Bạn nhỏ ngồi cùng bàn với Giản Tinh Châu tên là Khúc Tử Tinh, cái tên nghe hết sức yên tĩnh, lịch sự nhưng trên thực tế ở nhà cậu bạn Khúc Tử Tinh có biệt danh là đại ma vương.
Phá phách, nghịch ngợm, nhỏ mọn, cái nào cậu cũng đứng đầu cả.
Nhưng dáng dấp của đứa nhỏ này rất đáng yêu, lại còn biết làm nũng nên mỗi lần làm sai, chỉ cần vô tội nháy mắt, giả bộ đáng thương với người lớn là xong.
Cậu là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Khúc nên tất nhiên sẽ được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.
May là tuy cậu nhóc này có nhiều chiêu trò, nhưng cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Nhà cậu cho rằng nhà trẻ sẽ quản được cậu, nhưng không ngờ rằng mới ngày đầu tiên đã chọc Giản Tinh Châu nhà Sầm Tuế Tuế khóc rồi.
–
Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế nghe xong lời của Giản Tinh Châu thì nhất thời cảm thấy buồn cười.
Sầm Tuế Tuế sờ đầu Giản Tinh Châu: “Thập Nhất, sao con lại tin lời bạn ấy chứ? Hửm? Mẹ đã nói với con những gì, quên rồi à?”
“Không có…” Giản Tinh Châu bẹp miệng, dáng vẻ nước mắt lưng tròng: “Con không có quên, nhưng mà, nhưng mà….”
Do sốt ruột nên Giản Tinh Châu không thể thốt thành lời.
“Được rồi được rồi.” Sầm Tuế Tuế kéo con trai vào lòng, “Thập Nhất, con nhớ lời mẹ nói này, con đến nhà trẻ là để học kiến thức, để trưởng thành cho thật tốt. Còn đại ma vương chỉ có trong truyện cổ tích thôi, còn nếu thật sự có đại ma vương thì ba cũng sẽ bảo vệ Thập Nhất của chúng ta.”
“Vâng ạ!” Giản Tinh Châu lập tức nín khóc mỉm cười.
Sầm Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà mẹ ơi,” Giản Tinh Châu bĩu môi, “Khúc Tử Tinh có em gái… chừng nào Thập Nhất mới có ạ!”
Sầm Tuế Tuế nghẹn họng, miễn cưỡng cười cười: “Sẽ có thôi, Thập Nhất mà ngoan ngoãn thì em gái sẽ đến.”
“Vâng, Thập Nhất sẽ ngoan mà.”
Dỗ con trai ngoan ngoãn xong, Sầm Tuế Tuế đưa mắt nhìn Giản Sóc.
Giản Sóc cong môi, dáng vẻ nhiễm ý cười khiến cho Sầm Tuế Tuế tức mà không có chỗ phát tiết, bèn cắn răng nói: “Anh còn cười nữa!”
Giản Sóc nhún vai: “Vợ, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút thì em gái của Thập Nhất sẽ đến nhanh thôi.”
Giản Tinh Châu không hiểu ẩn ý trong lời Giản Sóc mà vừa nghe thấy hai chữ “em gái” thì đã hưng phấn huơ tay: “Em gái! Có em gái! Ba, ba với mẹ phải cố gắng lên! Thập Nhất muốn có em gái!”
Mặt Sầm Tuế Tuế đỏ lên.
“Giản Sóc! Anh đàng hoàng chút đi!”
Giản Sóc cười to.
Sầm Tuế Tuế sờ mặt mình, nóng vô cùng.
–
Giản Tinh Châu và Khúc Tử Tinh giống như trời sinh đã không hợp nhau.
Hai đứa trẻ đã ngồi cùng bàn từ lúc còn ở nhà trẻ và luôn cạnh tranh với nhau. Hạng nhất luôn đổi qua đổi lại giữa hai người.
Người học dương cầm, người học đàn violon.
Người học Taekwondo, người học Karate-do.
Người tham gia cuộc thi toán học, người lại tham gia tranh giải tiếng Anh.
Nói tóm lại, chỉ cần là chỗ có thể đấu thì hai người không ai chịu nhường ai.
