Tìm Đường Chết Ký

Chương 1




Nguyên Thủy chán chường ngồi xổm trên tảng đá ở lối vào cửa thôn, ngồi từ đầu ngày đến giữa ngày, cuối cùng cũng thấy từ xa có một chiếc xe bò đang từ từ đến gần, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào …. vò rượu phía sau người thôn phu trên chiếc xe bò.

Rượu thơm nồng thoang thoảng theo gió, xộc vào mũi nàng, câu lấy con tim nàng, hận không thể nhào tới.

Đúng là linh hồn của nàng đã lao tới … và rồi nhìn tay mình xuyên qua vò rượu.

Nguyên Thủy khóc không ra nước mắt.

Nàng đã lênh đênh theo chiếc xe bò, ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, cảm giác được nỗi thống khổ khi nhìn mà không được ăn. Nàng cứ bay theo nhìn thôn phu lái xe bò bán hết rượu, rồi trơ mắt nhìn người ta rời thôn.

Nguyên Thủy hận muốn phiêu theo hắn luôn, nhưng vừa bước một bước ra khỏi thôn, toàn thân giống như bị dây trói vào người, xung quanh hiện lên một vòng tròn, kiểu gì cũng không bước ra khỏi vòng tròn.

Nàng biết rằng tâm của vòng tròn … là cơ thể của nàng.

Nguyên Thủy tức giận tát chính mình một cái, “Ui” một tiếng che mặt, tức giận chửi bới, “Tìm đường chết mà, tìm đường chết!” Sau đó lại ngồi xổm trên phiến đá.

Đột nhiên, nàng cảm nhận được một trận dị động, làm nàng kinh hãi vội bay về phía cơ thể của mình.

**

Yến Du vì bị lăn từ trên núi xuống, hắn xoa xoa cái mông đau đớn của mình, trong lòng mắng sư phụ vô lương tâm của mình.

Nhớ lại khi nãy trên đỉnh núi, sư phụ vân vê bộ râu bạc trắng, làm vẻ thần đạo, nói đại loại như “Tiểu tử thúi này tư chất không tệ, nhưng mà để tu đến tiên thân thì còn thiếu kỳ ngộ, bây giờ kỳ ngộ đã đến rồi, nhớ nắm chặt lấy.”

Vừa nói xong, ổng liền chộp mình, một chân đá xuống núi, còn…. còn phong bế công pháp của mình!!!

Cũng may là mình da dày thịt béo, khả năng chống chọi cực mạnh.

Ở nơi núi non cằn cỗi này, đâu ra cái kỳ ngộ chứ, gặp ma còn đúng hơn.

Thấy trời tối dần, hành tẩu trên núi thỉnh thoảng có gió lạnh thoảng qua. Dù đã học xong tích cốc thuật từ lâu, tấm thân này cũng không sợ lạnh, nhưng hắn vẫn muốn kiếm một nơi để tránh gió qua đêm.

Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy xa xa có một cái hang tối. Phảng phất lóe lên tia sáng, kiểu như đang chào đón hắn: “Tới đây! Tới đây nào ~”

Hắn vui vẻ bước vào hang, vừa đi vừa nhặt những cành khô xung quanh, nên đốt lửa thì tốt hơn.

Vừa vào trong động đã cảm thấy dường như có linh lực lưu chuyển, chẳng lẽ có ma nào ở đây? Hắn vứt cành khô đi, một tay cầm kiếm, tay kia lấy ra một viên dạ minh châu, cẩn thận bước vào.

Sau vài bước, không có động tĩnh gì, hắn cảm giác mình đa nghi quá? Không nghĩ rằng bước thêm nữa, dạ minh châu chiếu ra một thân ảnh.

Hắn trấn định bản thân, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra, “Là một… cô nương?”

Dưới ánh sáng của dạ minh châu, khuôn mặt của cô nương hiện rõ lên. Tế mi quỳnh mũi ân đào miệng*, làn da trắng như tuyết, bộ váy đỏ, trông quyến rũ lạ thường.

* Mày ngài, mũi cao, miệng chúm chím

Xung quanh cô nương có một dòng ánh sáng lưu chuyển, Yến Du nín thở, sợ quẫy nhiễu đến mỹ nhân, trong lòng than một tiếng: “Đẹp quá!”

Cảm khái trong lòng còn chưa dứt, đột nhiên từ phía sau có một đạp xung lượng đánh tớ, Yến Du lắc mình, xung lượng đánh tới cô nương.

Yến Du còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe thấy một tiếng gầm thét: “Đăng đồ tử, ngươi nhắm mắt lại cho ta!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.