Tìm Em

Chương 41: Bắt đầu thử thách




Mấy phút náo nhiệt trôi qua, mọi người mau chóng vào việc chính. 

Đạo diễn Vương nói, “Thách thức lần này là gì, mọi người đã biết cả rồi chứ?” 

“Biết ạ.” 

“Lần này, chúng ta có bảy người, chia làm hai tổ, Tuế Tuế là nữ, nên tổ đó nhiều hơn một người cũng là phải, xem như các cậu gặp may. Vì bảo đảm cho sự an toàn của mọi người, tổ chương trình đã phái người đi thăm dò trước, không có gì nguy hiểm lắm, mọi người không cần lo lắng.” Ông ta cười, “Chúng tôi cũng luôn ở quanh đó, nếu nhỡ đâu có gì đột xuất xảy ra, thì phải phát tín hiệu cầu cứu ngay. Bây giờ, nếu không có vấn đề thì mọi người có thể đi thay quần áo và lĩnh trang bị.” 

“Chờ chút ạ!” Thẩm Chấn Hiên giơ tay, “Đạo diễn, em có câu hỏi.” 

Đạo diễn Vương cười, “Nói đi.” 

Thẩm Chấn Hiên nói, “Đạo diễn vừa nói không có gì nguy hiểm lớn là có ý gì?” 

“Chính là sẽ có một vài tình huống nhỏ.” Đạo diễn Vương xua tay, “Có điều cậu yên tâm, chắc chắn không có nguy hiểm đến tính mạng.” 

Thẩm Chấn Hiên:!!!!!!! QAQ có thể rút lui hay không đây, sợ quá, hu hu…

Mấy người còn lại đã sớm quen bài của tổ chương trình, đúng là không có gì thật, chỉ có khách mời là Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên là thấp thỏm theo mấy mấy người kia cùng đi ra ngoài.

“Chị Tuế Tuế này.” Thẩm Chấn Hiên hạ giọng, “Chị có sợ không?” 

“Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?” 

Thẩm Chấn Hiên thấy cô có vẻ thành thật, “Đương nhiên là nghe nói thật.” 

Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu liếc cậu, rồi nhăn mặt, “Không sợ, không sợ chút nào.” 

“Tại sao?” 

Cô ôm cằm “Chỉ cần không chết, thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ, Chấn Hiên phải tin vào bản thân.” 

Mắt cậu ta giật giật hai lần, không biết chị Tuế Tuế lấy tự tin ở đâu ra.

“Tuế Tuế nói rất đúng, đều là chuyện nhỏ cả.” Vệ Soái vốn đi trước hai người, nghe vậy thì quay lại tóm cổ Thẩm Chấn Hiên, “Cậu em, nhìn anh Viễn mà xem, tuy rằng đã lớn tuổi, bốn mươi rồi, nhưng vẫn xông về phía trước đấy thôi, cậu em còn trẻ, sao lại chán nản thế?” 

Lương Viễn gõ đầu Vệ Soái, “Nói ai lớn tuổi đấy?” 

“Đương nhiên không phải anh rồi!” Vệ Soái tỏ vẻ chính nghĩa, “Anh Viễn đẹp trai như vậy, vĩnh viễn ở tuổi 28.” 

Lương Viễn nghe nịnh thì cười ha ha, vẫy tay với Thẩm Chấn Hiên, “Chấn Hiên, lại đây, cậu nói với Vệ Soái làm quái gì, cậu ta cùng tổ với Tuế Tuế mà, chúng ta mới là một tổ.” 

“A!” Thẩm Chấn Hiên bỗng như tỉnh ngộ, gật gù, “Đúng thế!” 

Vệ Soái cười ra tiếng, cậu em này chơi vui phết. 

Chỉ có hai phòng thay quần áo, mỗi đội một cái rất công bằng, không thiên vị đội nào. Đạo diễn Vương nói, “Đồng phục đã chuẩn bị xong, sau khi bắt đầu tính giờ thì đội nào thay quần áo xong trước sẽ được hai cuộc gọi trực tiếp.” 

