và Tạ Nhất Phi.

Không gian hàng ghế sau xe có hạn, Tạ Nhất Phi chủ động nhường ghế phụ cho Tần Tranh, ai ngờ Tần Tranh cũng theo cô lên hàng ghế sau.

Cửa xe đóng lại, trong xe bỗng nhiên im lặng một thoáng.

Tạ Đông cười khẩy: “Thật sự coi em là tài xế xe công nghệ à?”

Tạ Nhất Phi có chút xấu hổ: “Hay là, chị ngồi phía trước?”

Cô vừa định động đậy, Tần Tranh đặt tay lên đùi cô: “Đừng nháo nữa, khách sạn gần thôi, mười mấy phút là đến rồi.”

Tạ Nhất Phi liếc nhìn Tạ Đông đang trừng mắt nhìn mình trong gương chiếu hậu, sờ sờ mũi nói: “Tiểu Đông lái xe đi.”

Xe khởi động, Tần Tranh thu tay về, Tạ Nhất Phi lặng lẽ thở ra một hơi.

Đêm xuống nhiệt độ giảm xuống, nước bùn trên đường ban ngày lại đóng thành một lớp băng mỏng, cộng thêm tầm nhìn ban đêm không tốt, Tạ Đông lái xe cẩn thận hơn ban ngày không ít, không rảnh nói chuyện với người ở hàng ghế sau.

Tạ Nhất Phi cũng không nói gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện cô và Tần Tranh đã làm trong ngày hôm nay, rõ ràng buổi sáng mới vừa gặp mặt, mà chỉ mới qua vài tiếng đồng hồ, rất nhanh đã lại phải chia xa rồi.

Mu bàn tay bỗng nhiên bị người chạm vào, cô cho rằng anh không cố ý, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng giây tiếp theo đã bị anh nắm chặt lấy. Cô căng thẳng nhìn hàng ghế trước, may mà Tạ Đông không phát hiện ra gì.

Cô thở phào một hơi, nhìn lại ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt lại là sườn mặt mơ hồ của Tần Tranh trên cửa kính.

Nghĩ đến việc anh vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi, vượt qua hơn một nghìn km, chỉ để gặp cô trong vài giờ ngắn ngủi này, chút khó chịu sinh ra vì nhắc đến chuyện trước đây trong buổi tối nay trong nháy mắt bị một dòng nhiệt ấm áp xua tan.

Cô khẽ xòe các ngón tay ra, sờ soạng qua lòng bàn tay và những vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh, cuối cùng luồn các ngón tay vào kẽ ngón tay anh, đan mười ngón tay vào nhau.

Người đàn ông trên cửa kính bỗng nhiên quay mặt lại, ánh mắt hai người vì vậy mà giao nhau, cô thấy anh nói với cô: “Về sớm nhé.”

Hai ngày sau, Lưu Tú Mai bỗng nhiên nói dì hai hẹn hai mẹ con cô đi ăn cơm.

Trong ấn tượng của Tạ Nhất Phi, dì hai là người keo kiệt, cho nên chuyện này trong mắt cô ít nhiều có chút kỳ quặc. Nhưng cô vừa thể hiện ra vẻ không muốn đi, mẹ cô đã oán trách cô không hiểu chuyện. Tạ Nhất Phi bất đắc dĩ, đành phải cùng Lưu Tú Mai đến cuộc hẹn.

Đợi đến nơi hẹn, nhìn thấy người cùng ăn cơm với bọn họ, cô mới hiểu ra mọi chuyện.

Thảo nào mấy ngày nay Lưu Tú Mai thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho dì hai cô, lần nào cũng thần thần bí bí tránh cô, thì ra là vì buổi xem mắt ngày hôm nay.

Trong lòng Tạ Nhất Phi oán trách mẹ mình tự quyết định, hơn nữa đối phương chỉ đến một mình, còn bên bọn cô ba người như thể cô đặc biệt muốn gả đi vậy. Nhưng đã đến rồi, cũng không thể quay đầu bỏ đi, cô chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.

May mà mẹ cô và dì hai không ở lại bao lâu thì đi, nhưng hai người họ vừa đi, Tạ Nhất Phi lại không biết phải làm sao để đối diện với đối phương, là thẳng thắn nói mình thật ra không có ý muốn xem mắt, hay là đối phó xong bữa cơm này rồi nói với dì hai là không thích hợp?

Ngay lúc này, người đàn ông bỗng nhiên nói: “Em thật sự không nhớ anh sao?”

Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã từng gặp nhau?

Đến đây đã lâu, Tạ Nhất Phi lần đầu tiên đánh giá kỹ người trước mặt.

