Tìm Không Thấy Người

Chương 31




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Zet

Tết âm lịch năm 2009, Trần Hải Thiên đến Tokyo, mỗi ngày sử dụng miếng giữ ấm, chạy xung quanh mua túi bùa, lần này hắn gặp loại nào là mua loại đó, có một số người, an toàn khi tham gia giao thông hay đạt kết quả tốt trong học tập còn quan trọng hơn tình yêu và sức khỏe của chính mình.

Hắn mua nguyên liệu nấu ăn và gia vị số lượng giới hạn, thậm chí trước khi đi Tokyo hắn đã đặt trước trên mạng, địa chỉ nhận hàng là nhà mẹ hắn. “Chương trình nấu ăn Dotch quá hại người.” Mỗi lần nhìn hắn nhồi một đống nguyên liệu vào hành lý là bà bỏ lại một câu như thế.

Đầu tháng hai trở về Đài Loan, vô số việc vặt vãnh không ngừng ùa đến, ngõ nhỏ được mở rộng, cửa cuốn bị hư, rắc rối với các mối làm ăn, bảo trì máy rang, có rất nhiều chuyện không thể xử lý trong cùng một ngày, mỗi ngày đều có việc cần xử lý khiến Trần Hải Thiên không thể bỏ thời gian ra đến Đài Trung; Mà Trang Tuyết đi Hồ Bắc về thì đóng cửa ẩn cư, hình như bận dịch sách, hai người chỉ có thể tán chuyện trên mạng.

Mà cuộc sống thay đổi nhất có lẽ là Ngũ A Ca, cậu chuyển công tác đến một trấn nhỏ ở Quảng Đông, chỉ có một nhà máy ở đó, muốn ăn McDonald thì phải ngồi xe buýt một giờ lên trấn, nhưng chức đã thăng một cấp, tiền lương nhiều hơn một phần ba, cứ hai tháng thì được về Đài Bắc ở bảy ngày, được phụ cấp vé máy bay, phòng của cậu ta ở chung cư Hào Hoa, mỗi ngày có một dì giúp việc đến quét dọn.

A Minh giơ hai tay tán thành việc này, “Đây là thời đại công nghiệp, cho nên ‘bảy năm ngứa ngáy’ giảm 20% thành ‘năm năm ngứa ngáy’, lần đó tớ với Ngũ A Ca bình an vượt qua, hiện tại mới chân chính là ‘bảy năm ngứa ngáy’, cho nên phải tìm chuyện mới mẻ để phân tán lực chú ý của cậu ấy.”

“Tiểu biệt thắng tân hôn, ở lại thử xem, không hợp thì về, cùng lắm bỏ việc tìm việc mới, nếu không tìm được thì để A Minh nuôi tớ.” Ngũ A Ca vừa uống cà phê vừa cười nói, “Dù sao A Minh mới là ‘A Ca’ chân chính, là thái tử ở Đông Cung, ăn không hết.” Tuy nhà máy của A Minh không tính là tập đoàn tài chính, nhưng vẫn dư sức nuôi một Ngũ A Ca.

Đối với cách làm của A Minh và Ngũ A Ca, Trần Hải Thiên rất thấu hiểu, bạn bè của hắn rất giống hắn, không bao giờ giam mình ở nhà, yêu đến kiệt sức.

“Chồng này, chúng ta qua đại lục ly hôn đi, sau bốn năm ly hôn là bình thường rồi đấy.” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa nặng ba kí, cầm lấy tay Ngày Mưa đánh lên người Ngũ A Ca.

Theo kế hoạch ban đầu là sau ba tháng sẽ ly hôn, một phần vì lười và cuộc hôn nhân này có nhiều cái lợi cho nên kéo dài đến ba bốn năm sau, đến nay hai người vẫn là vợ chồng chính thức.

“Nửa năm nữa đi,” Đột nhiên A Minh xen vào, “Đợi Ngũ A Ca làm ở đại lục một thời gian thì dùng lý do quan hệ vợ chồng bất hòa rồi trở về, mặc kệ công ty đồng ý hay không, khi đó hai đứa ly hôn, để công ty áy náy tăng lương cho Ngũ A Ca.”

“Ồ hay,” Lương Mĩ Lị lập tức đồng ý, “Đến lúc đó phải mời tớ ăn ở Wang Steak [một chuỗi nhà hàng thịt bò cao cấp nhất ở ĐL]!”

Trần Hải Thiên chỉ biết câm lặng nhìn trần nhà, đúng là cá mè một lứa, hơn nữa còn lý trí và thực dụng hơn cả hắn.

Tháng hai, không một ngày nào đẹp trời, bầu trời luôn là một mảnh xám xịt, lạnh đến mức đau nhói, cây cối trọc lá, hình như ngõ nhỏ cũng bị teo lại.