Mà phương diện duy nhất Giản Tinh Châu thua Khúc Tử Tinh đó là, cậu không có em gái.
Khúc Tử Tinh cũng rất gian xảo. Mỗi lần thấy gió đang chuyển sang phía của Giản Tinh Châu thì liền tung ra một câu mà nói lần nào là hiệu quả lần ấy: “Tôi có em gái.”
Và lần nào Giản Tinh Châu cũng bị cậu chọc tức, sau đó phất tay áo rời đi.
Cứ thế, Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc liên tục bị con trai giục sinh em gái nên đều cảm thấy áp lực đã tăng lên gấp đôi.
Nhưng loại chuyện sinh con này chỉ có thể tùy duyên thôi, đây cũng đâu phải chuyện mà hai vợ chồng nói có là có ngay được. Hơn nữa, cho dù mang thai đi nữa thì cũng chưa chắc sẽ là em gái.
Thời gian dần trôi qua, Giản Tinh Châu tốt nghiệp nhà trẻ, tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp trung học cơ sở và cậu vẫn không thể nào có em gái.
Thế nhưng, vào mùa hè năm Giản Tinh Châu lên cấp ba, Sầm Tuế Tuế mang thai.
Lúc này, Sầm Tuế Tuế đã 39 tuổi, mà Giản Sóc… lại càng không cần phải nói.
Tuy không thể nói là quá già, nhưng tuổi tác cũng đã hơi lớn rồi.
Lúc phát hiện có thai thì đã hơn ba tháng, mà khi đó Sầm Tuế Tuế vừa kết thúc một bộ phim cung đấu đại chế tác nên đứa nhỏ này có lẽ đã đến vào hôm Giản Sóc tới thám ban.
Sầm Tuế Tuế vô cùng ngượng ngùng.
Mà Giản Sóc cũng hiếm khi lúng túng.
May là Sầm Tuế Tuế đã quay xong bộ phim này rồi, hơn nữa sau khi làm kiểm tra thì thấy đứa bé này cũng rất khỏe mạnh.
Hai vợ chồng thương lượng với nhau, nói nếu như không muốn đứa bé này thì Sầm Tuế Tuế phải làm phẫu thuật phá thai và như thế sẽ tổn thương thân thể. Hơn nữa, đứa bé cũng đã hơn ba tháng rồi, nếu kiên trì giữ lại thì đến cuối năm hoặc đầu năm là có thể sinh rồi.
Vì vậy, Giản Sóc dứt khoát quyết định sẽ giữ lại đứa bé này, nhưng vừa nghĩ tới Sầm Tuế Tuế lại sắp phải trải qua quá trình mang thai sinh con thì anh lại băn khoăn.
Sầm Tuế Tuế khuyên anh: “Không phải chúng ta luôn nói với Thập Nhất là tùy duyên sao? Nếu đã có vậy thì sinh đi, em sẽ cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Được.”
Giản Sóc ôm Sầm Tuế Tuế, tình cảm của hai người vẫn y như trước, chưa từng thay đổi trong suốt nhiều năm qua: “Vất vả cho em rồi.”
“Không sao.” Sầm Tuế Tuế rũ mắt, lòng bàn tay khẽ vuốt bụng: “Bảo bối à, con phải thương mẹ đó.”
Có lẽ đứa bé này biết mạng nhỏ của nó vất vả lắm mới giữ được nên suốt thai kỳ Sầm Tuế Tuế không có phản ứng gì lớn trừ việc bụng đang dần lớn lên.
Nếu không phải mỗi lần đi khám thai đều cho ra kết quả bình thường thì Sầm Tuế Tuế còn nghi ngờ có phải đứa nhỏ này có vấn đề gì không.
Sầm Tuế Tuế mang thai, dĩ nhiên Giản Tinh Châu là người vui nhất.
Cậu đã mong có em gái từ hồi còn ở nhà trẻ, mong suốt mười mấy năm, cuối cùng cũng có rồi.
Sầm Tuế Tuế vẫn luôn nhắc nhở cậu rằng cô và Giản Sóc không biết đứa nhỏ trong bụng là trai hay gái nên bảo cậu đừng hy vọng quá nhiều, lỡ như thật sự là em trai thì mười mấy năm trông ngóng của Giản Tinh Châu sẽ tan thành bọt biển.
