Tìm Em

Chương 29: Ra mắt ba mẹ chồng




Trước lúc Lâm Nguyệt nhận điện thoại của Đường Tống, bà vừa đánh rơi một chiếc cốc. Nói chuyện điện thoại chưa tới một phút, màu máu trên mặt bà đã mất hết, nhớ tới chuyện ngực mình khó chịu, tim đập nhanh sáng sớm nay. “Ông Giản! Ông Giản ơi!” Lâm Nguyệt đứng trong phòng khách, cao giọng gọi Giản Chính Quốc lúc ấy đang ở trên tầng.

Giản Chính Quốc tưởng Lâm Nguyệt có chuyện gì nên lập tức chạy xuống. Lúc ấy nước mắt Lâm Nguyệt đã rơi, giọng bà run lên, “Ông ơi, con… con đang ở bệnh viện!” 

– 

Đường Tống bố trí xe tới đón Giản Chính Quốc và Lâm Nguyệt. Ba mươi phút sau, xe đến bệnh viện đa khoa. 

Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc xuống xe, rồi vội vã nắm tay nhau chạy vào bên trong. Đây là bệnh viện tư tốt nhất thành phố S, cơ sở vật chất thuộc loại tốt nhất trong số bệnh viện đa khoa, việc đảm bảo giữ bí mật riêng tư hơn hẳn các bệnh viện đa khoa khác. 

Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đều ở tầng mười chín, trong hai phòng bệnh cạnh nhau. 

Lúc Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc đến nơi, Giản Sóc vừa được đưa về phòng bệnh, Đường Tống đang đứng ở cửa chờ hai người. 

Lâm Nguyệt nhìn thấy Đường Tống, liền buông tay Giản Chính Quốc ra, vọt tới, “Đường Tống, sao lại thế này? Sáng sớm nay tôi nói chuyện điện thoại với cậu, cậu còn nói Giản Sóc đang xử lý công việc của tập đoàn còn gì? Sao đột nhiên lại phải vào bệnh viện thế này?” 

Đường Tống cúi đầu, “Xin lỗi bà chủ ạ” 

“Cậu…” Mắt Lâm Nguyệt ửng hồng, rất tức giận, “Chuyện lớn như vậy mà cậu không hé răng, nếu không phải cứu được, chắc tôi phải xem tin tức mới biết con trai tôi có chuyện, phải không?” 

Đường Tống chỉ biết cúi đầu lần nữa, “Cháu xin lỗi.” 

Giản Chính Quốc kéo Lâm Nguyệt, “Thôi thôi, tức giận với Đường Tống làm gì? Cậu ấy cũng có biết tình hình đâu, cậu ấy cũng lo lắng như chúng ta vậy, bà đừng sốt ruột quá rồi giận chó đánh mèo lên cậu ta.” 

Nói xong, Giản Chính Quốc nhìn Đường Tống, “Bà ấy chỉ hoảng quá đấy mà, cháu đừng để bụng nhé.” 

Đường Tống lắc đầu, “Vâng ạ.” 

Lâm Nguyệt tức giận xong thì cũng dịu lại: “Đường Tống, bác lo cho Giản Sóc nên nói hơi quá lời, xin lỗi cháu.” 

Tính Lâm Nguyệt thế, nhanh giận cũng nhanh hết, nếu nhận ra mình làm  không đúng thì sẽ xin lỗi ngay, không cảm thấy sợ mất mặt.

“Bác Lâm.” Đường Tống cũng đổi xưng hô, “Cháu không trách bác đâu ạ, bác mau vào thăm sếp đi ạ.” 

“Ừ.” 

Đường Tống mở cửa, chờ Lâm Nguyệt cùng Giản Chính Quốc đi vào, anh ta đóng cửa, đứng bên ngoài. 

