- Xin lỗi Úc Ni, xin lỗi Mục Đăng, nhưng ba và mẹ không còn yêu nhau nữa rồi!
Cô, thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mắt con bé mà thốt lên câu này.
Úc Ni oà khóc nức nở khiến Mục Đăng hoảng loạn.
Nó nghe không hiểu những gì mẹ nói, chỉ cảm thấy sợ khi trông thấy chị khóc lớn như vậy.
Cô muốn đưa tay ôm lấy hai đứa, muốn vỗ về hai đứa nhưng một chút can đảm cũng không có.
Cô vô dụng như thế, đến cả ôm con cũng chẳng dám.
- Ba mẹ không yêu nhau nhưng con còn yêu ba mẹ mà?
Con còn cần hai người, con không thể thiếu hai người được!
Úc Ni nhảy lò cò đến bên cô, ôm chặt lấy chân cô mà nấc nghẹn.
Hạ Âm nghiến răng, ngăn không cho những giọt lệ nơi đáy mắt trào ra.
Con bé úp mặt vào đôi chân vững chãi đó, bám víu:
- Làm ơn mà!
Con và em còn nhỏ lắm, hai người đừng bỏ rơi tụi con!
...
- Mẹ ơi!
Con yêu mẹ và ba rất nhiều, con không thể sống thiếu hai người được!
...
- Ba và mẹ đều bỏ con rồi thì ai dẫn con đi học mỗi sáng đây?
Ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho con?
Cả lễ gia đình nữa, chẳng ai đi cùng con sao?
...
- Con hứa không đòi hỏi nữa!
Ba cũng được, mẹ cũng được, ai chăm con cũng được, miễn đừng bỏ rơi con và em mà!
...
Sự im lặng của cô trong mắt con bé hoá thành thờ ơ.
Nó cảm tưởng mẹ không thương mình nữa, bỏ rơi mình tới nơi rồi.
Mục Đăng trông thấy chị nằm xuống sàn nhà mà khóc toáng lên liền mếu máo khóc theo.
Thằng bé sợ hãi bởi tiếng khóc đó.
Hai đứa trẻ, đua nhau khóc.
Cô khép hờ lại đôi mắt sâu thẳm, một giọt lệ nhẹ nhàng trào ra.
Hạ Âm lặng lẽ bế Mục Đăng lên rồi ngồi xuống cạnh con bé:
- Mẹ hỏi con một lần nữa! Ba và mẹ li hôn thì con theo ai?
- Con không theo ai cả! Con không theo ai hết!
- Úc Ni...
- Cả hai chẳng ai thương con thì con theo hai người làm gì?
Con đến nhà cô giáo ở, con không cần hai người đâu!
Nó vừa khóc vừa nỉ non nói.
Nó vẫn chưa hiểu được bản thân đang đứng trước một ngã rẽ, mà cho dù chọn bên nào cũng sẽ khiến bên còn lại luỵ trong dòng bi thương.
Nó không hiểu được sự quan trọng trong câu hỏi của cô, chỉ biết là chẳng ai còn cần nó nữa.
Đúng lúc đó thì hắn về.
Mục Đăng thấy ba liền giãy giụa đòi ba bế.
Úc Ni thì vẫn nằm giữa sàn, lắc đầu liên tục:
- Hai người đi đi!
Con không cần hai người!
Cô ngước đôi mắt ướƭ áƭ nhìn hắn, một tia tuyệt vọng nổi lên nơi đáy mắt.
Mục Đăng bám chặt vào cổ hắn mà khóc nức nở, thế nhưng hắn vừa dỗ một lát liền nín rồi.
Hắn, cho Mục Đăng cái gọi là sự an toàn mà cô không cách nào cho được.
Bách Ngộ ngồi xuống bên cạnh Úc Ni, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ nói với con cái gì?
- Mẹ nói là ba mẹ sắp li hôn, bắt con chọn giữa hai người!
Con không chọn đâu!
Hắn nhìn cô trong một thoáng rồi ân cần xoa đầu nó:
- Con không cần phải chọn!
Úc Ni thôi khóc, còn cô thì có chút kinh ngạc khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn.
Nụ cười đó...còn có chút những khổ đau được giấu kín.
- Con không phải chọn ai cả, vì ba mẹ không li hôn đâu!
- Anh...
- Thật hả ba?
- Ừ! Ba không nói dối con!
Con bé bị hắn thuyết phục tuyệt đối.
Hắn đưa Mục Đăng cho nó giữ, còn mình thì kéo cô ra ngoài.