“Hả? Đạo diễn quá đáng thế!” 

“Đúng, vốn đã đủ thảm mà ông còn đặt bẫy?” 

Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Em còn tưởng… mỗi người được một điện thoại.” 

Tiêu Tử Uyên cười phá lên, “Mơ đi cưng, tổ chương trình kẹo lắm.” 

“Đạo diễn.” Vương Tiểu Cảnh lớn tuổi nhất trong đội bốn người, lúc này mới mở miệng, “Đội chúng tôi bốn người, kiểu gì cũng sẽ chậm hơn bọn họ.”

Đạo diễn Vương: “Vậy Vệ Soái không vào, không tính giờ cho anh ta.” 

“Sao lại là tôi???” Vệ Soái chỉ vào Sầm Tuế Tuế, “Chẳng lẽ không nên nhường phái nữ sao?” 

“Cũng được.” đạo diễn Vương rất dễ dãi, “Tuế Tuế, em tham gia hay chọn ưu tiên?” 

Sầm Tuế Tuế liếc nhìn Vệ Soái, anh ta gửi cho cô một ánh mắt hi vọng cô không tính giờ. Sầm Tuế Tuế hơi chần chừ, rồi lập tức gật đầu, “Em muốn tham gia ạ.” 

“Được, cứ thế đi.” 

Đạo diễn Vương gọi trọng tài, “Đến đây đi, chuẩn bị nào…” 

Vệ Soái không còn gì để mất đứng ở một bên, anh ta phải chờ sau khi tính giờ mới được vào. Thật là đen như mực. Hai bên thảo luận nội bộ một lát xem ai vào trước. Cuối cùng hai bên đều quyết định, người mới vào trước. Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên chuẩn bị sẵn sàng, Đạo diễn Vương hô “Bắt đầu”, hai người lập tức vọt vào. 

Lúc đầu Sầm Tuế Tuế nghĩ thay đồ thì bình thường thôi, cho nên lúc đi vào, trong đầu cô đã nghĩ mấy phương án làm sao thay được nhanh nhất. Nhưng vào rồi, cô mới nhận ra mình lo quá xa. Tổ chương trình chuẩn bị cho cô váy rất đơn giản, là váy dài tay chữ T rộng rãi, chỉ cần chụp qua đầu kéo xuống là xong. Sau một giây đầu óc trống rỗng, cô cầm váy tròng luôn vào, vừa kéo xuống vừa đi ra ngoài. 

Gần như cùng lúc đó, phòng bên kia vọng ra tiếng hét chói tai của Thẩm Chấn Hiên, “Trời ơi! Cái gì đây a a a a a!” 

Mấy người phía ngoài còn đang lơ ngơ, Sầm Tuế Tuế đã đi ra. Không để ý tới cái gì khác, người thứ hai Tiêu Tử Uyên nhanh chóng đi vào. 

Mấy giây sau, Thẩm Chấn Hiên chán nản đi ra.

“Ha ha!” 

Nhìn thấy Thẩm Chấn Hiên, tất cả mọi người đều bật cười. Sầm Tuế Tuế cũng ôm miệng, cười lăn cười bò đến đau cả bụng. Cô vốn tưởng mọi người  quần áo đều là giống nhau, nhưng không phải. Váy của cô là váy sơ mi tay ngắn kiểu chữ  T  rất đơn giản, nhưng của cậu ta  là bộ đồ biểu diễn, hơn nữa còn bị chật, áo sơ mi trắng bó sát người cậu ta, váy thì chật đến nỗi dây kéo cũng không kéo hết được.

“Không xong, cười chết mất.” Sầm Tuế Tuế ngửa đầu nhìn Thẩm Chấn Hiên, không hề có hình tượng nữ nghệ sĩ chút nào, chỉ kém nước lăn ra đạp chân đạp tay mà cười, “Chấn Hiên ơi, chúng ta cùng đóng phim lâu như vậy, chị chưa từng phát hiện ra cậu lại thú vị đến thế đấy.” 