Giản Sóc bị thương ở sau lưng, xử lý xong vết thương, trở về phòng bệnh rồi thì phải luôn nằm sấp, chăn chỉ đắp từ hông trở xuống, băng gạc màu trắng đập vào mắt Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt khóc nấc lên, rồi lại sợ đánh thức Giản Sóc, bèn vội che miệng lại. Giản Chính Quốc hạ giọng an ủi một lúc, bà mới hơi nguôi ngoai. Lâm Nguyệt ngồi xuống một bên giường bệnh, nhìn bên phía mặt Giản Sóc, Giản Chính Quốc thì ngồi trên salông phía sau bà. Hai người cứ như vậy yên lặng chờ, đặc biệt ánh mắt Lâm Nguyệt  vẫn luôn đặt trên mặt Giản Sóc, không chịu rời đi dù chỉ một giây. 

Đường Tống xuống tầng dưới mua mấy món ăn đơn giản.”Bác Giản, bác Lâm, ăn một chút đi.” 

Anh ta mở sẵn hộp đồ ăn, để đũa bên cạnh, “Giờ chưa biết lúc nào sếp sẽ tỉnh, hai bác cũng phải chú ý sức khỏe.” 

Giản Chính Quốc bảo Lâm Nguyệt, “Ăn một chút đi, Đường Tống nói phải đấy.” 

Lâm Nguyệt thở dài, đứng dậy ngồi xuống ăn cơm cùng Giản Chính Quốc. “Đường Tống, cháu cũng ăn đi.” Giản Chính Quốc chỉ vào vị trí đối diện, “Cháu cũng bận suốt rồi, ngồi xuống ăn chút.” 

Đường Tống ngồi xuống, “Vậy cháu không khách sáo đâu ạ.” 

Lâm Nguyệt gắp thức ăn cho Đường Tống, “Ăn nhiều vào.” 

“Cảm ơn bác Lâm.” 

Ba người yên ổn ăn uống. Lúc Đường Tống thu dọn, trên giường bệnh Giản Sóc kêu “A”. Lâm Nguyệt vội vã chạy tới, “Con, con ơi?” 

Giản Chánh Quốc theo sát đằng sau “Giản Sóc?” 

Đường Tống cũng bỏ đồ xuống, chỉ nói một câu “cháu đi gọi bác sĩ” rồi lập tức đi ra. 

Giản Sóc chậm rãi mở mắt, từ từ lấy lại ý thức. Anh vừa động, vết thương trên lưng lập tức nhói lên “Á…” 

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Lâm Nguyệt ấn cánh tay Giản Sóc, “Con bị thương thế này, nằm sấp nói đi!” 

Giản Sóc cắn răng, hai tay chống trên giường, “Đường Tống đi đâu vậy ạ?” 

Lâm Nguyệt mất hứng, “Mẹ và cha con ngồi đây cả buổi, lo mất cả hồn, vậy mà con đấy, vừa tỉnh đã tìm Đường Tống rồi.” 

Giản Sóc nói: “Con có chuyện tìm cậu ta.” 

“Đường Tống đi gọi bác sĩ rồi.” Giản Chính Quốc cau mày, “Giản Sóc, con thấy thế nào?” 

“Con không sao.” Anh nghiêng đầu, vẫn nhìn cửa phòng. 

Lâm Nguyệt cùng Giản Chính Quốc liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thằng con mình sao thế này? Sao lại để tâm đến  Đường Tống như vậy nhỉ? 

Chỉ lát sau, Đường Tống đã quay lại, phía sau còn có bác sĩ và y tá. 

Bác sĩ xem xét tình hình Giản Sóc, ngoài việc còn hơi sốt, thì không còn gì đáng ngại, vết thương trên lưng  cũng chỉ bị phần mềm, không thương tổn xương cốt, vì thế chỉ cần chăm sóc một thời gian là được. Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc yên tâm. 

Loáng cái, bác sĩ đã đi khỏi. Giản Sóc gọi “Đường Tống.” 

“Vâng, sếp.” Anh ta tới bên giường bệnh. 

Giản Sóc nhìn anh ta, “Bà chủ đâu?” 

“Đây ạ…” Đường Tống nhìn Lâm Nguyệt theo bản năng, Giản Sóc sầm mặt, “Tôi hỏi bà xã tôi cơ.” 

Đường Tống tự biết mình nhầm, vội vàng nói, “Bà chủ nhỏ ở phòng bệnh sát vách, vẫn còn ngủ chưa tỉnh.” 

