"Chao ôi, cái ngày quái gì thế, lạnh chết mất!"
Chàng trai trẻ mặc quân phục ngồi khoanh chân quanh chậu than sưởi, hai tay đặt bên miệng vừa hà hơi sưởi ấm vừa hỏi: "Ây, Thiếu tá Quý đâu? Không lẽ vẫn đang tập luyện hả?"
Tuyết dày bị gió thổi tán loạn, chúng tuỳ ý bay cao rồi trượt xuống lao vào cửa sổ.
Một tiếng bộp vang lên, cửa sổ bị đóng, đóng thật chặt, khoá lại.
Người đóng cửa trả lời: "Chắc vậy. Dẫu sao cậu ấy mới tốt nghiệp đã phụ trách nhiệm vụ lớn như này cơ mà, chắc chắn áp lực lớn lắm."
"Liều thật." Một người khác đội mũ liên tục khen ngợi: "Trời đổ tuyết lớn thế, anh Quý cũng giỏi quá."
Người bên cạnh tiếp lời: "Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn như vậy à? Nếu không dựa vào đâu mà quân hàm của cậu ấy cao hơn chúng ta?"
Mọi người cười cười nói nói. Bên chậu than, một cậu trai mặc thường phục bỗng đứng lên đi ra ngoài: "Mấy anh sưởi ấm tiếp đi, em ra ngoài xem anh ấy."
Cậu trai nói chuyện tên là Ôn Thiệu Kỳ, nhà mở ngân hàng. Mặc dù tuổi cậu không quá hai mươi nhưng lại là người Bạc Thành gốc. Cậu cứ như Bạch Hiểu Sinh[1] vậy, dù là chuyện trong giới thương chính hay tin đồn bí mật, cậu đều có thể nói được một hai câu.
"Có gì đâu mà xem? Áp lực lớn, tăng cường tập luyện cũng là chuyện bình thường." Người đóng cửa cũng đứng dậy, muốn kéo cậu về: "Em còn sợ anh Quý không thể cáng đáng được à?"
Ôn Thiệu Kỳ cau hàng lông mày thanh tú, lo lắng nói: "Không phải em sợ Duy Tri không cáng đáng nổi, em sợ tâm trạng anh ấy không tốt nhưng nhịn không nói."
Cậu và Quý Duy Tri là bạn học nhiều năm, còn là bạn cùng phòng, vậy nên cách xưng hô cũng thân mật hơn người khác đôi phần.
Có người tò mò: "Hôm nay Thiếu tá không vui hả? Sao thế?"
Ôn Thiệu Kỳ thò đầu ra bên ngoài cửa sổ: "Không biết, em đoán... là vì Thịnh Tuy về rồi."
"Thịnh Tuy? Em nói Nhị gia phố Tứ hả?" Cái tên này như sấm bên tai, đến nỗi mọi người tạm thời quên mất sống chết của Thiếu tá nhà mình mà đi lo lắng cho người ngoài.
Mọi người bàn luận với nhau:
"Anh ta về tiếp quản gia nghiệp à?"
"Hay thật, thế chẳng phải lại sắp có biến sao!"
Nói "lại" là vì lúc ấy, nhằm giúp cha mình nắm quyền tô giới[2] Hoa Đổng, Thịnh Tuy đã cứng rắn cưỡng ép Đổng sự tiền nhiệm họ Hứa rời đi, nghe nói thủ đoạn cực kỳ hung tàn.
Năm đó, vì hành động của Thịnh Tuy, Đổng sự Hứa luôn có danh tiếng tốt bỗng nhiên bị phanh phui bê bối về tội tham ô, nhận hối lộ, chơi gái, vân vân, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi nhà tan cửa nát, bận lòng quá độ mà mất.
Bây giờ thân thể Thịnh lão gia ngày càng yếu, Thịnh Tuy lại về nước trong giờ phút quan trọng, cũng chẳng trách người khác nghĩ nhiều.