Chiều ngày quốc tế phụ nữ 8/3, Trang Tuyết rảnh rỗi đến Đài Bắc, nhưng chỉ ở lại một lát, tối phải về Đài Trung, ngày đó Trần Hải Thiên đóng cửa sớm, đến siêu thị mua sườn heo và rau cải.

Hơn một tháng không thấy Trang Tuyết, ba giờ chiều ngày ấy cậu xuất hiện ở tiệm cà phê, vừa vào cửa đã dâng quà ở Hồ Bắc: một vài cuốn sách dạy nấu ăn và ba hộp bánh nướng mè lớn, “Đây là thành quả trong một tháng, xin vui lòng nhận cho.”

“Đây là túi bùa thanh tỉnh khi tham gia giao thông, xin vui lòng nhận cho.” Trần Hải Thiên lấy ra một túi bùa màu bạc, “Cậu thường ngồi xe đến Đài Bắc, bùa này rất thực dụng.” Trang Tuyết cung kính nhận lấy.

Trần Hải Thiên lại cầm ra bốn túi bùa, “Cho Đại Võ, mua từ bốn ngôi đền ở Tokyo, cậu còn thiếu cậu ta bốn nồi lẩu phải không? Lấy bốn túi bùa này để đổi đi, nói với cậu ta bùa này linh lắm, dùng để đổi với bốn nồi lẩu quả là có lời.”

Trang Tuyết vì hắn mới mắc nợ, cho nên hắn phải nghĩ cách thanh toán món nợ này.

“Ba tháng rồi không gặp mặt tên đó, hắn xin tơ hồng của Nguyệt Lão nhiều đến mức đủ để đan khăn quàng cổ rồi.” Trang Tuyết cất chúng vào ba lô, cởi áo khoác ra treo lên ghế dựa.

“Không gặp lần nào?” Trần Hải Thiên quay về quầy bar, cũng không hỏi Trang Tuyết muốn uống gì, cầm lấy khăn lau lau.

“Ngay cả cái bóng cũng không,” Trang Tuyết hình như khó chịu lắm, “Tên đó thật vô lương tâm, cuối năm rồi hắn gửi một tấm hình chụp tuyết ở Bắc Kinh, nói là lần đầu mới thấy tuyết, tôi trả lời là: dối trá, tháng trước tụi mình mới gặp đây, cậu đoán coi tên đó nói gì?”

Trần Hải Thiên nghiêm túc suy nghĩ một lát, tính cách Võ Đại Lang khá đứng đắn, sẽ không chơi trò liếc mắt đưa tình với Trang Tuyết, mà cách trả lời cũng chẳng nghiêm túc, cho nên phải tìm chỗ nào đó nói móc Trang Tuyết, “Cậu là Trang Tuyết, nghĩa là tuyết giả, đồ thâm độc, tuyết thâm độc, tuyết nhái?”

“Trả lời đúng.” Trang Tuyết lấy lá thư từ ba lô ra, ở góc có ghi, “Cho cậu ba chữ, đồ thâm độc.”

“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Hắc à, dù sao cũng hay hơn ‘Ê’.” Trần Hải Thiên cười cười ôm Ngày Mưa bỏ xuống, bắt đầu xay cà phê.

“Hay gọi là Tiểu Bạch đi? Mà gọi là Tiểu Hắc cũng được, chỉ cần thuận miệng cứ gọi.”

Trần Hải Thiên thầm thực hành vài lần, cuối cùng vẫn chọn ‘Ê’, hắn để cà phê xay nhuyễn vào ly lọc có vợt, “Loại mới, Brazil Hân Hoan, hợp với mùa xuân.” Hắn bưng thành phẩm lên cho Trang Tuyết.

“Ồ, thoải mái muốn nằm lăn qua lộn lại.” Trang Tuyết uống mấy ngụm, đưa ra một nhận xét đơn giản.

Trần Hải Thiên vừa lòng gật đầu, Trang Tuyết đã học được rất nhiều về cà phê, hơn nữa có thể sử dụng những câu ngắn gọn để diễn tả, có một số câu còn khiến hắn bất ngờ.

Hắn cầm lấy sticker, viết ‘Thoải mái lăn qua lộn lại’, dán lên bình cà phê, pha thêm một ly cà phê rượu và ca cao nóng cho Trang Tuyết.

Chiều chủ nhật chỉ có hai người ở trong tiệm, bên ngoài đang rét buốt, nắng mùa đông chiếu lên sàn nhà, Ngày Mưa đang nằm sưởi ấm trên máy pha, bọn họ im lặng nghe nhạc, thi thoảng nói đôi ba câu, đa phần là tự chìm đắm trong thế giới của quyển sách đang đọc.

