Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 52: Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (3)




Editor: Mèo lười

Đêm đó, nhà Thẩm Trí Viễn sáng đèn suốt một đêm.

Dù sao cũng là một thiếu niên kiêu ngạo, hắn không có cách nào để bản thân tồn tại yếu điểm. Cho dù nói đến hiện tại ở Trái Đất là nơi hắn hoàn toàn xa lạ, nhưng dựa vào sự cố gắng kiên cường học tập siêu nhiên của hắn, muốn trở thành học bá ở đây còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

A, con người ngu ngốc, một ngày nào đó cũng sẽ lý giải được thiên phú đáng sợ của người hành tinh M78.

Chỉ là...

Trước đó vẫn phải học được tri thức cơ bản trong sách giáo khoa mới được.

Thức cả một đêm làm bài tập nhưng vẫn không làm tốt được, vẫn phải dựa vào Hạ Lưu biện hộ với giáo viên giúp mình, thật đúng là đả thương lòng tự tôn.

Nhưng càng tự ái hơn là...

Hạ Lưu sắc mặt không đổi không ngừng vẽ gạch lên bài tập hắn thức suốt đêm để làm, cuối cùng đánh lên một số 38 xinh đẹp.

Bài thi tổng điểm 150 chỉ làm được 38 điểm, người của cục di dân cũng thật phúc hậu, cho hắn tri thức căn bản vô cùng gần gũi với đời thường, hoàn toàn không hề cho thêm những tố chất mà một thiên tài cần phải có.

"Bạn học Thẩm Trí Viễn" Hạ Lưu đẩy đẩy kính mắt, có chút cổ quái nhìn hắn: "Cậu có biết phân biệt giữa ghép vần và tiếng Anh hay không?"

Thẩm Trí Viễn theo bản năng tìm tòi trong đầu tri thức cơ bản của ghép vần và tiếng Anh, quả nhiên, hai loại tri thức khác chủng loại này lại xen lẫn loạn thất bát tao, "good good study day day up", đây rốt cuộc là loại trình độ tiếng Anh chó má gì đây chứ?

"..." Không nghĩ tới cũng có một ngày một thiên tài như hắn cũng bị xem như đứa ngốc như thế này.

"Được rồi, bắt đầu học cấp rút từ cấp ba đã có thể bắt đầu rồi" Hạ Lưu ném một cuốn sách nhỏ: "Thi tiếng Anh đại học cần 3500 từ đơn, một ngày cậu học năm mươi từ hẳn là có thể chứ?"

"A, không nên xem thường trí nhớ và năng lực của tôi. Cho dù là một ngày một trăm từ cũng không thành vấn đề" Thẩm Trí Viễn dấy lên ý chí chiến đấu và học tập, lúc này liền lập quân lệnh trạng "Trong vòng 35 ngày sẽ học thuộc hết những từ đơn trong sách này" với Hạ Lưu.

Đây thật ra cũng không phải là Thẩm Trí Viễn chém gió, lúc trước khi ở hành tinh M78 hắn có thể một ngày học thuộc hết một quyển sách dày cộm, trí não bị mở rộng ra đã không cùng một bậc với người Trái Đất.

Đáng tiếc, hắn không biết là... Vì để cho người di dân giống người Trái Đất thực sự, cho nên người ở cục di dân đã giảm năng lực ghi nhớ của hắn, cũng thành ký ức tiêu chuẩn một học tra.

Từ sau khi lấy cuốn sách từ đơn ở chỗ Hạ Lưu, Thẩm Trí Viễn liền tràn ngập ý chiếc chiến đấu ngồi trở lại chỗ bắt đầu học thuộc. An Ninh Tĩnh vẫn luôn lượn lờ bên cạnh Thẩm Trí Viễn cũng mang ghế ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn nhắc tới những trò chơi võng du các loại...