Ôn Thiệu Kỳ liếc xéo một đám người không hiểu nội tình, cậu nhắc nhở: "Cho dù có biến hay không, sau này mấy anh ít nhắc đến anh ta với Duy Tri đi."
"Tại sao?"
"Hai người họ có xích mích à?"
Nghe thấy đám anh em mồm năm miệng mười hỏi, Ôn Thiệu Kỳ thở dài, muốn nói lại thôi: "Đâu chỉ xích mích..."
Mọi người nào chịu từ bỏ, vẫn đuổi theo cậu hỏi han không buông.
Ôn Thiệu Kỳ bất lực, chỉ đành ngồi xuống, nói rõ chuyện cũ trong dăm ba câu: "Từ nhỏ Duy Tri đã mồ côi cha mẹ, anh ấy vẫn luôn được gia đình khác cưu mang, mấy anh đều biết chuyện này nhỉ?"
"Biết." Cả khối người có thân thế phức tạp, họ không hề cảm thấy việc này khó chấp nhận, cũng hoàn toàn không kiêng kị gì.
Ôn Thiệu Kỳ nói tiếp: "Em cũng là sau này nghe Duy Tri nhắc đến mới biết, hoá ra "gia đình khác" lại chính là nhà họ Thịnh."
"Hả?!" Cả một hàng người đều kinh hoàng.
Lúc Ôn Thiệu Kỳ mới biết chuyện, vẻ mặt của cậu còn đặc sắc hơn đám anh em này nữa, vậy nên cậu chẳng quan tâm đến vẻ kinh ngạc của mọi người mà tiếp tục nói: "Lúc đó Thịnh Tuy vẫn là học viên ưu tú của trường quân đội Bạc Thành chúng ta, cả ngày không ở nhà mà sống ở biệt viện của mình. Sau khi nhà Thiếu tá xảy ra chuyện, Nhị gia lại cưu mang anh ấy, tạo điều kiện cho anh ấy đi học, dạy anh ấy kỹ năng - - Có thể nói, Nhị gia từng là người bạn duy nhất mà Duy Tri quen biết."
"Nhà Duy Tri bị đốt rụi, vậy nên anh ấy rất mẫn cảm với tiếng lửa đạn. Nhưng vì Nhị gia là học viên trường quân đội, anh ấy vẫn luôn ép bản thân vượt qua nỗi sợ để nhập ngũ. Lúc anh ấy cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi sợ, quyết định thi vào trường của Nhị gia, nối gót theo anh ta," Ôn Thiệu Kỳ ngập ngừng, "Nhị gia lại lâm trận giải ngũ."
Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc.
Vài câu ngắn ngủi, song lượng tin tức không hề ít.
Nhất thời mọi người không biết phải tỏ ra kinh ngạc với việc "bỗng dưng kẻ gian thương là đàn anh", hay là tỏ vẻ căm phẫn với việc "Quý Duy Tri bị vứt bỏ".
Bọn họ nghe theo bản năng nhạy cảm của người quân nhân, chửi như tát nước: "Cái quái gì thế? Thịnh Tuy là lính đào ngũ?"
"Không đến mức là lính đào ngũ," Ôn Thiệu Kỳ đính chính, "Thực tế là vì bị thương nên mới giải ngũ."
"Thôi dẹp đi, anh ta nhảy nhót tưng bừng suốt ngày, có thể bị thương gì cơ chứ? Sợ chứ gì!" Một đám người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cái gì cũng chịu được, chỉ không chịu được duy nhất chuyện đồng đội đánh mất lòng nhiệt thành.
"Trời ơi mấy anh nghe em nói xong đã!" Ôn Thiệu Kỳ uống ngụm nước, cậu quay lại chủ đề chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Nhị gia này không chỉ giải ngũ, trước khi đi nước X, anh ta còn ném Duy Tri ở bến cảng lạnh cóng suốt một đêm!"
"Đồ khốn!"
"Đánh gãy chân anh ta!"
Câu chuyện cũ này đúng thật đã mau chóng đốt nóng căn phòng. Mọi người liên tục muốn chửi chỗ này mắng chỗ kia, cái gì khó nghe đều thốt ra hết.