Sau năm giờ, sắc trời dần ảm đạm, Trần Hải Thiên đứng dậy mở cửa bật đèn, pha một tách hồng trà cho Trang Tuyết, “Tôi lên lầu chiên sườn lợn, cậu coi tiệm giúp tôi, khách vào thì cứ gọi.” Hắn đi vào căn bếp nhỏ, sau đó nhướng nửa người ra nói, “Tôi mới mua nước sốt chế lên sườn lợn ở Nhật, sốt này được chương trình nấu ăn Dotch dùng, trộn nhiều hương liệu và hoa quả, hương vị phong phú, xin chờ được phục vụ!”

“Cậu đang quảng cáo cho ai vậy?” Trang Tuyết không biết nên khóc hay cười.

Trần Hải Thiên nhanh chóng chạy lên lầu hai, cắt chỉ bao quanh miếng sườn ra, đặt cải Hàn Quốc bên cạnh, xới hai chén cơm, từ đầu đến cuối mất mười lăm phút, hắn bưng xuống và đặt lên bàn cơm ở căn bếp nhỏ dưới lầu một.

Đêm qua Trang Tuyết đặt bàn ăn ở chỗ này, tiện cho họ buôn bán và ăn cơm, Trang Tuyết còn ngồi đây để đóng gói cà phê.

“Ăn cơm, ăn cơm.” Trần Hải Thiên khóa cửa kính, treo bảng “Ông chủ đang rang cà phê, khách đến xin mời rung chuông”, đi cùng Trang Tuyết vào căn bếp, đóng cửa lại, tránh cho mùi sườn rán bay vào tiệm.

Chờ Trang Tuyết ngồi xuống, Trần Hải Thiên lấy bia từ tủ lạnh ra, sắp xếp xong mới nâng món sườn lợn lên long trọng giới thiệu, “Đây là nước sốt như mơ hạn chế số lượng, tôi xếp hàng ba tháng trên mạng mới mua được hai chai, cũng may không bị mẹ tôi ăn vụng.” Hắn bắt đầu chế lên món sườn, ngửi một cái, gật đầu hài lòng, cầm đũa vui vẻ nói: “Chuẩn bị.”

Trang Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói, “Đối mặt với thức ăn là cậu hoàn toàn mất đi lý trí.”

“Ăn mà còn cần lý trí à, cậu cũng mất lý trí với lòng đỏ đó chứ?” Trần Hải Thiên gắp cải chấm nước sốt, nhấm nháp, “Ôi, thật là,” Hắn ăn một miếng sườn, “Siêu ngon.” Bia lạnh, gỏi dưa leo trộn sứa có độ ngọt vừa phải, tất cả đều rất hoàn mỹ.

“Ngon thật.” Trang Tuyết cắn một miếng sườn giòn tan, cũng học Trần Hải Thiên gật đầu hài lòng, “Tôi đã quen với sự đau đớn khi nhìn người khác ăn ngon miệng.” Nói xong gắp lá cải bỏ vào miệng, nhắm mắt nhai nuốt.

“Ừ.” Trần Hải Thiên lại rưới nước sốt lên, ăn xong hơn phân nửa mới thỏa mãn thở dài, bắt đầu ăn chậm lại, “Ngon quá, mà cậu ngộ thật, tôi cứ nghĩ chỉ khi nào cậu ăn đồ chua mới nhắm mắt, hóa ra ăn cải tươi cũng nhắm mắt luôn à.”

“Bị cậu phát hiện.” Trang Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Trần Hải Thiên.

“Cậu cứ ngồi đối diện tôi, ngồi nhiều là phát hiện ra ngay.” Trần Hải Thiên dùng lá cải vét chỗ sốt còn lại, ăn từ từ, lúc con người ăn no, thường bất giác tự mở lòng mình, thổ lộ những chuyện cất tận đáy lòng.

“Thói quen xấu mới có cách đây không lâu, kỳ thật tôi mở mắt vẫn ăn được, cậu xem.” Trang Tuyết nói xong, mở to hai mắt ăn một nhúm cải tươi.

“Ý, giỏi đấy.” Trần Hải Thiên nói cho có lệ, tiếp tục lấy cải vét bát, “Tại sao có thói quen đó? Không lẽ bị cải Hàn Quốc ăn hiếp?”

“Nó mà dám tôi sẽ trợn to mắt ăn nó,” Trang Tuyết trừng dĩa cải, “Tôi bị mù màu nhạt, cho nên trong mắt tôi nó là màu xám, hơn nữa loại xám này nhìn không ngon miệng.”

“Hả?” Trần Hải Thiên nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn Trang Tuyết.

“Không nghiêm trọng, nhìn màu xanh nhạt sẽ biến thành màu xám, mấy màu khác cũng hơi khác người bình thường, nhưng không bị ảnh hưởng lắm,” Trang Tuyết chỉ chỉ cái khăn lau bàn màu xanh lá đậm, “Như màu này, tôi cũng thấy nó màu xanh, chỉ khi không đủ ánh sáng mới bị ảnh hưởng.”