Nếu như là nam sinh bình thường, có thể lúc này đã sớm hưng trí bàn luận với cô. Đáng tiếc Thẩm Trí Viễn này lại là một người ngoài hành tinh đối với những trò chơi nam sinh Trái Đất hứng thú lại hoàn toàn không hiểu. Nếu so sánh, lúc này hắn lại cảm thấy học từ đơn còn thú vị hơn nhiều.

Tự động lờ đi An Ninh Tĩnh Thẩm Trí Viễn mở ra hình thức học bá.

Học thuộc từ đơn khó khăn vượt xa trí tưởng tượng của hắn, vốn cho là xem một lần liền thuộc, kết quả... xem một lần liền muốn ngủ. Trong nháy mắt này, cảm giác bi ai của học tra xông lên trong lòng Thẩm Trí Viễn.

Hạ Lưu quay đầu nhìn hắn một cái, vừa lúc chống lại ánh mắt có chút ủy khuất của Thẩm Trí Viễn. Cô dời ánh mắt xuống dừng lại trên sách bản từ đơn kia, tiến độ vẫn đang dừng ở trang đầu tiên.

Hiện tại chính là giờ tự học, cấp ba tự học khá là tự do, vì để tránh cho các loại thảm kịch học sinh nhảy lầu tự tử, hai năm qua trường học thậm chí còn cổ vũ học sinh trong giờ tự học nếu mệt mỏi có thể ngủ một giấc hoặc đi ra ngoài một chút. Học tập vốn là chuyện tự giác, hành động này đều rất hợp lòng người, học giỏi thì càng ngày càng giỏi, học tệ thì ngày càng tệ, hai bên đều tỏ vẻ rất hài lòng.

Hạ Lưu cầm lấy cuốn sách bản từ đơn, mặt không thay đổi trong tiếng nghị luận của đồng học yêu cầu Thẩm Trí Viễn ra theo mình ra ban công.

"Chậc chậc lớp trưởng thế nhưng lại chủ động tìm nam sinh, đây là lần đầu tiên nha"

"Tên nhóc này thật lợi hại, như vậy lại có thể thông đồng với lớp trưởng"

Trong tiếng nghị luận, Thẩm Trí Viễn lại có một cảm giác lâng lâng vênh váo. Hừ, anh tuấn như hắn, nữ sinh nào mà không bị mê đảo? Hạ Lưu học giỏi cũng không đỡ được mị lực của hắn, miễn cường cũng xem như là một cô gái có ánh mắt!

[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 41]

"Trước hãy học ký âm đi, cậu xem nơi này..."

Hạ Lưu rất nhanh liền sửa sang lại tất cả, lại rất có trật tự truyền thụ kỹ xảo từ đơn cho Thẩm Trí Viễn. Người kia cũng không phải đứa ngốc, rất nhanh liền học xong.

Một đoạn tiết tự học liền nhanh chóng trôi qua, bởi vì lý do tốt nghiệp cấp ba có khả năng sẽ kiểm tra thể dục, cho nên mỗi tuần đều phải học một tiết thể dục. Hạ Lưu duỗi cánh tay ra, tiếp đón Thẩm Trí Viễn: "Thẩm thần kinh, đi thôi"

"Loại xưng hô ngu xuẩn này, làm sao có thể xứng với người cao quý như tôi?" Thẩm Trí Viễn mắt nhẹ liếc về phía Hạ Lưu, hừ mũi một tiếng, hai tay đút túi quần lấy tư thế của nam chính trong phim thần tượng bước xuống sân thể dục.