“Bà chủ nhỏ?” Lâm Nguyệt lầm bầm, Giản Sóc tỏ ý muốn đứng dậy, Lâm Nguyệt và Đường Tống vội vã ngăn cản, “Không được, con không được cử động!” 

“Đúng vậy, sếp, bác sĩ vừa mới nói anh không thể cử động, vết thương sẽ nứt đấy.” 

Giản Sóc ngồi dậy, gỡ tay hai người, sau đó lại gỡ tiếp kim truyền trên tay. 

“Con ơi!” 

“Sếp!” 

Giản Sóc ngước mắt nhìn hai người không cảm xúc, chống tay bên giường, xỏ dép lê dưới giường bệnh rồi đi luôn. 

Lâm Nguyệt kéo tay Đường Tống, “Chuyện gì thế này?” 

Đường Tống ảo não, “Là lỗi của cháu ạ, quên mất bà chủ nhỏ.” 

“Bạn gái Giản Sóc à?” Mắt Lâm Nguyệt sáng rực lên. 

Giản Chính Quốc đi ngang qua hai người, “Không đi à, không đi theo thì hai người không vào được đâu.” 

“Đúng, mau, mau đi theo nào.” 

Giản Sóc bước nhanh tới phòng sát vách, hầu như không cảm nhận được sự đau đớn trên lưng. 

Trong phòng bệnh, Sầm Tuế Tuế vừa tỉnh, Khương San đang dìu cô dậy, còn Ân Tiểu Nguyệt thì đi gọi bác sĩ. 

Giản Sóc đẩy cửa ra, “Tuế Tuế.” 

Sầm Tuế Tuế theo tiếng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhiễm ý cười, “Anh Sóc.” 

Giản Sóc bước nhanh tới, Khương San rất biết điều vội lùi ra, ra đến cửa thì vừa vặn gặp được ba người của phòng bên cạnh. Trong một lúc, mấy người chỉ nhìn nhau, không nói chuyện gì. 

Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, không ai trong bốn người mở ra. Lâm Nguyệt nhón chân, nhìn vào phòng qua cửa sổ.

Chỉ thấy Giản Sóc quỳ một gối xuống bên giường, duỗi hai tay ôm cô gái trên giường bệnh vào lòng. Sầm Tuế Tuế định ôm lại anh, nhưng băng gạc trên lưng anh thật sự quá đáng sợ, cô không dám ôm. 

Giản Sóc vòng hai tay ôm lấy cô, áp đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da làm cô thấy hơi ngứa “Tuế Tuế… Tuế Tuế…” anh gọi cô từng tiếng từng tiếng. Không ai biết, vừa rồi khi tỉnh lại không thấy cô bên cạnh, anh đã sợ thế nào. 

Sầm Tuế Tuế giãy dụa, “Anh Sóc, anh buông em ra trước đi, em đụng vào vết thương của anh bây giờ.” 

“Đụng thì cứ đụng.” Giản Sóc bướng bỉnh như đứa trẻ, không chịu buông tay. 

Sầm Tuế Tuế buồn cười, “Em không thở được đây này.” 

Lúc này Giản Sóc mới buông ra.

“Anh nhanh ngồi xuống đi.” Sầm Tuế Tuế kéo tay Giản Sóc, “Sao không mặc quần áo đã sang đây rồi?” 

Giản Sóc kéo tay cô nắm chặt, mắt nhìn cô chằm chằm, “Anh lo cho em.” 

Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, “À…em không sao.” 

Giản Sóc giơ tay vuốt đầu cô, trên mặt mong một nụ cười sống sót sau tai nạn, “Đúng vậy, em không sao, thật tốt.” 

“Ôi chao, buồn nôn quá.” 

Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế cùng nhìn sang. Không biết từ lúc nào, cửa phòng bệnh đã hé ra, Lâm Nguyệt vuốt cánh tay với vẻ mặt rất kịch.

“Khụ khụ” Giản Sóc ho khan, “Vào đi ạ.” 

Mặt Sầm Tuế Tuế càng đỏ hơn. Cha mẹ ơi, mấy câu kia bị người ta nghe hết rồi à?

