Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 32: Hoàng cung đại loạn 2




Hôm nay chính điện tổ chức bữa tiệc tối, nhằm để tiễn hoàng đế sáng mai lên đường ra chiến trường và mọi người sẽ chúc phúc cho trận chiến toàn thắng, hoàng thượng khải hoàn trở về. Nàng cũng được mời. Trong lòng không muốn đi, nhưng vì chuyện đại sự, và vì còn tình thân không thể bỏ, nàng đến dự, nhưng để an toàn cho Noami, nàng chỉ dẫn theo Narati. Hôm nay, nàng mặc trang phụ váy trắng ôm phần trên, nhưng từ eo xòe rộng, làm bằng tơ tằm thượng hạng, lấy khăn che đầu voan mỏng cũng màu trắng phủ xuống tận chân, bên đỉnh đầu còn có một viên bích ngọc cài cố định khăn, mạng che mặt vẫn hỡ hững che nửa mặt. Arista ngồi phía bên cánh trái, ngay dưới cận chỗ của hoàng đế. Nàng không ăn gì, chốc chốc chỉ đưa ly rượu nho luồn qua mạng che nhấp một miếng.

Nhìn thấy nàng đến, ai ai cùng mừng thầm, nữ thần có lẽ đã tha thứ rồi. Menfuisu thì vui ra mặt, có lẽ nàng sẽ chúc phúc cho hắn.

Đột nhiên, đèn bị tắt phụt, gian điện trở nên tối tăm đáng sợ. Rồi nàng ngửi thấy mùi kim loại, là mùi của kiếm đao, Unasu liền chạy lại chỗ nàng bảo vệ, nàng chỉ thấy bóng đen đứng chắn trước mặt mình, Narati vội ôm lấy nàng, hơi thở cảnh giác chung quanh. Bên trên Carol hoảng sợ lui ra sau, Ruka cùng Menfuisu đứng trước chắn ngang, rút kiếm chuẩn bị chiến đấu. Phía bên kia chung quanh Nebanon hình như có mấy tên hộ vệ đang rào thành vòng tròn quanh hắn. Minuê sau khi tuốt kiếm, mắt dần làm quen trong bóng tối, liền kiếm chỗ của nàng, nhẹ nhàng chạy đến cùng Unasu đứng phía trước lăm le nhìn khắp nơi. Các quan đại thần lúc này cũng được các binh lính phân nhau bảo vệ. Nebanon ra tay rồi sao. Chọn thời điểm khít khao vầy à. Nàng từ từ rút dao bạc ra cầm trước ngực, tay run run, mắt cố định hình Menfuisu ở đâu rồi.

Rồi bất chợt, ánh sáng kim loại lóe lên từ sau lưng Carol, Menfuisu nhanh trí quay người lại hất Carol qua một bên, rồi lấy kiếm đỡ. Cùng lúc đó, phía dưới cũng không yên ổn gì, một vài tên đều lao đến từ phía sau một số vị đại thần, đầu tiên là Imotep, tiếng la vang lên, hình như Imotep bị thương, rồi từ bên hông nàng, một tên cũng lao tới, Unasu nhanh trí hất văng kiếm của tên đó ra, Minuê tính xông đến khống chế hắn, thì một tên khác bên kia chen vào, Minuê nhanh chóng xoay ngừoi đánh chiến. Cứ như thế, một vài tiếng la thất thanh vang lên, tiếng kêu thắp đèn, tiếng kiếm chém, tiếng la bị thương xô va vào nhau. Mọi thứ đang hỗn loạn lên, nàng không còn phân biệt được đâu là địch đâu là người mình. Dù chưa có mũi kiếm nào đến sát nàng, nhưng trong lòng nàng lo sợ không thôi, mỗi tiếng kêu vang lên, nàng cố gắng nghe và thở phào khi đó không phải là tiếng của Menfuisu. Chợt nàng tự nhiên nghĩ đến Raian. Tên kia ngươi ở đâu, đến đây nhanh đi. Raian, cứu! Dù không thành tiếng, nhưng câu từ đó như đang gào thét trong người nàng. Nàng run sợ. 

Tuy nhiên, không lâu sau, nàng nhận ra bọn ám sát này võ công không cao, chỉ cần một lát là có thể hạ gục. Đúng như nàng nghĩ, chừng mấy phút sau, mọi chuyện đã xong. Đèn được thắp lên, và chính điện nồng nặc mùi máu tanh, khắp nơi là máu, là quan thần bị thương, là những tên ám sát bị giết, xác vương vãi khắp nơi. Cảnh tượng khiến ngừoi ta kinh hoàng, nhưng hình như ngoài những viên quan chức nhỏ bị thương, thì không còn ai hề bị gì dù là một vết sượt qua. Tất cả đều an toàn một cách đáng sợ. Nàng vội nghĩ, không phải, muốn ám sát hoàng đế thì không thể nào phái mấy tên tầm thường này được, muốn đột nhật vào hoàng cung phải là những tay cao thủ cự phách chứ. Dễ dàng hạ gục thế này! Có lẽ nào còn một kế hoạch khác đằng sau đó.

Rồi tiếng Menfuisu la thất thanh đằng sau nàng.   

Fia


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.