Tìm Lại Nhau Giữa Chốn Phồn Hoa

Chương 9: Nhà họ Đỗ




Tại một căn biệt thự lớn, sang trọng, mọi thứ từ bên ngoài nhìn vào đều trông rất lộng lẫy, xa hoa, mỹ lệ. Đây chính là biệt thự nhà họ Đỗ.

Bùi Hoàng Hải từ chiều tối sau khi tan làm liền về nhà thay đồ rồi đi xe thẳng đến nhà Đỗ Trúc Quỳnh.

Vừa từ ngoài cửa bước vào trong, anh đã thoáng nhìn thấy hình ảnh ba người đang ngồi trong mâm cơm lớn. Đỗ Trúc Quỳnh là người trông thấy anh đầu tiên, cô đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, vẻ mặt hớn hở đi ra khoác lấy tay anh kéo vào trong.

" Ba mẹ, anh Hoàng Hải tới rồi ".

Vẻ mặt Đỗ Trúc Quỳnh không dấu nổi sự hạnh phúc, hãnh diện mà nhìn ra chỗ ngồi hai người trung niên đang ngồi trước bàn ăn kia.

||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||

Hoàng Hải hôm nay mặc áo vest đen lịch lãm hơi cúi đầu chào ba mẹ Đỗ Trúc Quỳnh.

" Bác trai, bác gái! ".

" Hoàng Hải đến rồi à, ngồi xuống đi cháu ".

Mẹ Đỗ Trúc Quỳnh- bà Phương vẻ mặt ôn nhu nhẹ giọng nói.

Hoàng Hải vừa ngồi xuống ghế. Lại nghe ông Đỗ Trung Kiên- ba của Đỗ Trúc Quỳnh vẻ mặt nghiêm nghị trầm giọng hỏi anh.

" Công ty cháu dạo này sao rồi? ".

Anh trưng ra dáng vẻ điềm tĩnh trả lời.

" Vẫn ổn ạ ".

" Tốt ".

Ông Kiên dáng người cao to, khuôn mặt nghiêm nghị đeo cặp mắt kính tròn nhìn có phần am hiểu, là người có địa vị xã hội cao.

Đỗ Trúc Quỳnh chỉ cảm thấy ba mình lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt hà khắc như thế, không khỏi phàn nàn vài câu.

" Ba à! Anh ấy lâu lắm mới tới đây dùng bữa, ba đừng có nói đến chuyện công việc nữa được không? ".

Ông Kiên nghe giọng điệu nũng nịu có ý trách móc của con gái thì quay sang thở dài khẽ lắc đầu nhìn vợ mình nói khẽ.

" Em xem, Con gái lớn rồi, coi bạn trai còn quan trọng hơn cả bố rồi đấy ".

Bà Phương nghe vậy thì bật cười, hơi lắc đầu theo chồng. Lại quay sang khuôn mặt tươi cười nhìn hai đứa trẻ đang ngồi phía đối diện.

Vẻ mặt Hoàng Hải lúc này vẫn thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc nhưng cô con gái của bà lại dễ dàng nhìn ra nét mặt rạng rỡ không dấu nổi hạnh phúc kia. Bất chợt trong đầu bà liền hiện ra một ý nghĩ.

" Cũng phải. Con gái cũng lớn rồi. Em nghĩ, hai đứa hiện tại cũng đã đến lúc thích hợp để kết hôn. Anh nghĩ sao? ".

Bà quay sang hỏi chồng. Ông Kiên đang một tay cầm dĩa ăn miếng bò bít tết nghe vậy thì ngừng lại động tác, hơi gật đầu nghiêm túc nói.

" Cũng đúng. Hiện tại cũng thích hợp để kết hôn rồi ".

Nghe đến chuyện kết hôn, Đỗ Trúc Quỳnh vui mừng ra mặt, hai gò má có chút ửng hồng lộ ra dáng vẻ ngại ngùng, mắc cỡ, lại quay sang nhìn Hoàng Hải quan sát, dặm hỏi anh.

" Anh thấy sao? ".

Ông Kiên chưa để Hoàng Hải lên tiếng trả lời liền cao giọng nói chen vào.

" Còn sao nữa, tháng sau hai đứa đi đăng kí kết hôn, hai nhà gặp mặt tổ chức hôn lễ luôn! ".

Hoàng Hải vừa rồi còn đang lãnh đạm ăn, vừa nghe thấy vấn đề này liền ngừng động tác, vẻ mặt có chút sững lại mới ngẩng đầu nhìn thẳng ba mẹ Đỗ Trúc Quỳnh, hắng giọng nói khẽ.

" Chuyện này..cháu nghĩ hiện tại chưa thích hợp để bàn chuyện kết hôn ".

Ông Kiên là người phản ứng đầu tiên sau khi nghe thấy anh nói vậy, lông mày ông hơi nhíu lại, có chút tức giận hỏi.

