Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 48: Y tiên sư huynh không được chạy (7)




Editor: Mèo lười

Thời điểm nhìn thấy Tần Sơ đâm ngân châm xuống, Hạ Lưu rất muốn hỏi hắn có phải chán sống hay không, nhưng lời nói như vậy dù làm thế nào cũng không thể nói ra được. Thối Thối cũng ý thức được không thích hợp, ngoan ngoãn lui vào trong ngực của Hạ Lưu.

"Sư huynh, huynh không cần làm vậy. Lấy năng lực của huynh, thì dù không tự mình thử nghiệm vẫn có thể tìm ra phương thuốc" Hạ Lưu cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút, nhưng vẫn nhịn không được có chút run rẩy.

"Chăm sóc cho Thối Thối thật tốt, đừng để nó chạy khắp nơi." Tần Sơ cũng không trả lời Hạ Lưu, chuyển dời đề tài. Sau đó vỗ vỗ đầu của nàng, ôn hòa nói: "Mấy ngày sắp tới có lẽ ta sẽ ở trong này, muội trước đi ra bên ngoài chăm sóc những nạn dân khác, chờ sau khi ta giải quyết xong chuyện trong này sẽ ra tìm muội"

Hạ Lưu lắc lắc đầu, thái độ rất cương quyết: "Muội không muốn đi"

Tần Sơ không khác ngày thường lắm, hơi hơi nhướn mày cười khẽ: "Muội cũng không biết y thuật, ở chỗ này ngoại trừ đút cơm cho bệnh nhân thì có thể làm được gì?"

Tuy lời nói của hắn thật sự rất đả thương lòng tự tôn của người khác, nhưng Hạ Lưu hiểu được hắn cũng chỉ muốn bản thân nàng rời khỏi nơi này, chung quy toàn bộ người ở đây đều là người bị bệnh ôn dịch, không cẩn thận cũng sẽ bị truyền nhiễm.

"Rõ ràng chính là muốn ta ra ngoài tránh nạn mà thôi, huynh cần gì phải nói khó nghe như vậy?!" Hạ Lưu thật lo lắng cánh tay vừa bị hắn châm kim kia, "Huynh có muốn uống thuốc trước hay không? Nếu không ngày mai huynh chết thì phải làm sao?"

"Sẽ không chết nhanh như vậy" Tần Sơ lấy thuốc từ trong bọc quần áo ra, sau đó lại đặt lên lưng Hạ Lưu lại, chậm rãi nói: "Nếu muội nghe lời ra ngoài chờ ta sau khi ta ra ngoài sẽ tặng cho muội một lễ vật"

Hạ Lưu theo bản năng hỏi hắn: "Đáng giá không?"

Tần Sơ hơi suy tư, mỉm cười gật đầu: "Vô giá"

Sau khi rất vất vả mới đuổi Hạ Lưu ra, Tần Sơ bắt đầu bắt mạch cho những bệnh nhân bị dịch bệnh, gặp phải tình huống đặc thù thì yên lặng ghi nhớ, sau đó quan sát tình hình bọn họ trước khi ăn thuốc vào.

Vẫn bận rộn như vậy cho đến buổi tối, người Tần Sơ cũng bắt đầu nóng lên. Hắn bình tĩnh ghi nhớ bệnh trạng của bản thân để tham khảo, vừa nghĩ vừa viết một ít dược liệu lên tờ giấy ghi phương thuốc.

Tần Sơ thật sự đã nhiễm ôn dịch.

Vốn đang trông cậy vào người trẻ tuổi thoạt nhìn không tầm thường này có thể cứu người, không nghĩ tới hắn lại tự mình dấn thân vào. Nhóm lão đại phu đứng trong sân sôi nổi thở dài, người trẻ tuổi này thật đúng là xui xẻo, không biết trời cao đất dầy.

Nhưng Tần Sơ lại không hề hoảng sợ như trong tưởng tượng của bọn họ, phản ứng của hắn thậm chí có thể gọi là hoàn toàn bình thản. Mặc dù cả người đều đã nóng lên, nhưng hắn vẫn như trước kia bắt mạch cho những bệnh nhân khác. Nếu không phải sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, sợ rằng sẽ không ai cảm thấy hắn đã nhiễm bệnh.

