Tìm Em

Chương 66: Thỏa thuận




Sầm Tuế Tuế hầu như không có ấn tượng với nơi này, nhưng tự nhiên thấy vô cùng hoảng hốt, cảm giác sợ dựng tóc gáy đột nhiên lan khắp toàn thân. 

Hách Duyệt nhếch môi, “Xem ra không phải mày không có tí ký ức nào đâu nhỉ, chí ít ký ức của thân thể vẫn còn.” 

Sầm Tuế Tuế lùi về phía sau theo bản năng. 

Hách Duyệt nghiêng đầu, giơ tay chỉ vào Giản Chính Nghị và Giản Chình Bình, “Cho mày biết, năm đó hai người kia kết hợp, cộng thêm ông anh ngu xuẩn của tao nữa, mới lôi được tổng giám đốc Giản từ trong nhà ra ngoài.” 

Sầm Tuế Tuế đột nhiên liếc nhìn anh em Giản Chính Nghị. Giản Chính Nghị cau mày, “Hách Duyệt, đừng có nói hươu nói vượn.” 

Giản Chính Bình cũng phụ họa, “Đúng, cô có chứng cứ gì mà bảo chúng tôi làm?” 

Hách Duyệt cười, “Tôi cần chứng cứ làm gì? Tôi có đi tố giác các người đâu, người muốn vạch trần các người là anh trai tôi kìa, chứng cứ đã ở trong tay anh ấy đấy.”

Giản Chính Nghị đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Chính Bình, Tiểu Hách đâu?” 

Giản Chính Bình nói, “Người của em vẫn trông chừng, sao vậy?” 

“Nhanh, gọi cho người của chú đi.” 

“hả, vâng.” Giản Chính Bình cầm điện thoại di động đi ra ngoài. 

Hách Duyệt cười khẽ, “Sầm Tuế Tuế, mày không tò mò, tại sao tao lại  mang mày đến đây à?” 

Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Tôi chỉ tò mò, tại sao cậu biết những chuyện này? Tôi nghe anh Sóc nói, năm đó lúc anh ấy gặp tôi ở đây, tôi cũng mới bảy tuổi, sau đó tôi với cậu mới quen nhau ở cô nhi viện. Những chuyện này, giả như chú hai chú ba có nói cho cậu, thì họ cũng không thể biết chi tiết như vậy.”

“Đúng vậy, đúng là mày biết tao ở cô nhi viện, nhưng tao thì không, tao đã biết mày từ trước rồi.” 

Sầm Tuế Tuế nhướng mày. 

Hách Duyệt giơ tay, chậm rãi chỉ quanh phòng, “Tao đã ở nơi này đến mấy năm, mãi cho đến tận khi người đàn ông kia chết, mẹ tao cũng chết, tao mới vào cô nhi viện.” 

Người đàn ông? Mẹ của Hách Duyệt? 

Sầm Tuế Tuế cảm thấy có gì đó vô cùng sống động, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra được. Hách Duyệt cười khẽ, “Mày không cần đoán đâu, người đàn ông kia là người năm đó đã mua cô, người đã ngược đãi tổng giám đốc Giản là mẹ tao, cũng là vợ của ông ấy đó. Còn anh trai tao, Tiểu Hách là người canh gác tại nhà họ Giản ngày xưa.” Hách Duyệt cười trào phúng, “Những người này đều cùng hội. Nếu không thì ai dám liều lĩnh  làm chuyện nguy hiểm đắc tội nhà họ Giản chứ?” 

Sầm Tuế Tuế trợn mắt há mồm. Tất cả đều là thân thích trong nhà, cùng liên hợp phạm tội? 

Cô trầm mặc chốc lát, “Sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?” 

“Vì để mày nghĩ tới chuyện mười lăm năm trước.” Hách Duyệt nói rõ, “Tao sẽ không giết mày, mày có thể yên tâm, tao cũng sẽ không giao mày cho anh em Giản Chính Nghị, Giản Chính Bình, tao chỉ muốn mày nhớ được chuyện mười lăm năm trước” 

Sầm Tuế Tuế khó hiểu, “Có quan trọng thế sao?” 