“Sếp, quần áo đây.” Đường Tống đưa áo sơ mi cho Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế nhân tiện cầm lấy, giúp anh mặc áo, dù sao anh cũng bị thương phía sau lưng nên không tiện. 

Lâm Nguyệt càng nhìn càng thấy thoả mãn: “Con trai, có tiện giới thiệu cho mẹ không?” 

Giản Sóc dừng một chút: “Đường Tống, Khương San, hai người ra ngoài chút đi.” 

“Vâng.” 

“Vâng, thưa sếp.” 

Sầm Tuế Tuế di chuyển đến mép giường bệnh, ra vẻ muốn xuống giường.

“Đừng đừng.” Lâm Nguyệt xua tay, “Cháu cứ ngồi đi.”

Sầm Tuế Tuế vâng, giọng nhỏ như muỗi kêu. 

Giản Sóc kéo tay cô, “Ba, mẹ, đây là Sầm Tuế Tuế, vợ con, cô gái rất ngoan.” 

Lâm Nguyệt cười toe toét nhìn Sầm Tuế Tuế. Giản Sóc khẽ nói: “Bà xã, chào ba mẹ đi.” 

Sầm Tuế Tuế hít sâu, ngẩng đầu lên cười chào, “Ba mẹ, con là Sầm Tuế Tuế, ba mẹ cứ gọi con là Tuế Tuế ạ. Xin lỗi ba mẹ, con và anh Sóc không thông báo ngay cho hai người việc chúng con kết hôn, giờ lại gặp mặt trong tình huống như này.” 

“A? Đăng ký rồi à” Lâm Nguyệt kinh ngạc thốt lên, “Không phải bạn trai bạn gái, mà là vợ chồng rồi à?” 

Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Dạ…đúng vậy ạ…” 

Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc hai mặt nhìn nhau. Sầm Tuế Tuế đột nhiên giật mình, có phải là…

Giản Sóc xoa tay cô, lắc đầu, nói nhỏ, “Đừng đoán mò.” 

“Ôi chao, thế là tôi đã có con dâu à?” Lâm Nguyệt phản ứng lại, ngồi luôn xuống giường bệnh, đồng thời kéo tay Sầm Tuế Tuế từ trong tay Giản Sóc ra nắm vào tay mình, vỗ nhè nhẹ mấy lần. “Tuế Tuế, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ vui quá thôi.” 

Bà lườm Giản Sóc, “Ngày nào mẹ cũng giục nó kết hôn, thế mà chuyện tốt như vậy lại không nói cho mẹ.” 

“Mẹ, đừng trách anh ấy,” Cô vội vã giải thích, “Là do con, sau ngày nhận Giấy đăng ký, con phải vào đoàn phim luôn.” 

Lâm Nguyệt kinh ngạc, “Ôi, con là diễn viên à?” 

Sầm Tuế Tuế ngại ngùng, “Vâng ạ, nhưng chỉ là diễn viên nhỏ thôi.” 

“Diễn viên nhỏ thì sao, bảo Giản Sóc nâng lên.” Lâm Nguyệt vung tay, “Con dâu, con nói xem thích bộ nào, nếu Giản Sóc không đồng ý, mẹ với cha con sẽ nâng con. Chúng ta góp vốn làm phim, tuyệt đối không để ai coi thường hết.” 

Sầm Tuế Tuế cười yếu ớt, “Không cần đâu mẹ, bộ phim con đang đóng hiện giờ chính là do tập đoàn Ức Cảnh đầu tư đấy ạ.” 

“Thật sao? Thế còn được, chờ sáng mai con khỏe, quay về đoàn phim là mẹ có thể đến phim trường thăm rồi.” 

“Mẹ.” Giản Sóc liếc mắt ra hiệu, tiện thể nói, “Có nhớ lúc trước, khi mẹ giục con kết hôn, đã nói gì không?” 

Lâm Nguyệt nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngộ ra: “Xem trí nhớ này kìa! Con dâu, quà gặp mặt của mẹ tuyệt đối sẽ không kém đâu.” 

Sầm Tuế Tuế:??? Cái gì???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.