Ôn Thiệu Kỳ không kiểm soát được, cậu vội đến độ không ngừng bảo cả đám nhỏ tiếng lại.
Lúc họ đang ầm ĩ, cửa chính bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng động.
Ôn Thiệu Kỳ đứng dậy đầu tiên, cậu vội vàng làm tư thế đứng nghiêm, to giọng chào hỏi người đến: "Chào anh Duy Tri."
Những người còn lại cũng nhao nhao ngừng nói, nhanh chóng nghiêm chào:
"Thiếu tá Quý."
"Anh Quý."
Người đến lần lượt gật đầu đáp lại, cậu mang hơi lạnh từ bên ngoài phòng vào, khiến không khí trong phòng rớt về nhiệt độ bình thường.
Mặc dù quân hàm khá cao, nhưng Quý Duy Tri hơn hai mươi tuổi không hề có cảm giác ngăn cách gì với đám người này. Trái lại, thậm chí họ còn hơi không biết lớn nhỏ.
Hôm nay rõ ràng là ngoại lệ.
Quý Duy Tri phủi tuyết trên vành mũ, đặt găng tay hơ bên giá lửa, trông như vô tình hỏi: "Mấy cậu vừa mới nói chuyện gì mà ồn ào vậy."
Một đám người ngậm miệng không nói, đồng loạt nhìn về phía Ôn Thiệu Kỳ. Cậu chủ nhỏ Ôn quen biết với Quý Duy Tri, vậy nên chỉ cần có việc làm mất lòng cấp trên, mọi người đều đẩy cậu ra làm lá chắn.
"..." Ôn Thiệu Kỳ thầm chửi bới trong lòng nhưng ngoài mặt lại không thể không nặn ra nụ cười, giấu cốt lõi của vấn đề đi: "Nói... chuyện Thịnh Nhị gia và thương hội."
Ấn đường của Quý Duy Tri khẽ nhảy, cậu lập tức cau mày: "Em biết chuyện này từ đâu?"
"Bố em nói hôm qua anh ta đến ngân hàng nhà em rút tiền."
Quý Duy Tri vô thức hỏi: "Anh ấy rút tiền để làm gì?"
Ôn Thiệu Kỳ thấy vẻ mặt cậu u ám, muốn khuấy động bầu không khí một chút nên không tim không phổi cười nói: "Không biết nữa, chắc sắp sắp phá sản nhỉ? Haha."
Câu đùa này không những không xoa dịu sự ngượng ngùng, trái lại nó còn khiến bầu không khí nghiêm trọng thêm.
Quý Duy Tri không kịp làm ấm tay đã đứng dậy chuẩn bị đi.
Ôn Thiệu Kỳ tưởng cậu muốn tập luyện tiếp nên can ngăn: "Anh lại tập nữa hả? Tập vừa đủ thôi, cường độ mạnh quá dễ bị thương đấy."
"Không, anh đến phố Tứ một chuyến." Mặc dù Quý Duy Tri không đến nỗi tin lời nói xằng nói bậy kiểu như "phá sản", nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng rồi buột miệng nói ra.
Nơi ở của nhà họ Thịnh nằm ở phố Tứ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu, ánh mắt rất phức tạp.
Quý Duy Tri giấu đầu hở đuôi bổ sung: "... Anh đi mua ít bánh ngọt."
Ôn Thiệu Kỳ giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ nói "À~", nghĩ đến cái người sống trên con phố đó, cậu có ý tốt nhắc nhở: "Vậy cũng vừa vừa thôi nhé —"
Lúc Quý Duy Tri kéo cửa, cậu nghe thấy người phía sau bình tĩnh nói một câu:
"Chúng ta đánh nhau thì phải chịu phạt đấy."
Quý Duy Tri bị chọc giận đến nỗi bật cười, cậu liếm nhẹ chỗ răng cấm ngứa ngáy, hận không thể đánh mạnh lên đầu cậu ta một cái. Nhưng cuối cùng cậu chẳng làm gì cả, chỉ quấn lại khăn quàng, nhấc chân ra cửa.