Đến một góc khuất cô mới dùng dằng giựt tay ra, tức giận:
- Anh nói thế là để dỗ con bé nín?
Bách Ngộ nhìn xuống đất, nói rất chậm:
- Không! Là thật! Chúng ta sẽ không li hôn!
- Bách Ngộ!!!
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nhìn sâu vào mắt cô mà nói:
- Cho tới khi em ૮ɦếƭ...
Cô, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện gì đó...
Cho tới khi cô ૮ɦếƭ...
Cô lặng người, không có ý định trả lời hay làm gì nữa cả.
Hắn nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô, thì thào:
- Cho anh xin của em những ngày cuối cùng trong cuộc đời!
Cô nhận ra, hắn cũng như mình, run đến mức đứng không nổi.
Cho anh xin của em những ngày cuối cùng trong cuộc đời!
Nguyện cho em ra đi trong thanh thản!
Nguyện cho em ôm lấy cái gọi là hạnh phúc trước khi xuôi tay!
Nguyện cho em đắm chìm trong một nỗi ngọt
ngào trước khi về với Đất Mẹ!
Nguyện cho em được bảo bọc bởi sự ấm áp trước khi đối diện với lưỡi hái lạnh lùng của Thần ૮ɦếƭ!
Nguyện cho em những điều tốt đẹp nhất của thế gian, để khi bay bổng lên thiên đường em sẽ không cảm thấy cô quạnh!
Một kiếp hồng nhan của em rất ngắn, ngắn đến đáng sợ.
Và rất nhiều đau khổ, đau đến chạnh lòng.
Cái gọi là ngắn ngủi và khổ đau đó đều do một tay anh tạo ra.
Anh đã khiến em ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn như một cánh hoa mỏng.
Đẹp một lần và tàn lụi trong vĩnh viễn.
Là lỗi của anh, tất thảy đều là lỗi của anh!
Vậy thì cho anh xin của em những ngày cuối cùng trong cuộc đời.
Hãy để anh tạo ra hạnh phúc, dẫu hạnh phúc này chỉ thoáng chốc như hư vô.
Hãy để anh chuộc lỗi.
Dẫu lỗi lầm này không bao giờ tha thứ được.
Hãy để anh cho em sự thanh thản.
Hãy để anh cho em toàn bộ hạnh phúc.
Hãy để anh cho em rất nhiều ngọt ngào.
Hãy để anh cho em vô vàn ấm áp.
Hãy để anh làm một lá chắn bảo bọc em khỏi mọi nỗi bất hạnh.
Dẫu cho tới cuối cùng, em vẫn chỉ còn lại một mình.
Cô đơn, lạnh giá
Không còn gì nữa.
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn nắm tay mình, ngẩn ngơ trông thấy hai chiếc nhẫn đẹp đang cọ sát vào nhau.
Hôm đó anh đeo cho em chiếc nhẫn này, thốt lên câu thề sẽ cùng nhau đi đến cuối đời.
Anh đã làm được! Anh đã cùng em đi đến cuối đời!
Của em!
Còn em thì không làm được điều đó.
Em không đi đến cuối đời của anh được.
Em bên anh, năm năm thôi.
Toàn bộ sức lực và sinh mạng của em đều đổ hết vào năm năm này rồi.
Sau cùng em có gì?
Những lời xin lỗi muộn màng.
Những con dao đâm thật sâu vào tim.
Những giọt nước mắt vô hình cứ lăn mãi.
Đó, rất nhiều đau đớn đớn đau, giày vò em đến ૮ɦếƭ.
Hoá ra, cho dù em có hi sinh nhiều hơn thì tình yêu này cũng sẽ mãi dậm chân tại đây.
Tại chiếc nhẫn vô tri này.
Tại lời thề đã bị gió cuốn.
Từ đầu tới cuối, câu chuyện tình này vẫn luôn là cát bụi, chỉ có em tự mình vẽ nên một toà lâu đài đầy những mơ mộng.
Bây giờ mộng vỡ rồi, lâu đài bằng cát cũng đổ mất, chỉ còn em bơ vơ với sự thật đầy màu máu.
Em đã dùng sinh mạng của mình để trả giá cho năm năm mộng mơ.
Đắt quá!
Và chát quá!
Chát đắng đến nghẹn ngào!
Nếu em có cơ hội lựa chọn, em sẽ không bao giờ lựa chọn cuộc giao dịch không chút công bằng này
Không bao giờ cả...
Kể cả việc không được gặp và bên cạnh anh...
Sẽ không bao giờ nữa...
Không bao giờ...