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, lúc nãy đứng dậy cao hơn Tạ Nhất Phi gần nửa cái đầu, tướng mạo tuy không thuộc kiểu trai đẹp nổi bật, nhưng cũng đoan chính dễ nhìn, hơn nữa, cô càng nhìn càng thấy đối phương quen mắt.

“Anh là Cố Dật này, em thật sự không nhớ gì sao?”

Tên cũng rất quen.

Cố Dật: “Em năm hai anh năm ba, vừa khai giảng học kỳ mới, phía nam tòa nhà dạy học, anh còn bị ăn một đấm vì em, nhớ ra chưa?”

Qua lời nhắc nhở của anh, Tạ Nhất Phi cuối cùng cũng nhớ lại một chuyện cũ.

Khi đó cô mới từ Diêm Thành trở về không lâu, vẫn còn chìm đắm trong sự tức giận và tủi thân vì bị Tần Tranh phản bội.

Cô cho rằng cô và Tần Tranh sẽ không gặp lại nữa, nhưng một ngày nọ, cô vừa tan học đang đi về ký túc xá, các bạn nữ phía sau bỗng nhiên trở nên xôn xao. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Tranh đang đợi ở phía trước không xa.

Thật lòng mà nói, khoảnh khắc nhìn thấy anh cô rất vui, nhưng nghĩ đến những chuyện anh đã làm, cô lại thấy mình thật ngốc nghếch và không có tiền đồ.

Cô coi như không nhìn thấy anh, trực tiếp đi qua, nhưng anh lại không buông tha mà chặn cô lại.

Cô cho rằng chỉ cần cô đủ quyết tuyệt, anh sẽ từ bỏ, nhưng hôm đó anh không như vậy.

Bỗng nhiên, một bạn nam đứng chắn trước mặt cô, có lẽ cho rằng cô bị Tần Tranh quấy rối, ra mặt bảo vệ cô. Bạn nam đó cô không quen, sau này nghe các bạn cùng lớp nói cô mới biết anh ta tên là Cố Dật, mà lúc này, khuôn mặt của người bạn nam năm đó và khuôn mặt của người đàn ông trước mặt dần dần trùng khớp với nhau.

“Thì ra là anh!” Tạ Nhất Phi không ngờ xem mắt lại có thể gặp được bạn học cũ.

Cố Dật thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi!”

Tạ Nhất Phi: “Em nhớ anh học khoa quản lý thông tin thì phải?”

Cố Dật cười: “Vẫn nhớ chuyên ngành của anh, vậy anh cũng không chịu thiệt thòi.”

Tạ Nhất Phi: “Chuyện đó em thật sự xin lỗi, sau này nhớ lại chuyện đó muốn đi xin lỗi anh, nhưng bạn học của anh nói anh đã không còn ở trường nữa.”

Cố Dật: “Vậy em nhớ ra hơi muộn rồi, anh sau chuyện đó nửa năm mới đi du học, sau đó về nước là chuẩn bị tốt nghiệp rồi.”

Tạ Nhất Phi có chút ngại ngùng, khoảng thời gian mới chia tay với Tần Tranh cô cả ngày u mê, như xác chết di động vậy, cảm thấy mình dường như đã mất đi khả năng vui vẻ hay buồn bã rồi, đợi đến khi cô dần dần thoát khỏi bóng đen đó, mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh.

“Chuyên ngành của các anh ở trường chúng ta khá là khác biệt, sau khi tốt nghiệp cũng làm công việc liên quan đến dược học sao?”

“Chúng anh tính là khoa quản lý, nên bạn cùng lớp đại học làm gì cũng có, nhưng anh học thạc sĩ hoàn toàn chuyển sang máy tính, bây giờ đang ở một công ty phát triển phần mềm, nhưng đối tượng người dùng cũng đều là bệnh viện. Đúng rồi, hệ thống thông tin của mấy bệnh viện ở Bắc Kinh đều do chúng anh phát triển.”

Tạ Nhất Phi hiểu rõ gật đầu.

Cố Dật: “Còn em thì sao?”

Tạ Nhất Phi vốn cho rằng anh hỏi về công việc của cô, đang định trả lời, lại nghe anh hỏi tiếp: “Sau này em và anh ta thế nào rồi?”

Tạ Nhất Phi ngẩn người: “Ai?”

Ngay lúc này, điện thoại di động cô để trên bàn bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên vào lúc này có vẻ đặc biệt chói tai.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Tạ Nhất Phi không biết vì sao mình lại càng luống cuống hơn, trong lúc luống cuống tay chân trực tiếp bắt máy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.