Trần Hải Thiên đột nhiên nhớ tới nhà và các đồ dùng của Trang Tuyết đều là màu đậm.

Trang Tuyết gắp một nhúm cải lên, mở to mắt ăn xong mới nói tiếp, “Trước đây cứ thấy đồ chua hôi hôi rất quái lạ, nhưng ăn rất ngon, cho nên hình thành thói quen khi ăn phải nhắm mắt, lớn rồi mới sửa được, bình thường khi ăn với người ngoài sẽ không nhắm mắt.”

Trần Hải Thiên cầm đũa suy nghĩ một lát, “Vậy sau này tôi sẽ mua loại nào màu đậm chút, hay chúng ta đi siêu thị, cậu đi theo rồi nói cái nào màu xanh thì tôi sẽ mua loại đó.”

Trang Tuyết đánh giá Trần Hải Thiên một lát mới nói, “Phản ứng của cậu khá giống với suy đoán của tôi,” Nói xong lắc đầu bất đắc dĩ, “Không như người bình thường sẽ lộ ra vẻ mặt thương hại, rồi dùng cái giọng sợ tôi tổn thương an ủi vài câu.”

“Cậu nói không nghiêm trọng mà?” Trần Hải Thiên nhún nhún vai, nói một cách dĩ nhiên, “Cho nên chỉ có loại cải này cần thay đổi, à, cải trắng cũng vậy hả? Cải trắng ngà ăn được không? Hành thì sao? Măng nữa, hai đứa mình cùng đi siêu thị?”

“Đừng để ý, cái gì tôi cũng ăn, quen rồi,” Trang Tuyết điều chỉnh dáng ngồi, động tác rất nhẹ, hầu như chẳng nhúc nhích, “Hình như cậu không kinh ngạc với chuyện gì cả.”

“Có kinh ngạc chứ,” Trần Hải Thiên buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc, “Kinh ngạc và an ủi kiểu rẻ tiền khác nhau nhiều, tôi nghĩ cậu là loại không cần ai an ủi, nhưng họ không hiểu điều đó.”

Hắn dùng sự hiểu biết về Trang Tuyết để giải thích, hắn biết trước đây Trang Tuyết chưa từng kể, không phải cậu cố ý giấu, mà là cho rằng chuyện này rất bình thường không đáng nhắc đến.

Dù vậy bệnh mù màu không biến hành vi của Trang Tuyết trở nên lệch lạc, ngược lại còn tăng thêm độ dày của lối sống rất đặc biệt, nếu Trang Tuyết tỏ ra không bình thường, người ngoài sẽ đứng ở vị trí cao hơn thương hại cậu.

“Tôi cũng cần an ủi.” Trang Tuyết lắc đầu, lộ vẻ đau thương.

“Đúng, cậu cần an ủi, tôi vừa quên mất,” Trần Hải Thiên đang nhớ tới cái gì mà gật gật đầu, “Cậu thưởng thức vẻ mặt an ủi của người khác mới đúng, cậu từng kể chuyện này cho ai mua đậu phụ thúi nghe chưa?”

“Rồi,” Trang Tuyết buồn bực cười, “Mặt người ấy lúc đó siêu thú vị, giống như tôi là thảm kịch nhân gian vậy, thiếu chút nữa tôi tự nói mình là đồng tính luyến ái.”

“Tội nghiệp cậu quá, tôi sẽ cho cậu thêm vài giọt sốt,” Trần Hải Thiên đồng cảm nói, “Cậu thích ngắm thế giới này chứ?”

Bàn Chân Bẹt

“Thích chứ,” Trang Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, “Mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi đóa sẽ có vẻ đẹp của riêng nó, là xám hay xanh đều không quan trọng, ăn ngon là được.”

“Được rồi, có qua thì phải có lại, tôi cũng có một bí mật,” Trần Hải Thiên thì thầm, hơi nhướng người lên phía trước, “Nếu tôi ngồi xổm sẽ bị ngã ra phía sau, vì tôi bị tật bàn chân bẹt.”

“Cậu là ông chủ chân bẹt tiệm cà phê, tôi là ông chủ mù màu quán đậu phụ thúi, nhưng tóc tôi rối tự nhiên, cho nên tôi thắng cậu một điểm.”

Trần Hải Thiên ngẩn ra, hắn cố gắng soi từ đầu tới chân, cuối cùng nói, “Tôi là con của gia đình đơn thân, được một điểm; Con mèo của tôi rất kiêu căng bất thường, được một điểm; Tôi có một con bạn thúi là Lương Mĩ Lị, thêm hai điểm, cho nên tôi hơn cậu ba điểm.”

“Cậu quá đáng thương.” Trang Tuyết tỏ ra đồng cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.