" Có gì mà chưa thích hợp? Chẳng lẽ cậu định để con gái tôi qua 30 mới lấy nó! ".

Có thể nhìn ra hiện tại ông Kiên đang rất khó chịu, khuôn mặt nhăn rúm lại cau mày buông cái dĩa trên tay xuống.

Bà Phương thấy không khí có chút căng thẳng liền cười gượng, hòa giải bầu không khí nhẹ giọng nói.

" Anh à, chắc là Hoàng Hải còn muốn tập trung cho sự nghiệp ".

Nói xong, bà liếc sang chỗ con gái mình ra hiệu cho cô.

Đỗ Trúc Quỳnh vẻ mặt còn hơi thất thần, thấy mẹ như vậy liền hiểu ý mà đứng dậy ôm lấy khuỷu tay Hoàng Hải kéo dậy nói.

" Ba à, chuyện kết hôn tụi con sẽ tự quyết định, ba không cần phải bận tâm ".

Nói rồi cô liền kéo anh muốn rời đi. Mà Hoàng Hải bị cô lôi dậy, liền thấp giọng chào bọn họ rồi mới rời đi.

" Cháu xin phép ".

Thấy hai người đã rời đi, ông Kiên lại một lần nữa tức sôi máu, đập tay lên bàn gỗ mà cao giọng.

" Em xem con gái em đấy, lớn rồi có bạn trai rồi liền không cần đến người bố này quan tâm nữa ".

" Thôi mà anh. Chuyện của tụi nhỏ để chúng nó tự giải quyết với nhau đi ".

Bà Phương cố gắng xoa dịu cơn tức giận chồng. Lại thấy ông Kiên nhăn mày nói.

" Mà cái thằng Hoàng Hải đó. Ngày trước gia đình mình giúp nó nhiều như vậy, nếu nó dám làm con gái mình đau khổ tôi sẽ không để yên cho nó đâu ".

Bà Phương nhìn chồng, chỉ biết thở khẽ.

Mà Đỗ Trúc Quỳnh lôi kéo Hoàng Hải đi ra đến cổng biệt thự, cô liền buông khuỷu tay anh ra, quay đầu nhìn anh nét mặt có chút khó coi chất vấn anh.

" Anh nói đi. Lí do gì? ".

" Lí do? ".

Hoàng Hải khó hiểu nhìn cô.

Đỗ Trúc Quỳnh bắt đầu trưng ra tính khí tiểu thư cao mà nói với anh.

" Lí do tại sao anh chưa chịu kết hôn với em? ".

Hoàng Hải có chút đau đầu, hơi cúi đầu nhắm mắt đưa tay day nhẹ mi tâm, thở dài mới ngẩng đầu nhìn cô nói khẽ.

" Anh chưa muốn kết hôn lúc này. Công ty đang có nhiều vấn đề cần phải giải quyết ".

" Có thật không? ".

Ánh mắt dò xét ngờ vực của Đỗ Trúc Quỳnh giống như áp đặt khiến cho anh có chút khó chịu.

Anh gật đầu nhẹ.

" Ừm ".

" Tốt nhất là như vậy. Hoàng Hải, em rất yêu anh, em có thể chờ anh, nhưng anh đừng để em chờ quá lâu ".

Đỗ Trúc Quỳnh dùng ánh mắt sâu xa nhìn anh, giọng điệu có chút xúc động nói.

Hoàng Hải cũng chỉ biết gật đầu coi như đồng ý với cô.

Sau khi anh lên xe rời đi. Đỗ Trúc Quỳnh mới đứng ở phía cổng nhìn theo chiếc xe Mercedes đã đi xa, trong lòng không khỏi nổi lên một tia lo sợ.

" Hoàng Hải, anh đừng bao giờ phản bội em. Nếu không em không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu ".

...

Hoàng Hải đã đi xa khỏi biệt thự nhà họ Đỗ. Lúc này trong đầu anh thực sự đang rất rối. Thoáng chốc trong trí nhớ lại vô tình nhớ lại hình ảnh năm đó.

Trong khoảng thời gian đi trốn nợ lang thang cùng gia đình. Khi anh đang đi bán vé số kiếm tiền phụ giúp gia đình một phần kiếm miếng cơm manh áo, một người đàn ông giàu có ngồi trên một chiếc xe ô tô qua anh.

Không hiểu vì sao lại bất chợt dừng xe. Cửa xe mở ra, người đàn bước xuống, đi bên cạnh ông ta là một cô gái chừng 16 tuổi. Cô gái nhìn anh dáng vẻ nhếch nhác đang cầm trên tay một xấp vé số nhưng khuôn mặt lại vô cùng tuấn mỹ.

Bất giác cô gái liền quay sang bảo với người đàn ông một câu, liền thay đổi toàn bộ cuộc đời của anh.

" Ba ơi, ba giúp người này đi ".

Hình ảnh chợt tan biến. Trong đầu anh lúc này lại thoáng hiện ra gương mặt của cô gái nhỏ hôm nay ở công ty...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.