"Nhi trà hai lạng..." đây rốt cuộc là phương thuốc thứ mấy, chính Tần Sơ cũng không rõ lắm. Suốt mấy ngày nay tự cảm thụ bệnh tình ôn dịch để tìm kiếm phương thuốc thích hợp, mỗi ngày hắn đều như vậy, ban ngày hỏi chẩn (hỏi bệnh+ chẩn bệnh), ban đêm xem xét phương thuốc, đã rất lâu chưa từng nghỉ ngơi thật tốt. Vốn là một người ôn nhuận thanh tú, nay lại trở nên sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu, không còn tác phong nhanh nhẹn trước kia nữa.

"Không đúng... phải là nha xà hai lạng"

Tùy tay vứt bỏ một tờ giấy đã viết phương thuốc đã hơn phân nửa, hắn lại rút ra một tờ giấy bắt đầu viết.

Chỉ là tay hắn ngày càng mềm, cuối cùng gần như đã sắp mất hết khí lực, ngay cả ngón tay cầm bút đều sắp trượt xuống.

Đầu váng mắt hoa, muốn ói ghê tởm, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Tần Sơ gắt gao cắn răng, sắc mặt vốn trắng bệch bỗng chốc trở nên đỏ bừng, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Nhưng hắn vẫn như cũ cố gắng muốn cầm bút, cuối cùng mí mắt trầm xuống, trực tiếp ngã xuống đất.

Hạ Lưu ngoài cửa nhìn bộ dạng chật vật đến mức này của Tần Sơ cũng nhịn không được có chút khó chịu. Mọi người đều chỉ biết y tiên Tần Sơ tài giỏi diệu thủ hồi xuân như thế nào, rồi phong nhã hơn người thế nào, nhưng mấy ai biết phía sau mỗi lần cứu người là bao nhiêu hung hiểm và thống khổ. Chỉ biết một y tiên tác phong vẫn luôn nhanh nhẹn, nhưng mấy ai biết như thế nào mới là y tiên thực sự.

Hạ Lưu dựng Tần Sơ đến đặt lên giường, đút cho hắn một chút nước, sau đó vặn tấm khăn lau mồ hôi cho hắn. Trong lúc ngủ Tần Sơ cũng rất bất an, chân mày gắt gao nhíu lại, môi khẽ đóng mở, thế nhưng lại có thể kể ra tên dược liệu.

Hạ Lưu nao nao, vội vàng dán lỗ tai vào bên cạnh miệng của Tần Sơ nghe giọng nói của hắn.

"Minh hùng ba lạng, nhi trà hai lạng, lậu lô hai lạng..."

Hắn một lần lại một lần nói hết ra, cũng không biết là đang nhắc nhở để bản thân không được quên, hay là cảm nhận được Hạ Lưu đang ở bên cạnh, nên muốn nói cho nàng biết.

Điều khiến cho Hạ Lưu kinh ngạc chính là, phương thuốc lần này của hắn thế nhưng lại đúng. Hệ thống quân nhắc nhở, đây chính là giải dược chính xác. Ôn dịch khiến cho mọi người đều vô năng vô lực, thế nhưng thật sự lại được hắn giải ra được.

Vội vàng nhớ kỹ phương thuốc Tần Sơ vừa báo ra, Hạ Lưu cầm phương thuốc đi tìm vị đại phu khác xin giúp đỡ. Bởi vì lý do bất cứ thuốc gì cũng không có tác dụng, cho nên cho đến bây giờ có rất ít người động vào dược liệu, càng dễ dàng cho Hạ Lưu. Nàng cầm những dược liệu kia chạy thẳng tới chỗ của Tần Sơ, nhóm lửa bắt đầu nấu thuốc.