Thẩm Chấn Hiên đỏ tai, “Chị Tuế Tuế!” 

“Được được được, không cười nữa.” cô hít sâu hai lần, lại hự hai lần, lúc này mới cố nén được không cười. 

Tổ chương trình đúng là quá đáng thật. Ngoại trừ Vệ Soái không cần tham dự cùng với Sầm Tuế Tuế vớ được bộ váy đơn giản, còn thì quần áo của năm người kia đúng là một lời khó nói hết. 

Vệ Soái thay đổi bộ mặt ưu thương vì không được tham gia vừa rồi bằng khuôn mặt cười trên sự đau khổ của người khác. Lương Viễn nhìn bộ váy gợi cảm trên người mình, lại nhìn Vệ Soái đang còn nguyên lành thì nhịn không được, định xông tới oánh. Vệ Soái liên tục xin tha, “Anh Viễn, anh Viễn em biết lỗi rồi a a a a a!” 

Cười nói náo loạn một hồi lâu, đạo diễn Vương tuyên bố đội của Sầm Tuế Tuế thắng, nhanh hơn 3 giây. 

Cười đùa xong đã là hơn năm giờ sáng. Đạo diễn Vương cho người mang quần áo chính thức phát xong, Lưu Mẫn đưa cho hai đội điện thoại di động.

“Kế hoạch ban đầu là mỗi người một điện thoại di động, cách mỗi ba tiếng lại phát trực tiếp, giờ đổi thành một cả đội đồng thời phát trực tiếp, sau hai ngày một đêm, đội nào có số người theo dõi nhiều nhất sẽ thắng. Bản đồ và trang bị đã chuẩn bị đủ trong xe, các đội thay quần áo xong là có thể  lên xe xuất phát. Xe sẽ đưa mọi người đến lối vào, sau đó đi như thế thì tùy các đội. Vẫn theo thông lệ, nếu không phải không tình huống bất khả kháng, thì tổ chương trình sẽ không ra mặt can thiệp, còn nếu xảy ra sự việc không thể tự xử lý, các đội phải liên hệ ngay.” Đạo diễn  Vương dừng một chút, nhớ tới lời nhắn của tập đoàn Ức Cảnh, anh ta nhìn Sầm Tuế Tuế, “Còn.. cô gái kia… các anh là đàn ông đàn ang, phải bảo vệ cô ấy đấy.” 

????? Vệ Soái quá ngạc nhiên “Sao… đạo diễn Vương lại dặn dò chuyện như này hả?”

Đạo diễn Vương cau mày, “Này cậu kia, nói cứ như trước đây tôi không bao giờ dặn dò gì các người ấy.” 

Tiêu Tử Uyên bình thản nói, “Đạo diễn có dặn, có điều anh dặn là dặn chúng tôi đừng có đánh mất mạng _(:з” ∠)_” 

“Ha ha, thật sao? Thế mà tôi lại không nhớ.” 

Đạo diễn Vương cười giả ngu, “Mau đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa.” 

“Vâng vâng.” 

Lần này đúng là thay quần áo thật. Mọi người đều thống nhất mặc đồng phục ngụy trang. Nhóm Thẩm Chấn Hiên rửa sạch hình vẽ linh tinh, vẽ lại hai đường kẻ trên mặt, đội Sầm Tuế Tuế là ba đường. Sầm Tuế Tuế có làn da đẹp, mặc dù là nữ, nhưng cô vẽ xong trước nhất. Cô khom người, hai tay chống trên bàn trang điểm,  di chuyển gương về hướng mọi người đang tập hợp, nhìn bản thân. Cô gái trong gương có đôi mắt đen toả sáng, đôi môi tươi cười, dáng vẻ rất hài lòng. Cô nghĩ, thật tốt. Tổ chương trình rất tốt, các đàn anh đều rất thân mật,  chuyến đi này nhất định sẽ rất vui. Cô cười nhẹ, thì thầm, “Anh Sóc, em rất vui.” 

