Tiểu Xuân Nguyệt

Chương 3: Mối tình đầu




Chỉ cùng ăn một bữa cơm nhưng Hạ Khanh cảm thấy tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Trước khi gặp Thẩm Trầm, cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, liệu mình có hiểu nhầm ẩn ý của những lời ấy hay không nhưng khi gặp được người nào đó, đối phương vừa giúp cô kéo ghế, vừa bình tĩnh rót nước, “Anh chưa học xong đại học, mới hai mươi tuổi đã xa nhà để theo đuổi con đường âm nhạc. Bố mẹ anh đều là người trí thức, hiện giờ đã nghỉ hưu. Thỉnh thoảng, anh có hút thuốc nhưng không đến mức nghiện. Có điều trong lúc sáng tác nhạc, tâm trạng của anh sẽ rất tệ.”

Cuối cùng Hạ Khanh cũng khẳng định, anh ấy thật sự nghiêm túc.

Sau đó, cô nghe thấy mình cũng rất nghiêm trang nói: “Tên thật của em là Hạ Xuân Nguyệt, bởi vì em sinh vào tháng 10, mà tháng 10 còn được gọi là tiểu xuân nguyệt nên mẹ em lười suy nghĩ mới lấy tên này. Thời điểm ra mắt, công ty nói tên Xuân Nguyệt có hơi quê mùa, vì vậy...Ngoài việc đóng phim, bình thường em thích ở nhà ngủ hoặc đi du lịch.” Hạ Khanh nói một hơi xong, nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như nói rất trôi chảy nhưng thật ra rất lộn xộn.

Bà chủ tiệm bưng trà tới cho hai người, dở khóc dở cười nghĩ: “Đây là kiểu trò chuyện thân mật gì vậy?”

......

Lúc này Hạ Khanh đã ngồi trên xe của Thẩm Trầm, nhìn anh lái xe ra khỏi con đường vắng vẻ.

“Trong thời gian này anh phải tập trung cho album mới, có thể sẽ không gặp em mỗi ngày được, không có vấn đề chứ?”

Thẩm Trầm chưa bao giờ yêu đương, vì vậy đoạn “tự giới thiệu” vừa rồi cũng là do anh tham khảo trên mạng mà ra.

“Không sao đâu.”

Thẩm Trầm nghiêng đầu nhìn cô, “Buổi chiều anh có xem bộ phim « Án Mưu Sát » của em.”

Trong phim đó, Hạ Khanh vào vai một người phụ nữ có nội tâm u ám, vì muốn báo thù nên giết người.

Có nhà phê bình điện ảnh từng nói đôi mắt của Hạ Khanh rất đẹp nhưng không thiếu nét tinh nghịch. Những nhân vật mà cô diễn, bất kể là đơn thuần chất phác hay thù hận đến điên cuồng, ánh mắt của cô luôn diễn đúng trọng tâm.

Hạ Khanh nhớ tới cô em họ 13 tuổi của mình, sau khi xem bộ phim này xong, suốt mấy ngày không thèm để ý tới cô, con bé nói rằng nhìn cô rất đáng sợ.

Hạ Khanh theo bản năng ngồi ngay ngắn, không biết anh sẽ đánh giá cô như thế nào.

Thẩm Trầm nói: “Anh rất thích.”

Anh nhận xét vô cùng nghiêm túc, giọng nói của anh lại rất êm tai nên nghe có chút gì đó trìu mến.

Hạ Khanh cảm thấy lỗ tai của mình đang nóng lên, cô khẽ đáp: “Cám ơn anh.”

Người đại diện của Thẩm Trầm biết được ca sĩ nhà mình đang hẹn hò là vào hôm sau.

Đương sự ngồi trên xe bảo mẫu ung dung thông báo tin tức, như thể đang bàn luận chuyện thời tiết: “Em đang hẹn hò với Hạ Khanh. Nếu tin tức có bị tung ra thì anh hãy chuẩn bị trước mọi thứ, cố gắng đừng ảnh hưởng đến cô ấy.”

Anh chàng trợ lý đang lái xe cũng suýt đạp nhầm chân ga, thiếu chút nữa là tông vào đuôi xe trước mặt.

Người đại diện cố gắng bình tĩnh hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu đang hẹn hò hả? Cậu và cô ấy bắt đầu từ khi nào sao anh không biết vậy? Chẳng qua hai người chỉ cùng lên hotsearch có vài lần thôi mà? Đang đùa cái gì thế?”

Thẩm Trầm: “Trước giờ em không nói đùa nên anh cũng đừng ngạc nhiên.”

Người đại diện tức giận đến suốt cả buổi cũng không nói thêm lời nào. Anh có thể không ngạc nhiên sao? Nói không có hứng thú với phụ nữ là cậu, bây giờ đột nhiên nói đang hẹn hò cũng là cậu! Hiện tại anh rất hoang mang, không biết mình là ai và đang ở đâu nữa nè???