Thối Thối vẫn luôn ngồi bên gối của Tần Sơ khi có khi không vẫy vẫy đuôi, sau khi nhìn thấy Hạ Lưu tiến vào liền nhảy xuống quấn quýt quanh chân nàng. Hạ Lưu vỗ vỗ đầu nó: "Không cần lo lắng, đợi một lát nữa cha của con sẽ tốt lên thôi!"

Nhưng Thối Thối lại không ngừng chạy quanh nàng, còn dùng đầu cọ cọ vào chân của nàng, nàng lại phải tiếp tục an ủi tiểu hồ ly: "Tiểu Thối Thối ngàn năm, cha con cũng thối giống như con vậy, cho nên không cần lo lắng"

Lúc này Thối Thối đã kêu đến thê thảm, Hạ Lưu thử thăm dò lấy ra một miếng thịt từ trong lòng, Thồi Thối liền bay vọt lên cắp mang đi. Qủa nhiên...

Cái gì mà lo lắng chứ, tất cả đều là giả, đói bụng mới là thật.

Sau khi nấu thuốc xong, Hạ Lưu không hề có ý thức thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ nắm cằm của Tần Sơ đổ thuốc vào. Chỉ là hình như thuốc quá nóng, Tần Sơ thét lớn một tiếng vì bị phỏng, liền tỉnh. (Mèo: chị phũ quá ~>o<~)

Hắn gắt gao cau mày, cố gắng nuốt thuốc trong miệng xuống, rồi khoát tay với Hạ Lưu, bản thân tự mình từ từ thổi thuốc rồi uống.

"Sư huynh, đây, ăn chút đường đi!" Đợi sau khi Tần Sơ uống xong, Hạ Lưu chân chó đưa một khối đường cho hắn. Tần Sơ cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy vứt vào miệng.

"Nói đi, từ lúc nào bắt đầu vụng trộm đến nơi này" Tần Sơ buông bát, mặc dù đã cố ra vẻ nghiêm khắc, nhưng khổ nổi lúc này hắn vốn thực sự rất suy yếu, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào.

"Vừa mới tới, trước đó đều ở bên ngoài giúp mang cháo tới!" Hạ Lưu kiên định giơ tay biểu lộ sự trong sạch của mình.

Tần Sơ liếc mắt nhìn nàng, đôi môi gần như đã trùng với màu da chậm rãi cong lên, "A? Mấy ngày này, ta thế nhưng vừa vào phòng liền ngửi được mùi vị thối" đôi mắt nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Thối Thối.

"Thật ra thì... muội cũng chỉ là ngẫu nhiên không có việc gì thì đến nhìn một chút" Hạ Lưu gãi gãi đầu, vì muốn chuyển dời đề tài cho nên lập tức chỉ vào đống thuốc còn chưa nấu xong, kinh hỉ mở miệng: "Sư huynh, toa thuốc của huynh là đúng! Chúng ta nhanh chóng đi nấu thuốc cứu người đi!"

[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 96]

Tần Sơ xoa xoa thái dương, "Muội không nói ta trái lại đã quên, muội lấy phương thuốc này ở đâu vậy?"

"Huynh lúc mộng du đã viết" Hạ Lưu lập tức biến thành thần côn, nghiêm mặt thốt ra lời thề son sắt.

"Mộng du?" Tần Sơ giật mình, tại sao lại cảm thấy loại chuyện này không đáng tin nha.

"Đúng nha, huynh không biết? Trước đây lúc huynh ở Thiên Cơ các cũng thường mộng du đấy, không có việc gì thì mộng du đến Tàng Thư các trộm sách" lời nói của Hạ Lưu có bài bản hắn hoi. Tần Sơ lúc còn nhỏ đích xác thường xuyên phát hiện lúc vừa tỉnh lại bên gối đầu của mình lại nhiều thêm vài cuốn sách. Đáng tiếc... đó lại chính là do Hạ Lưu từ nhỏ học không giỏi đã trộm đưa cho hắn.

Theo lời nói rất có lý của Hạ Lưu, Tần Sơ cũng nhịn không được rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ... hắn thật sự đã mộng du?"