"Phụt..." Nhìn bóng lưng hắn, Hạ Lưu nhịn không được cười khẽ ra tiếng, tuy rằng rất ngu ngốc, nhưng như vậy thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.

~~~o0o~~~

Hạ Lưu đang chơi bóng rổ nữ với ban 3 và ban 4, Thẩm Trí Viễn ngây ngây ngốc ngốc ngồi trên bậc thang bên cạnh sân bóng rổ. Thân là một chàng trai cao lớn lại không hề có ý tứ vào chơi bóng rổ, tình hình như vậy khiến những người khác trong lớp có chút tò mò, dưới sự dẫn đầu của An Ninh Tĩnh bọn họ bắt đầu giật dây Thẩm Trí Viễn lên đánh một trận, còn nóng nảy đưa ra điều kiện ban 3 chấp ban 4 hai mươi điểm, nhưng Thẩm Trí Viễn vẫn không nói lời nào, mím môi ở một bên nhìn.

"Cậu cao lớn như vậy lại không đi chơi bóng rổ thật không ra gì a, ra dáng trai tráng một chút, đi thôi!"

An Ninh Tĩnh ngồi bên tay trái của hắn lẩm bẩm, trong lòng Thẩm Trí Viễn có chút phiền muộn. Nhưng cố tình cô lại chưa ý thức được, tiếp tục khích lệ con người ngoài hành tinh này đến khiêu chiến với trò chơi vận động của Trái Đất.

Trò chơi vận động ngu xuẩn của Trái Đất! Có biết hạng mục trò chơi vận động trước kia của hắn chính là trò Alien săn bắn vũ trụ không?!

"Làm giống như bọn họ chỉ dùng tay điều khiển bóng, chỉ cần đưa bóng vảo rổ ở trên kia thì liền được điểm, kia căn bản..."

Hạ Lưu lưu loát nhanh chóng giảng giải quy tắc bóng rổ cho hắn, giọng nói rất nhỏ lại đầy đủ để cho hắn nghe rõ ràng. Thẩm Trí Viễn hơi quay đầu nghiêm túc nghe, Hạ Lưu nói một đoạn liền dừng lại dùng ánh mắt hỏi hắn có nhớ hay không, hắn cũng không cô phụ kỳ vọng của cô. Tuy nói học tập thì không được, nhưng đối với chuyện ghi nhớ quy tắc thì hắn lại rất có thiên phú, mười phút sau kết hợp với động tác của các cầu thủ trên sân liền không sai biệt khác hiểu rõ nên làm như thế nào.

"Chờ đợi dáng vẻ soái ca lúc chơi của cậu" Hạ Lưu so ngón cái với hắn, "Đừng cô phụ chiều cao của cậu đấy!"

"A, nhìn cho thật kỹ đi"

Vừa đến lúc đổi người, Thẩm Trí Viễn không nói một lời liền trực tiếp lên sân.

[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 46]

Có lẽ người của cục di dân vì muốn đền bù cho việc biến Thẩm Trí Viễn thành học tra, cho nên bọn họ cũng không quá phận biến thân thể hắn thành thân thể yếu đuối của trạch nam, vẫn giống thân thể của người hành tinh M78, khối cơ bụng tám múi được che dấu dưới bộ đồng phục học sinh cũng không phải là được vẽ ra.

Một người chiều cao 1m88, chân dài thẳng tắp, nhìn tuấn tú như tiểu bạch kiểm.

Ba thứ này kết hợp với nhau, Hạ Lưu lập tức nghe thấy các nữ sinh chung quanh sân bóng bắt đầu hỏi tên Thẩm Trí Viễn, có lẽ vì lúc nãy cô ngồi cạnh hắn khiến cho những người khác chú ý, lúc này cũng có vài người chạy tới hỏi Hạ Lưu.

"Bạn học gì ơi, người nam sinh kia, chính là người cao nhất ấy, là cùng lớp với cậu?"

Hạ Lưu rất bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, là học sinh vừa chuyển trường đến"

"Thật soái, chân thật dài!" mấy nữ sinh kia chậc chậc khen ngợi, "A, cởi áo ra rồi kìa! Vốn còn tưởng rằng rất gầy yếu, thật không ngờ lại có cơ bắp! Xem cánh tay kìa, đó là bắp tay đi?"