Sầm Tuế Tuế sợ cậu thất vọng.
Nhưng mà Giản Tinh Châu biết rằng cho dù là em trai hay em gái thì cậu cũng sẽ chăm sóc và bảo vệ nó thật tốt.
Tất nhiên, nếu là em gái thì sẽ bảo vệ gấp đôi.
Sầm Tuế Tuế cười xoa đầu con trai.
Giản Tinh Châu đã 16 tuổi, cao 1m81, cho dù vóc dáng của thiếu niên hơi gầy nhưng vẫn mơ hồ lộ ra đường nét nam tính.
Sầm Tuế Tuế cảm thán, vành mắt hơi đỏ lên: “Thập Nhất không chịu đi nhà trẻ đã là chuyện mười mấy năm về trước rồi, thế mà tại sao mẹ vẫn cảm thấy giống như chỉ mới hôm qua vậy chứ?”
Giản Tinh Châu ngồi trên thảm trước mặt Sầm Tuế Tuế: “Bất luận con có lớn đến đâu, dáng dấp có cao cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn luôn là Thập Nhất của mẹ.”
Sầm Tuế Tuế cười cười: “Thập Nhất ngoan.”
–
Trường cấp ba của Giản Tinh Châu là trường nội trú quốc tế. Tan học vào mỗi trưa thứ bảy và quay lại trường vào trưa chủ nhật.
Không có gì bất ngờ khi Khúc Tử Tinh và Giản Tinh Châu lại cùng trường cùng lớp, chẳng qua vũ khí mà cậu dùng suốt từ năm cấp hai cho đến giờ đã mất công hiệu.
Giản Tinh Châu cũng đã sớm nghĩ thông suốt chuyện có em gái rồi.
Cậu không đề cập tới chuyện mẹ mình mang thai mà chỉ nở một nụ cười sâu xa mỗi khi Khúc Tử Tinh nhắc tới em gái.
Những năm gần đây, mỗi năm Sầm Tuế Tuế chỉ có một tác phẩm, nhất là sau khi thay đổi hình tượng, cô chỉ diễn những bộ phim cung đấu đại chế tác hoặc phim gia đình. Mà đứa trẻ nghịch ngợm như Khúc Tử Tinh, cho dù biết mẹ bạn mình là diễn viên thì cũng không quan tâm.
Trong trí nhớ của Khúc Tử Tinh, mẹ của Giản Tinh Châu là một dì rất đẹp và dịu dàng.
Nhưng trừ cái này ra thì không còn gì nữa.
Mà Giản Tinh Châu cũng nhờ điểm này nên mới không nói gì cả.
Mỗi lần Giản Tinh Châu về nhà cũng cảm thấy mẹ mình đang dần thay đổi.
Cậu biết mẹ mang thai em bé rất vất vả, nhưng cũng nhờ đọc sách mới biết được điều đó.
Và cậu có thể tận mắt chứng kiến việc mẹ mình mang thai.
Ngày dự sinh của Sầm Tuế Tuế là ngày 13 tháng 01 năm sau.
Và chỉ còn một tuần là đến năm mới.
Nhà họ Giản đã thu xếp xong từ sớm. Vào dịp tết Nguyên đán, họ cũng làm những việc nên làm trong ngày tết như đốt pháo hoa, ăn sủi cảo vân vân.
Nhưng từng người một đều lo lắng, sợ cái thai này của Sầm Tuế Tuế cũng sẽ ra đời trước thời hạn như Giản Tinh Châu.
Thế nhưng, tất cả mọi người đã đoán sai rồi.
Đã qua ngày dự sinh một, hai ngày rồi mà bụng Sầm Tuế Tuế vẫn không có động tĩnh gì.
Bởi vì lo lắng sẽ xảy ra tình huống bất ngờ nên vào ngày 15 Giản Sóc đã đưa Sầm Tuế Tuế vào bệnh viện.
Qua thêm ba ngày nữa, Sầm Tuế Tuế vẫn không có động tĩnh gì.