“Đương nhiên.” Hách Duyệt cười to, “Chỉ khi mày nhớ rõ chuyện mười lăm năm trước giữa mày với tổng giám đốc Giản, tao mới có thể lật đổ mày triệt để.”

“Cậu bệnh à?” Sầm Tuế Tuế nghe đến đó thì không muốn nhịn nữa, “Tôi với Giản Sóc đã kết hôn, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, nếu cậu chính là Tuế Tuế của mười lăm năm trước, thì cậu có thể tách chúng tôi ra? Nếu nghĩ thế thì quá kỳ lạ rồi.” 

“Sầm Tuế Tuế.” nụ cười trên mặt Hách Duyệt biến mất, “Từ nhỏ đến lớn, tao ghét nhất là cái này” cô ta nhớ tới mấy chuyện không lấy gì làm tốt đẹp trong quá khứ, hai tay đang xuôi bên người siết chặt thành đấm “Vì sao, vì sao mà cùng xuất thân từ cô nhi viện mà mày lại xinh đẹp hơn tao, thông minh hơn tao, số phận cũng tốt hơn tao?” cô ta nghiến răng, “Rõ ràng, rõ ràng mày mới là đưa bị người ta mua bán. Đệt! Cớ gì cô lại sống tốt hơn tao?” 

Sầm Tuế Tếu nhìn Hách Duyệt, ánh mắt nhạt nhẽo, “Chỉ có nguyên nhân này?” 

“Như thế vẫn chưa đủ sao?” Hách Duyệt vừa khóc vừa cười, vẻ mặt khổ sở, “Ghét thì cần gì lý do, huống chi tao có lý do để ghét mày mà.” 

“Hách Duyệt, đúng là cậu có bệnh.” 

“Đúng, tao có bệnh.” Hách Duyệt gầm lên với Sầm Tuế Tuế, “Tao có bệnh bên mới có thể ghen với mày!” 

Hách Duyệt là con gái kẻ buôn người, đây là điều cả đời cô ta không thể quên được. Lúc lần đầu thấy Sầm Tuế Tuế, Hách Duyệt cũng còn rất nhỏ, nhưng giờ cô ta vẫn có thể nhớ rõ, lúc Sầm Tuế Tuế bị mang về, cô ta ước ao được như cô thế nào. Lúc ấy, Sầm Tuế Tuế mặc quần trắng rất sạch sẽ, trên chân là đôi giày đến mắt cá cùng màu, vô cùng đẹp, vừa nhìn liền biết gia đình cô có điều kiện như thế nào. Gã đàn ông kia vốn đã bất mãn với mẹ con Hách Duyệt vì cô ta là con gái, chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay thường như cơm bữa. Hách Duyệt dù chưa hiểu mua ban người là gì, nhưng cũng biết, ba chữ kia đại để là mang nghĩa xấu. Nhưng Hách Duyệt vẫn thấy vui, vì như vậy tức là cô ta sắp có váy mới. Cô ta vứt bộ đồ rách rưới đang mặc cho Sầm Tuế Tuế, rồi cướp lấy bộ váy đẹp của cô. Váy không vừa, nhưng Hách Duyệt vẫn vui, vẫn cảm giác mình như là cô công chúa nhỏ vậy. Hồi ấy con nhóc Hách Duyệt chưa từng ra mặt với Sầm Tuế Tuế, chỉ lặng lẽ chú ý đứa bé gái tầm tuổi như  mình kia, nhìn nó khóc, nhìn nó cười. Sau đó, lại có thêm một bé trai tới. Cậu ta khá lớn tuổi, khá hung hăng. Gã đàn ông kia thì ngày càng độc ác hơn, Hách Duyệt sợ, không còn xuất hiện ở nơi nay nữa, cho nên về sau Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc thế nào thì cô ta không biết. 