“Tuế Tuế.” Vệ Soái gọi.

“Dạ, em đây!” Sầm Tuế Tuế quay đầu lại. Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên đang đứng cùng nhau, Tiêu Tử Uyên vẫy tay, “Chúng ta chuẩn bị đi.”

“Vâng, em đến ngay.” 

Nghĩ một chút, cô ra ngoài gọi Ân Tiểu Nguyệt tới, bảo cô bé chụp cho mấy bức ảnh, rồi gửi cho Giản Sóc. Không kịp chờ anh trả lời, vả lại cũng đã đến giờ, cô giao điện thoại cho Ân Tiểu Nguyệt, rồi đuổi theo Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên. 

– 

Ngoài cửa khách sạn có hai chiếc xe. Vệ Soái, Tiêu Tử Uyên cùng Vương Tiểu Cảnh đang đứng nói chuyện gần đó. Sầm Tuế Tuế đi tới. Vệ Soái hỏi, “Tuế Tuế, theo em chúng ta đi xe nào?” 

Sầm Tuế Tuế khó hiểu, “Khác nhau à? Em thấy giống nhau mà?” 

Vệ Soái sâu xa, “Tuế Tuế, em quá ngây thơ rồi.” 

“À…” cô đưa mắt nhìn qua lại hai chiếc xe, “Thế… cái bên phải  đi.” 

“Được.” 

“Dạ?” cô ngạc nhiên, “Thế thôi ạ?” 

Tiêu Tử Uyên cười nhạt, “Thế thôi, ba bọn tôi nhìn mãi, phân tích mãi mà không quyết được, em tới đúng lúc.” 

“Các anh chọn xong rồi hả?” 

Mấy người cùng quay đầu lại. Lương Viễn, Thôi Miểu và Thẩm Chấn Hiên đi tới.

“Chào thầy Lương, thầy Thôi, chào em Chấn Hiên.” 

“Chị Tuế Tuế.” Thẩm Chấn Hiên nói, “Em vừa nghe mọi người nói lấy cái bên phải rồi hả?” 

“Ừ.” cô gật đầu, “Bình thường chị cũng hay chọn bên phải.” 

Lương Viễn gật đầu, “Được, ưu tiên phải nữ.” 

“Nào, lên xe thôi.” Lương Viễn gọi.

“OK” 

Người của hai tổ đều lên xe. Xe khởi động, xe Sầm Tuế Tuế xuất phát trước. Mấy phút đầu, mọi người đều chưa thấy có gì lạ, còn vui vẻ tán gẫu. Mười phút sau, di động của Vệ Soái vang lên.

“Anh Viễn à?” Vệ Soái mở loa ngoài, mấy người còn lại vây quanh. Lương Viễn im lặng vài giây, rồi hỏi, “Vệ này, bên ấy có bị nóng không?” 

“Nóng ý ạ?” Vệ Soái ngạc nhiên, “Không nóng, bật điều hòa, rất mát.” 

Vệ Soái vừa dứt lời, thì dường như nhớ tới điều gì, anh ta đụng tay với Tiêu Tử Uyên và Vương Tiểu Cảnh, sau đó ba người nháy mắt. 

Sầm Tuế Tuế:??? 

Ba người kia lặng lẽ cười, Vệ Soái còn phải véo vào chân mình, sợ cười ra tiếng “Alo, anh Viễn.” anh ta gọi, giọng còn rất nghiêm chỉnh. 

Chưa kịp nghe tiếng Lương Viễn ở đầu dây bên kia thì mọi người thấy tiếng Thẩm Chấn Hiên đầy nghi ngờ vang lên, “Sao xe chúng ta không có điều hòa?” 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Mấy người Vệ Soái phá lên cười, “Gặp xui rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.