Chớp mắt, giao thừa đã đến.
Sầm Tuế Tuế vẫn ở trong bệnh viện, cả nhà già trẻ không muốn Sầm Tuế Tuế cô đơn nên cùng đến bệnh viện ở bên cô.
Thức ăn được mang từ nhà đến, và chỉ cần người nhà ở cạnh nhau thì cho dù phòng có nhỏ, ti vi không lớn thì cũng không thành vấn đề.
Đúng tám giờ, tất cả mọi người cùng xem Xuân Vãn.
Tiết mục năm nay không tệ lắm, khá là năng động, trẻ trung nên Giản Tinh Châu xem rất chăm chú.
Sầm Tuế Tuế tựa vào ngực Giản Sóc, thì thầm với anh.
Cô sờ bụng: “Chồng à, anh nói xem bảo bối muốn chọn ngày nào đây?”
Giản Sóc đặt tay lên tay Sầm Tuế Tuế: “Chắc là có ý định sẵn rồi.”
“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười ra tiếng, “Bảo bối này với Thập Nhất thật giống nhau, năm đó Thập Nhất ra đời sớm nên đặt nhũ danh là Thập Nhất, vậy nếu bảo bối này của chúng ta ra đời thì gọi là gì đây?”
Giản Sóc cong môi: “Xem bảo bối ra đời ngày nào thì đặt tên đó.”
“Ví dụ như?”
Giản Sóc rũ mắt: “Sơ Nhất, Sơ Nhị, Sơ Thất, Sơ Bát [*] hoặc tiểu Thập Ngũ?”
[*] Ở đây nghĩa là mồng một, mồng hai, mồng bảy và mồng tám.
Sầm Tuế Tuế cười hai tiếng: “Chồng à, có thể anh phải thất vọng rồi.”
“Hả?”
“Bảo bối của chúng ta chắc không đợi được đến ngày mười lăm đâu.”
Giản Sóc hơi sửng sốt.
Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu, yếu ớt cười một tiếng: “Có lẽ phải gọi bảo bối của chúng ta là Sơ Nhất rồi.”
Sầm Tuế Tuế muốn sinh.
Sau hai giây yên lặng ngắn ngủi, mọi người trong phòng bệnh đều chuyển động, người nên đi gọi bác sĩ thì đi, đồ nên chuẩn bị thì chuẩn bị.
Giản Sóc vẫn ngồi yên ôm Sầm Tuế Tuế: “Thập Nhất, con đến nói chuyện với mẹ đi.”
“Vâng vâng vâng.” Tay chân Giản Tinh Châu luống cuống, nắm lấy một tay khác của Sầm Tuế Tuế, “Mẹ.”
Sầm Tuế Tuế cười cười: “Không sao đâu.”
Rất nhanh sau đó, sau khi bác sĩ đến kiểm tra một phen thì đẩy Sầm Tuế Tuế vào phòng sinh.
Lần này, Giản Sóc vào cùng cô.
Đây là lời mà anh đã nói với Sầm Tuế Tuế mười mấy năm trước.
Giản Tinh Châu, Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc chờ ở ngoài.
Sức khỏe của hai ông bà vẫn rất tốt, trong cuộc sống hằng ngày vẫn có thể tự lo cho bản thân.
Lâm Nguyệt kéo tay cháu trai qua, vỗ nhè nhẹ: “Không sao đâu, có ba con ở trong đó cùng mà.”
Giản Tinh Châu không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, ngũ vị tạp trần.
Mới nãy, dù mẹ cậu đã đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh mà vẫn không quên nói với cậu là đừng sợ, không có chuyện gì.
Trong đầu Giản Tinh Châu rất rối loạn, chỉ toàn nghĩ tới một số chuyện không may mà phụ nữ lớn tuổi gặp phải khi sinh con.
May là bây giờ Giản Sóc không có ở đây, nếu không cho dù không được phép thì anh cũng đánh chết cái thằng nhóc thúi bất hiếu này rồi.
11 giờ 58 phút tối, công chúa nhỏ của nhà họ Giản ra đời.
Sầm Tuế Tuế nhìn Sơ Nhất nằm bên cạnh, nở nụ cười yếu ớt: “Rốt cuộc Thập Nhất cũng có em gái rồi.”