Đương sự không có mặt, buổi tám chuyện càng tự do hơn. Một đám người nhanh chóng ngồi vây thành một vòng tròn, anh một câu tôi một câu:
"Này, mấy cậu thấy biểu cảm ban nãy của thiếu tá không?"
"Thấy rồi, mặt sa sầm giống như Nhị gia nợ cậu ấy ba trăm mẫu vậy."
"Cậu ấy dẫn tôi đi chịu tập phạt cũng chưa từng hung dữ như thế."
Ôn Thiệu Kỳ đỡ trán, chắp hai tay làm động tác cầu xin: "Mấy anh nhỏ tiếng xíu đi mà."
Căn bản chẳng ai để ý Ôn Thiệu Kỳ, trái lại họ càng nói càng hăng: "Thực ra đó giờ tôi không thích Nhị gia, ban đầu lúc anh ta ép Đổng sự Hứa rời đi tôi đã cảm thấy anh ta tàn nhẫn hết sức rồi."
Đa số người có mặt đều từng nghe chuyện này, họ lần lượt gật đầu nói: "Ê, cậu nói vậy tôi mới nhớ ra! Năm đó ông Hứa cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm, kết quả bị Nhị gia chỉnh đốn đến nỗi thân bại danh liệt, gia đình ly tán, đó mới gọi là thảm..."
"Phải, đuổi cùng giết tận quá! Không có thù máu mười năm cũng chẳng thể xuống tay độc ác như thế."
"Ban đầu tôi chỉ ghét ông Thịnh dựa vào việc buôn lậu để làm giàu, ai mà ngờ thằng con cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!"
"Ức hiếp Thiếu tá thì thôi đi, vậy mà còn là lính đào ngũ? Tôi thật sự muốn tháo hai tay của anh ta xuống luôn!"
Mọi người mắng cứ mắng, làm ầm cứ làm ầm, mặc dù không chỉ rõ họ tên nhưng cơn phẫn nộ đã không hẹn mà cùng hướng đến Nhị gia vừa về nước.
Trong lúc họ đang nổi nóng, không biết ai là người lên tiếng đầu tiên, ngay sau đó mọi người đều ngậm miệng, cứ như con rối nối đuôi nhau nhìn về phía cửa.
Cánh cửa kêu ầm ầm một lúc rồi mở ra.
Cơn gió thổi vù vù vào bên trong, cuốn mấy sợi lông ngỗng bay vào.
Giữa hai hàng mày Quý Duy Tri dính một mảng trắng, trên khăn quàng cũng tích mấy đụn sương, trông dáng vẻ hẳn là đã đứng ngoài cửa một lúc rồi.
Cậu bước vào phòng như bình thường, nhặt chiếc mũ rớt bên chậu than rồi đội lên, hình như cậu chỉ trở về lấy đồ.
Người trong phòng đều nghẹn cứng một hơi.
Quý Duy Tri phủi tuyết trên khăn quàng, nói với khuôn mặt vô cảm: "Ôn Thiệu Kỳ, em theo anh ra ngoài huấn luyện tăng cường."
***
Chú thích:
[1] 百晓生 - Bạch Hiểu Sinh: Nam, là một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp "Kiếm khách đa tình, kiếm vô tình" của Cổ Long.
[2] 租界 - Tô giới: Tô giới đề cập đến nơi cư trú hợp pháp của người nước ngoài do hai quốc gia thành lập trên lãnh thổ của một trong hai, cho phép quốc gia kia có quyền tự chủ hành chính và quyền lực ngoài lãnh thổ (quyền tài phán lãnh sự). Ở Trung Quốc, tô giới đề cập đến tên viết tắt của vùng đất thuê mà các đế quốc cường quốc cưỡng ép giành được ở Trung Quốc thông qua các hiệp ước bất bình đẳng trong lịch sử cận đại, chủ yếu nằm ở các thành phố cảng. (Theo Baidu)