Ngày hôm đó Thẩm Trầm bay sang tỉnh khác tham gia tiết mục âm nhạc của đài M, trong lúc nghỉ ngơi, có fan ngồi hàng ghế đầu đã quay được hình ảnh Thẩm Trầm gửi tin nhắn thoại cho người nào đó.

Âm thanh trong video rất ồn nhưng sau khi được cư dân mạng xử lý, có thể nghe được anh ấy nói “Em thích ăn cay không? Ở đây có rất nhiều món cay.”

Thế là video này được nhiều người mang ra bàn luận sôi nổi.

“Mấy lời này giống bạn trai của tôi hay hỏi quá.”

“Cũng có thể là hỏi trưởng bối trong nhà.”

...

Hạ Khanh thích ăn cay nhưng ăn xong sẽ bị nổi mụn, thế là cô từ chối khéo lòng tốt của anh. Hiện tại cô vừa chụp xong quảng cáo chocolate, nhân viên trang điểm đang đứng trước mặt tháo trang sức nên cô không thể để lộ vẻ mặt hạnh phúc được.

“Khanh Khanh, thật sự Thẩm Trầm là fan của em sao?”

Lần trước sau khi Thẩm Trầm post bức ảnh có chữ kí lên, luôn có người hỏi cô chuyện này.

Hạ Khanh mỉm cười, “Chẳng qua là thầy Thẩm nể tình giúp em một chút thôi.”

“Chị là fan ruột của anh Thẩm đó, cũng là fan của em nữa.” Nhân viên trang điểm cười khẽ.

Hạ Khanh cảm thấy cô ấy chỉ là fan của Thẩm Trầm thôi nhưng cô vẫn vui vẻ đáp: “Em cũng là fan của anh ấy.”

“Ừm, lúc trước chị có xem weibo của em. Gần đây chị cũng thích bài Con Đường. Giai điệu quá hay, quả nhiên thiên tài âm nhạc không phải là hư danh.”

“Chính xác.”

Hạ Khanh nhớ lúc cô vừa mới tốt nghiệp, trong lúc quay bộ phim « Thanh Sơn » đã lôi kéo bạn diễn đi xem concert của Thẩm Trầm, lúc ấy cô ngồi ở hàng giữa ngắm mái tóc bạc của anh và lắng nghe anh hát một loạt ca khúc như Hổ Phách, Một thế giới khác, Listen,...

Càng nghĩ càng không thể tin được, bây giờ cô và Thẩm Trầm lại có quan hệ như vậy, đúng là phát triển thần tốc.

Hạ Khanh nhéo cánh tay mình một lần nữa, thật sự không phải mơ.

“Khanh Khanh, điện thoại của em đổ chuông kìa.”

Sau khi được nhân viên trang điểm nhắc nhở, Hạ Thanh cầm điện thoại lên nhìn thì thấy — SC.

Hạ Khanh theo bản năng nuốt nước bọt, không muốn anh chờ lâu nên lập tức nghe máy, “Xin chào.”

“Ngày mai sinh nhật của em sao?”

Thanh âm của anh rất êm tai, Hạ Khanh vừa cảm thán vừa nghĩ, anh ấy thấy ngày sinh của mình ở đâu vậy?

“Đúng ạ.”

“Ngày mai anh sẽ trở về. Sau khi đến thành phố Y anh sẽ liên lạc với em, đến lúc đó em hãy sắp xếp lịch trình tiếp theo có được không?”

Hạ Khanh sao có ý kiến gì khác, nếu cô không về nhà ba mẹ thì cũng chỉ ăn mừng với bạn bè và fan hâm mộ thôi.

“Được rồi, vậy ngày mai gặp. Thật ra nếu anh có việc bận, không cần cố tình đến chỗ em đâu.”

“Anh cũng phải ăn cơm mà.”

Đầu óc Hạ Khanh xoay chuyển, cô cảm thấy mấy lời này có phần bá đạo, không khỏi thốt ra một câu ngốc bạch ngọt: “Anh thật thông minh.” Nói xong, Hạ Khanh cũng cảm thấy mình chân chó* đến mức xấu hổ.

*chân chó: nịnh hót.

Có lẽ Thẩm Trầm không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy nên thoáng trầm mặc vài giây, mới nói: “Anh đi ăn tối với mọi người, chắc sẽ hơi khuya nên hôm nay không liên lạc với em nữa. Vậy anh sẽ chúc ngủ ngon sớm nhé.”

“OK, chúc anh ngủ ngon.”

Hạ Khanh vừa cúp điện thoại đã nghe thấy nhân viên trang điểm bát quái: “Là bạn trai à.”

“...”

Nhân viên trang điểm khẳng định, “Giọng điệu ngọt ngào như vậy, hai mắt còn sáng rực, yên tâm đi, chị thề sẽ không tiết lộ ra đâu, nếu không thì cả đời không ai thèm lấy!”

Hạ Khanh: “... Không cần ác như vậy chứ!”

“Tình chị em sao? Cún con*? Em còn khen người ta thông minh nữa.”

*cún con: chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần (kiểu ngây thơ vô số tội) và còn hay ghen (ghen nhưng mà cũng vẫn rất đáng yêu). Đối với những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ ( gọi dạ bảo vâng lễ phép ngoan nhất nhà).