Giản Sóc khẽ đáp một tiếng rồi vuốt tóc Sầm Tuế Tuế: “Nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Sầm Tuế Tuế vừa chợp mắt là ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Sinh xong đứa nhỏ, cả người cũng thoải mái hơn.
Lúc cô tỉnh lại, Giản Sóc không có ở đây, chỉ có một mình Giản Tinh Châu đứng bên cạnh giường nhỏ đưa lưng về phía cô.
“Thập Nhất?” Sầm Tuế Tuế khẽ gọi.
Giản Tinh Châu lập tức quay đầu: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi à.”
“Ừ.” Sầm Tuế Tuế cười, “Ba con đâu?”
“Đến phòng làm việc của bác sĩ rồi ạ.”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt: “Thập Nhất được làm anh rồi.”
Giản Tinh Châu đỏ mặt, đứng bên giường bệnh của Sầm Tuế Tuế, khẽ tựa đầu vào tay cô: “Xin lỗi mẹ.”
“Sao vậy?”
Giản Tinh Châu mím môi, khẽ gật đầu một cái: “Xin lỗi mẹ, con luôn cảm thấy mình rất hư, còn thường xuyên chọc mẹ tức giận.”
Trải qua hôm Sầm Tuế Tuế sinh con, Giản Tinh Châu như thể đột nhiên trưởng thành vậy.
Không nói đến việc khi cậu ở nhà thì sẽ dỗ dành em gái, mà chỉ riêng về cách đối xử với Sầm Tuế Tuế đã thấy thái độ xoay chuyển 180 độ rồi.
Lúc trước còn bộc phát một ít tính khí, nhưng từ khi Sơ Nhất được sinh ra, cậu không còn như vậy nữa.
Sầm Tuế Tuế còn lo lắng có phải trong lòng con mình đang có chuyện gì không nên bảo Giản Sóc đến tâm sự với con.
Mà kết quả của buổi tâm sự nằm trong dự đoán của Giản Sóc.
Chẳng qua Giản Tinh Châu chỉ bị xúc động thôi.
Mang thai là bản năng của phụ nữ và cũng là đạo lý hiển nhiên. Nhưng trong suy nghĩ của cậu thì khi một người mẹ mang thai một đứa trẻ là một chuyện vô cùng thiêng liêng và vĩ đại.
Nhớ lại những hành vi ngỗ nghịch của mình trước đây, Giản Tinh Châu chỉ hận không thể quay về quá khứ để làm lại một lần nữa.
–
Tên của Sơ Nhất là Giản Tinh Nguyệt, do Giản Tinh Châu đặt.
Giản Tinh Nguyệt và Giản Tinh Châu là hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau.
Lúc Giản Tinh Châu vừa ra đời, cũng bởi vì vẻ ngoài hồng hồng và nhăn nhúm nên bị Giản Sóc chê xấu, và dĩ nhiên, chuyện này Giản Tinh Châu nghe từ bà nội.
Nhìn lại Giản Tinh Nguyệt.
Sau khi tắm xong, không chỉ trắng trẻo mũm mĩm mà tính cách cũng cực kỳ tốt.
Ngoài lúc đói và tiểu, gần như Giản Tinh Nguyệt không khóc, lúc tỉnh ngủ cũng tự mình chơi với chân nhỏ, yên tĩnh vô cùng.
Tất cả thời gian rảnh rỗi của Giản Tinh Châu đều dành cho em gái.
Cậu đã chụp rất nhiều ảnh và video, mỗi lần về trường đều khoe với các bạn, nhất là Khúc Tử Tinh.
Khúc Tử Tinh tức đến cắn răng, nguyên nhân là bởi cậu và em gái là sinh đôi, tuổi tác bằng nhau nên bây giờ ngày nào cả hai cũng đốp chác nhau, mà chỉ toàn cãi những chuyện vặt vãnh không đáng kể.
Vậy mà nhìn em gái của Giản Tinh Châu xem?
Mới sinh ra không bao lâu mà đã ngoan ngoãn, mềm mại như vậy rồi. Đôi mắt khi cười lên sẽ cong như trăng lưỡi liềm, đáng yêu đến mức khiến Khúc Tử Tinh rung rinh.