Lần thứ hai gặp lại Sầm Tuế Tuế là ở cô nhi viện. Hách Duyệt đã trở thành đứa trẻ tội nghiệp không cha không mẹ. Nhưng cô ta vẫn thấy mình mạnh hơn Sầm Tuế Tuế, vì Sầm Tuế Tuế có bệnh, đêm thường ngủ không yên, lúc nói chuyện thì thường gào thét lên. Tình hình diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài. 

Không ngờ, sau đó Sầm Tuế Tuế ổn hơn. Không chỉ ổn hơn, cô còn từ từ trưởng thành, trở thành cô gái khác hẳn ngày trước. Hách Duyệt chứng kiến cô từ con nhỏ bệnh tật trở nên tốt đẹp, cô ta không cam lòng. Rõ ràng Sầm Tuế Tuế từng trải qua thảm cảnh, từng chả ra gì, vì sao, vì sao mà cô có thể thay đổi vận mệnh? Còn cô ta thì từ vẻ ngoài đến kết quả học tập, nhân duyên, công việc… cái gì cũng không bằng Sầm Tuế Tuế. Đến ngay cả bạn trai hoàn hảo Lưu Thế mà cô ta mất bao công sức mới tìm được, hắn cũng cặp với cô ta chỉ để báo thù Sầm Tuế Tuế cơ chứ? Vì sao? Vì sao mà ai ai cũng đều nhìn vào Sầm Tuế Tuế? Vì sao mà cô ta có thể thay đổi? lại có thể gặp gỡ người kia, nhận được nhiều yêu thương như thế? Làm sao Hách Duyệt, người đã từng chứng kiến tuổi thơ tan nát của Sầm Tuế Tuế có thể chịu được? 

Sầm Tuế Tuế không còn gì để nói. Ngoại hình cô xinh xắn là trời sinh, học vẫn thì do cô vô cùng nỗ lực mới đạt được. Gia nhập làng giải trí, nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng sau lưng là biết bao vất vả khó nhọc, biết bao khinh thường, thậm chí còn suýt chút bị hủy hoại dưới bàn tay báo thù của Lưu Thế, chẳng lẽ lại phải kể lể hết ra hay sao?

Theo ý Hách Duyệt, chẳng phải lúc gặp khó khăn thì chỉ cần ganh ghét đố kỵ xem ai xinh hơn, ai nhiều tài nguyên hơn, ai có bối cảnh mạnh hơn? Rồi đi chất vấn từng người một hay sao? 

Sầm Tuế Tuế thở dài, “Hách Duyệt, giờ vẫn chưa muộn, cậu quay đầu lại đi.” 

“Sầm Tuế Tuế.” Hách Duyệt đưa điện thoại di động tới trước mặt cô, “Gọi điện cho tổng giám đốc Giản đi.” 

Sầm Tuế Tuế một lúc biết được quá nhiều thông tin, đã mệt mỏi, “Tóm lại cậu muốn làm gì?” 

“Tao muốn trở thành Tuế Tuế.” 

“Mơ à.” 

“Được.” Hách Duyệt lấy lại điện thoại, “Mày không gọi, tao để người khác gọi.” 

“Này!” 

Hách Duyệt quay lại, đi về phía Giản Chính Nghị. Tự nhiên Giản Chính Nghị cảm giác được hành động của Hách Duyệt hơi điên rồ, như đang diễn kịch truyền hình vậy, không bình thường. Có điều ông ta không làm cô ta mất mặt, chỉ hỏi, “Cô muốn gọi cho Giản Sóc làm gì?” 

Hách Duyệt lạnh nhạt nói, “Có liên quan tới ông sao? Đừng quên chúng ta đang hợp tác chuyện gì.” 

Giản Chính Nghị rất bực với thái độ của Hách Duyệt, nhưng suy nghĩ một lát rồi ông ta vẫn cho Hách Duyệt số của Giản Sóc. 