Hạ Thanh 囧: “Không phải mà.”

“Người trong ngành?”

“…Ngược lại.”

“Ồ, không phải là Tiêu Tỉnh đóng chung « Án Mưu Sát » với em đó chứ?”

“Không phải đâu. Chị đừng đoán nữa, không bao giờ đoán được đâu.”

Sau khi Hạ Khanh kết thúc công việc, trên đường về nhà trợ lý liền nhét máy tính bảng cho cô, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Hạ Khanh thấy khó hiểu nên cúi đầu xem.

Có cư dân mạng chụp lại màn hình điện thoại của Thẩm Trầm, nội dung anh đang xem là bài viết cũ trên weibo của cô: Hôm nay cuối cùng cũng ăn được món mà mình mong ước rồi, cảm giác hạnh phúc như vỡ òa, yeah!

Cô còn nhớ cách đây hai năm, do đạo diễn yêu cầu cân nặng của cô phải giảm xuống dưới 45 kg nên trong quá trình quay phim cô phải theo chế độ ăn uống cực kỳ nghiêm ngặt. Món cơm cuộn này là bữa ăn đầu tiên sau khi bộ phim đóng máy.

Lúc này, Hạ Khanh nghe được chị Hồng Hồng nói: “Trên mạng đang suy đoán, anh ấy không chỉ hâm mộ em, mà còn thầm mến em nữa đấy.”

Hạ Khanh im lặng không nói gì.

Thầm mến cái gì chứ, chúng em đang ở bên nhau, có ngạc nhiên hay bất ngờ gì không?

Vẻ mặt Hạ Khanh ảo não, có chút ngứa tay — muốn search tin tức kia xem lại quá.

Khoảng ba giờ chiều, sân bay nội địa Bắc Kinh đã chật kín người hâm mộ.

Từ trước đến nay luôn có nhiều fan tới đón Thẩm Trầm, lần này tin tức lộ ra nên càng đông hơn, cũng may là các fan đều rất trật tự, tuy đông người nhưng không hề hỗn loạn.

Thẩm Trầm đội mũ lưỡi trai màu đen, bước ra khỏi sân bay, phóng viên vội vàng chen lên phía trước hỏi: “Anh Thẩm, trên mạng nói rằng anh đang yêu đương, có đúng như vậy không?”

Thẩm Trầm cũng không liếc nhìn, hỏi ngược lại: “Anh nghe ai nói?”

“Ha ha tất cả mọi người đang nói.”

Phóng viên khác hỏi tiếp: “Anh Thẩm, sao hôm đó anh lại xem weibo của Hạ Khanh vậy?”

Thẩm Trầm: “Tôi tìm theo hashtag #cơmcuộn.”

“...”

Bởi vì Hạ Khanh chưa có nói muốn công khai, cho nên cách trả lời của Thẩm Trầm chính là giữ bí mật. Anh luôn nói bất cứ điều gì mình muốn, ngay cả khi nói dối, sắc mặt cũng không chút thay đổi.

Sau khi lên xe, người đại diện tận tình khuyên nhủ: “Tổ tiên của tôi ơi, làm ơn sau này cẩn thận một chút. Anh biết là lần đầu tiên cậu yêu đương nên rất háo hức nhưng trước mặt mọi người cũng không cần ngông nghênh như vậy chứ.”

Thẩm Trầm lười biếng nói: “Không có kinh nghiệm nên nhịn không được thôi, nhưng em cảm thấy cũng được, không muốn thay đổi đâu, cứ như vậy đi.”

“...”

Suốt hai ngày qua, người đại diện cũng hiểu rõ hơn về Hạ Khanh —

Cô là người có kết quả thi vào trường đại học đứng thứ hai toàn thành phố Y.

Ông bà nội đều là nghệ sĩ hí kịch nổi tiếng.

Mẹ là nghệ sĩ múa dân tộc.

Bản thân là sinh viên xuất sắc khoa diễn xuất của Học viện hí kịch.

Người đại diện cảm thấy ít ra mắt nhìn người của nghệ sĩ nhà mình không tệ. Cho nên, quan trọng là cậu ta vui vẻ thôi.

Nhưng thật ra tại anh cũng không quản nổi 囧.

Thấy Thẩm Trầm đang xem điện thoại, anh không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu thích người ta ở chỗ nào?”

“Cô ấy giống như một bài hát.”

“Bài nào?”

Thẩm Trầm không trả lời, trái lại vừa lướt điện thoại vừa ngâm nga một giai điệu.

Thẩm Trầm cũng thường khẽ hát như vậy, không liên quan gì đến tâm trạng. Đơn giản chỉ vì anh là người cố chấp với âm nhạc. Người đại diện cũng từng nghĩ có lẽ cả đời này anh sẽ gắn bó với âm nhạc.

Người đại diện nghe ra được đây là ca khúc Người lắng nghe tiếng mưa và cũng là bản tình ca đầu tiên của Thẩm Trầm do chính anh sáng tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.