Giản Tinh Châu bị Khúc Tử Tinh chọc tức mười mấy năm, rốt cuộc cũng đòi lại được sau khi em gái ra đời.
–
Cuộc sống trôi qua từng ngày, Giản Tinh Nguyệt từ lật đến ngồi rồi đi, giống hệt như Giản Tinh Châu.
Chỉ có điều, từ đầu tiên Giản Tinh Nguyệt học được là “anh”.
Phát âm của cô bé không chuẩn lắm, toàn là “đắc đắc” hay “lạc lạc” [*], không ai nghe rõ được, nhưng vẫn tin chắc đó là gọi Giản Tinh Châu.
[*] Hai âm thanh này có phiên âm tiếng trung là [de de] và [ge ge] gần giống với phát âm của từ “anh”. Editor: Mình không biết chuyển sang âm thuần việt như thế nào nên để nguyên hán việt. Định để là “cưa cưa” nhưng thôi =))))) chưa bao giờ nghĩ mình sẽ edit truyện có tên anh trai cuồng em gái:v
Lúc đó, Giản Tinh Nguyệt đang ngồi trên ghế ở bàn ăn giơ hai cánh tay về phía Giản Tinh Châu, không ngừng gọi “đắc đắc, đắc đắc”.
Giản Tinh Châu thật sự rất vui, bèn ôm chầm lấy em gái, hôn mấy cái lên mặt cô bé.
Từ đó về sau, hai vợ chồng Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế lại càng rảnh rỗi hơn.
Vì Sơ Nhất chỉ thích dính lấy Thập Nhất thôi.
–
Trong nháy mắt, Sơ Nhất cũng đã đến tuổi đi nhà trẻ. Nhà họ Giản lại trải qua cảnh tượng bạn nhỏ Giản Tinh Châu không chịu đi nhà trẻ lần nữa.
Chỉ có điều lần này, nhân vật chính đã đổi thành Sơ Nhất và anh trai của bé.
Giản Tinh Châu kiên nhẫn giải thích với em gái rằng nhà trẻ là một nơi rất tốt và bạn nhỏ nào cũng muốn đến đó.
Nhưng Giản Tinh Nguyệt lại bịt lỗ tai, không muốn nghe.
Giản Tinh Châu đưa ánh mắt cầu cứu sang cha mẹ mình.
Sầm Tuế Tuế nhún vai: “Sơ Nhất chỉ nghe con thôi.”
Giản Tinh Châu thở dài, bèn ra đòn sát thủ.
“Sơ Nhất, em có biết tại sao anh có thể mua váy đẹp, búp bê dễ thương và xe đủ màu cho em không?”
Giản Tinh Nguyệt lắc đầu.
Mặt Giản Tinh Châu vô cảm: “Bởi vì anh học giỏi nên có thể đi làm kiếm tiền. Sơ Nhất có muốn mua đồ cho anh trai không?”
Giản Tinh Nguyệt mắc câu: “Sơ Nhất muốn!”
Sau khi Giản Tinh Châu giảng đạo lý cho Giản Tinh Nguyệt xong thì đã thành công thuyết phục được cô bé.
Sầm Tuế Tuế tựa vào ngực Giản Sóc, cười: “Quả nhiên con trai vẫn giống anh hơn, ha ha ha!”
Giản Sóc cười: “Giống ai cũng được, đều là con của chúng ta.”
Sầm Tuế Tuế cong môi: “Đúng vậy, bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Giản Sóc siết chặt tay Sầm Tuế Tuế: “Tuế Tuế.”
“Vâng?”
Ánh mắt Giản Sóc rơi lên người hai đứa bé một lúc lâu mới quay đầu đi, đối diện với ánh mắt của Sầm Tuế Tuế.
“Anh yêu em.”
Sầm Tuế Tuế cong mi, ngẩng đầu hôn lên môi Giản Sóc: “Em cũng yêu anh.” HOÀN TOÀN VĂN
Ngày mở hố: 27/01/20
Ngày lấp hố: 05/11/20
Edit bởi: Le Ciel