Hách Duyệt nhấn gọi ngay trước mặt Sầm Tuế Tuế. Chỉ một hồi chuông, điện thoại đã thông. Hách Duyệt hạ giọng nói với Sầm Tuế Tuế, “Xem ra, Giản Sóc vẫn rất quan tâm mày.” 

Sầm Tuế Tuế im lặng.

“Tổng giám đốc Giản.” Hách Duyệt nói thẳng, “Sầm Tuế Tuế đang ở trong tay tôi.” 

“Hách Duyệt.” giọng Giản Sóc không có cảm xúc, “Có điều kiện gì, nói đi.” 

Hách Duyệt cười khẽ, “Tôi nào có điều kiện gì, chẳng qua có mấy điều muốn nói cho anh mà thôi.” 

“Nói.” 

“Chuyện mười lăm năm trước anh bị bắt cóc, tới giờ cũng chưa rõ ràng, tôi nghĩ, tôi có thể cho anh một câu trả lời.” 

Giản Sóc cau mày, “Có ý gì?” 

“Tiểu Hách, người năm đó chặt đứt mọi đầu mối, giờ đang ở chỗ tôi.” Hách Duyệt ngồi xuồng, “Tôi không cần tiền, cũng sẽ không làm ai bị thương, tôi chỉ có hai việc muốn anh làm.” 

“Nói đi.” 

“Một, tôi giao Tiểu Hách cho anh, anh hãy để anh ta hưởng sự trừng phạt nên có.” “Hai, anh hãy ly hôn với Sầm Tuế Tuế.” 

“Hách Duyệt!” Sầm Tuế Tuế quát lớn, “Cô nói hưu nói vượn cái gì thế! Cô điên à? Xem ra cô điên quá nặng rồi!” 

Hách Duyệt không để ý đến cô, “Thế nào tổng giám đốc Giản, đơn giản chứ?” 

Giản Sóc trầm mặc vài giây, “Một, chuyện năm đó không chỉ có mình Tiểu Hách, nên không nói tôi, mà pháp luật cũng sẽ không cho phép một người nhận tội thay cho mấy người khác. Thứ hai, tôi sẽ không ly hôn.” 

Câu trả lời của Giản Sóc trong dự liệu. 

“Thế à, tổng giám đốc Giản cứ nghĩ kỹ đi, tôi với Tuế Tuế rất lâu không gặp, muốn  tâm sự thêm. Hôm nay Tuế Tuế sẽ không về đâu.” 

“Hách Duyệt!” 

“Anh Giản yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cô ấy, dù sao, hai chúng tôi cũng là-bạn.” 

Hách Duyệt cúp điện thoại rồi tắt nguồn luôn. “Được rồi, đêm nay mày ở lại đây đi.” 

Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Ở lại đây?” 

“Đúng vậy.” Hách Duyệt nghiêng đầu cười, “Mày sẽ ngủ trên chiếc giường này, tốt cho hồi ức lại quá khứ đấy.” 

Nói xong, cô ta xoay người rời đi. Giản CHính Nghị liếc nhìn Sầm Tuế Tuế, rồi cũng đi ra ngoài. Hách Duyệt khóa trái cửa từ bên ngoài, cửa sổ đã lắp lưới chống trộm, Sầm Tuế Tuế căn bản không có khả năng chạy trốn.

“Này! Hách Duyệt!” Sầm Tuế Tuế nhảy xuống khỏi cái giường cũ nát, chạy đến cửa lay thật mạnh, “Hách Duyệt! Cậu mở cửa ra!” 

“Sầm Tuế Tuế” Giọng Hách Duyệt vọng vào, nghe xa xăm đến lại “Nghe nói, ban đêm ở đây có ma đấy.” 

Sầm Tuế Tuế cứng người tại chỗ. Cô sợ tối.

Cùng lúc đó, Giản Chính Bình hoảng hốt chạy vào, “Nguy rồi, Tiểu Hách trốn rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.