Phương thuốc phù hợp, sau đó còn dùng phương thuốc này chữa khỏi hoàn toàn cho vài người, huyện lệnh huyện Giang Ninh liền hạ lệnh tìm kiếm dược liệu phương thuốc giao cho Tần Sơ. Thuốc này quả thực rất hữu hiệu, thời gian không tới nửa tháng, tất cả mọi người dần dần hồi phục rất tốt. Mà những người trước kia chưa nhiễm bệnh được Tần Sơ đút thuốc dự phòng, cũng thật sự không có xuất hiện chứng bệnh ôn dịch.

Chỉ trong vòng một tháng, cuối cùng liền giải quyết ôn dịch ở huyện Giang Ninh. Nơi này tuy rằng chỉ còn là một mảnh phế tích, nhưng đã thoát khỏi bóng ma ôn dịch đáng sợ, tất cả mọi người đều có hi vọng trùng kiến nhà cửa.

Mà Hạ Lưu và Tần Sơ, cũng bước lên hành trình trở về.

"Huynh muốn trở về Danh sơn cốc, muội cũng rất ngại đến đó ăn cơm chực mãi, vậy thì đi xông xáo giang hồ đi..." Hạ Lưu đi phía sau Tần Sơ, có chút phiền muộn nói đến kế hoạch tiếp theo.

"Xông xáo giang hồ là giả, giả làm thần côn lừa người mới là thật phải không?" Tần Sơ dừng lại quay đầu, mỉm cười nhìn Hạ Lưu.

Hạ Lưu cũng dừng bước lại, đặt mông xuống đá, lầm bầm nói: "Sư huynh đấy nha, không thể nói dễ nghe một chút sao? Tốt xấu gì muội cũng là một thần côn có lương tâm nha, bình thường cũng chỉ là lừa thổ hào cũng thổ phỉ mà thôi!"

Tần Sơ cúi đầu nhìn nàng, trêu đùa: "Muội đấy, đừng ra ngoài gây tai họa cho những người đó nữa"

Hạ Lưu nâng tóc, ủy khuất nói: "Nhưng muội trừ bỏ làm thần côn ra... cái gì cũng không biết a"

Tần Sơ sờ cằm bày ra bộ sáng suy tư, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lúc trước nói muốn đưa cho muội một phần lễ vật, bây giờ muội còn muốn hay là không?"

"Muốn! Muội nhớ rõ huynh còn nói nó vô giá nữa đấy!"

Hạ Lưu và Thối Thối đều giống nhau ngẩng đầu mong đợi nhìn hắn, Tần Sơ không chút hoang mang mở miệng: "Danh sơn cốc của ta, muội có muốn?"

"Lễ vật này cũng quá... quá lớn đi?"

Danh sơn cốc thật ra chính là Y tiên cốc, sau khi Tần Sơ chữa khỏi bệnh cho thổ hào đệ nhất thiên hạ Vương Tư, hắn đã thay Tần Sơ sửa chữa và tặng lại. Một sơn cốc to lớn như vậy, một phủ đệ thông thường tuyệt không sánh bằng.

"Như thế nào? Còn chưa đủ?" Tần Sơ cúi lưng đối diện với Hạ Lưu, khẽ cười một tiếng: "Muội trái lại rất là tham lam nha"

"Không phải, muội chỉ cảm thấy quá đột ngột, cho nên..."

Tần Sơ giơ tay, nhưng lại không xoa đầu nàng, ngược lại xoa đầu Thối Thối trong ngực Hạ Lưu, ôn thanh nói: "Danh sơn cốc, lại tặng kèm thêm cốc chủ, như vậy đủ chưa?" dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu muội cảm thấy còn chưa đủ, thật ra còn có thêm một con trai hồ ly nữa, vậy muội đã vừa lòng chưa?"

Hạ Lưu mở to mắt, cuối cùng ngây ngẩn gật gật đầu, nói ra một câu rất giết phong cảnh: "Có thể đổi thành bạc không?"

Tần Sơ xa xăm liếc mắt nhìn nàng, "Có thể đổi thành con trai"

[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.