"..." Hạ Lưu bảo trì trầm mặc.

Các cô ở một bên thảo luận chốc lát sau mới nhớ tới Hạ Lưu, hưng trí bừng bừng hỏi cô: "Đồng học, anh ấy là ban 3 của các bạn sao? Tên là gì vậy?"

Hạ Lưu bất động thanh sắc đẩy đẩy mắt kính, đưa ra một câu trả lười cực kỳ tốt: "Thẩm thần kinh"

Dù đây là lần đầu chơi bóng rổ, nhưng hắn đã nhớ rõ quy tắc lại nhờ vào chiều cao ưu việt của mình, mấy phút sau Thẩm Trí Viễn liền biết được cách điều khiển bóng, người ngoài nghề thoạt nhìn những động tác điều khiển bóng kia cũng không hề nghi ngại điều gì.

Cách cột rổ một đoạn ngắn hắn lấy lực bật lên không phải loại lực con người có thể làm được trực tiếp nhảy dựng lên cho bóng vào rổ, dễ dàng ghi được 3 điểm.

Tóm lại, bóng ở trên tay hắn giống như một cô bé không có bất kỳ thứ gì che giấu, bị hắn tùy ý đùa giỡn, thật là biến thái.

Sau khi vị người ngoài hành tinh này gia nhập, điểm số liền nhanh chóng được san bằng. Chẳng qua cứ như vậy qua một hồi, tình hình trên sân thi đấu trở nên có chút kỳ quái...

Vì sao không co chuyện gì cũng chuyền bóng qua lại chơi đùa, vì sao bạn học Thẩm Trí Viễn liên tiếp đùa giỡn soái, còn thường thường nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười tà mị phóng điện với những khán giả đang xem?

Thật ra, hắn chỉ là làm theo những gì mà Hạ Lưu nói lúc trước thôi---- "Chờ đợi dáng vẻ soái ca lúc chơi đùa của cậu"

Không hề cô phụ những lời Hạ Lưu nói, lần này Thẩm Trí Viễn làm hết phận sự dáng vẻ soái ca đùa giỡn, khiến cho những người chơi khác nhìn thấy hận không thể đá hắn một đạp.

Đáng tiếc sau khi làm xong hành động soái ca đùa giỡn, Thẩm Trí Viễn tìm tòi trong đám người xem, chờ đợi ánh mắt sùng bái của người nào đó. Đáng tiếc Hạ Lưu lại không hề phối hợp với hắn, lúc này cô đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, điều này khiến cho Thẩm Trí Viễn đặc biệt khó chịu.

Hạ Lưu thật đúng là ngu ngốc không có phúc nhìn thấy được dáng vẻ chơi đùa của người đẹp trai nhất lịch sử này!

Cô xứng đáng hay không cũng chẳng sao cả! Hắn mới không có mất đâu!

Kết thúc thi đấu ban 3 thắng, Thẩm Trí Viễn tùy tiện ngồi trên mặt đất, mồ hôi làm ẩm ướt hết cả tóc hắn, mái tóc dưới ánh nắng mặt trời trở nên vàng rực rỡ, chính là hình tượng nam chính thanh xuân vườn trường trong một bộ phim thần tượng.

Bỗng đột nhiên một chai nước bay về phía hắn, Thẩm Trí Viễn theo bản năng nghiêng người trốn đi, thân thủ nhanh nhẹn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

Chai nước cứ như thế lăn vào trong cống thoát nước vẫn còn chưa tu sửa xong nắp.

Khóe miệng Hạ Lưu khẽ giật một cái, đẩy đẩy mắt kính không nói một tiếng nào nhìn hắn. Thẩm Trí Viễn yên lặng cúi đầu, nhìn chai nước trong cống thoát nước, ngẩng đầu thử thăm dò cô: "Cho tôi?"

"Cho cống thoát nước" Hạ Lưu cao quý lãnh diệm trả lời như vậy, giá trị soái khí liền tăng vọt.

"..." Thẩm Trí Viễn cảm thấy hôm nay bản thân không có cách nào bày ra dáng vẻ soái ca chơi đùa được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.