(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Nguyệt không dám nhìn nét mặt của mọi người xung quanh, chỉ biết đưa tay che mặt, muốn tìm cách chuồn đi. Nhưng Quan Thư Diệc vẫn còn ôm chặt lấy cậu, làm cậu không thể nhúc nhích được.
"Đại thiếu gia...mau thả tôi ra..." Văn Nguyệt nói lí nhí, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Mấy người ở đó đều là Alpha cấp cao, nghe rõ mồn một lời cậu nói. Nhưng Quan Thư Diệc cứ làm như không nghe thấy gì. Thấy vậy, Quan Thư Dã nổi giận định lao vào tách hai người ra, nhưng lại bị Quan Thư Khánh kéo lại.
"Phát tình kéo dài ba ngày, em nghĩ chỉ vậy là xong sao?" Quan Thư Diệc nhìn Omega che kín mặt không dám nhìn ai mà nổi lên vài phần hứng thú trêu chọc.
"... Ba ngày?" Văn Nguyệt mở to mắt, quên cả việc che mặt, hoảng hốt nhìn Quan Thư Diệc.
"Đúng vậy, chúng ta còn phải ở trên giường ba ngày nữa." Quan Thư Diệc nhấn mạnh hai chữ "trên giường."
Cậu trai nhỏ lần đầu nếm trải chuyện ấy bất giác nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng đêm qua, mặt lập tức đỏ bừng lên. Làn da vốn trắng trẻo khiến đôi má ửng đỏ càng thêm nổi bật. Chất dẫn dụ mùi dâu tây quấn quýt trong làn gió biển bắt đầu dao động. Ba Alpha có mặt đều nhận thấy Omega này sắp phát tình trở lại.
Cảm giác phía sau lại bắt đầu co thắt, rỉ nước, Văn Nguyệt chỉ thấy xấu hổ đến mức muốn chết. Tệ hơn là Quan Thư Diệc cũng cương lên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng thứ ấy đang chạm vào giữa hai đùi mình.
"Hai người ra ngoài đi." Quan Thư Diệc ra lệnh.
Quan Thư Khanh gật đầu, định kéo Quan Thư Dã đi cùng nhưng hắn lại cố chấp đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Em không ra ngoài." Quan Thư Dã nghiến răng nói.
Quan Thư Khanh thấy không kéo được cũng không ép, chỉ thở dài rồi rời đi.
Ngay trước mặt Quan Thư Dã, Quan Thư Diệc vòng tay ôm Văn Nguyệt từ phía sau, ngồi xếp bằng rồi để cậu từ từ dùng nơi ướt át phía sau nuốt lấy cây gậy cứng ngắc của anh. Phần cửa mình đủ mềm mại và trơn ướt nhanh chóng nuốt trọn thứ to lớn đó vào trong.
"Đừng...đừng nhìn..." Văn Nguyệt nhìn gương mặt tức giận đầy kìm nén của Quan Thư Dã, trong lòng nghẹn lại. Nhưng con c*c của Quan Thư Diệc dập tới tấp quá nhanh và mãnh liệt đến mức cậu chẳng thể nghĩ gì khác, chỉ có thể tựa vào vòng tay rắn chắc của anh, ngửa cổ lên và liên tục bật ra những tiếng rên rỉ.
Quan Thư Dã mở to mắt chứng kiến hết tất cả, tay hắn nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Văn Nguyệt, cậu nhóc theo sau hắn từ nhỏ đến lớn giờ đây không còn thuộc về hắn nữa. Không phải Văn Nguyệt là beta sao? Tại sao cậu lại trở thành Omega rồi bị anh cả đánh dấu hoàn toàn? Tại sao người đánh dấu cậu ấy không phải là hắn? Tại sao, tại sao chứ?
Không thể chịu nổi nữa, Quan Thư Dã cúi đầu, đẩy cửa bỏ chạy ra ngoài.
Trong phòng Văn Nguyệt, mọi chuyện vẫn tiếp tục.
"Khó chịu trong lòng à?" Quan Thư Diệc hôn nhẹ lên cổ Văn Nguyệt, hỏi khẽ.
"Cậu ấy... cậu ấy..." Văn Nguyệt vừa mở miệng thì bị đâm mạnh đến nghẹn lời, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Đừng bận tâm đến cậu ấy. Từ giờ em là Omega của tôi." Quan Thư Diệc nói.
Và thế là cậu ở lại trong phòng cùng Quan Thư Diệc suốt ba ngày. Quản gia phụ trách mang thức ăn và nước vào, còn hai người, ngoài việc ăn uống và nghỉ ngơi thì triệt để chìm đắm trong sự dây dưa không dứt.
Đến khi kỳ phát tình kết thúc hoàn toàn, Văn Nguyệt nằm lì trên giường, cả người đau nhức, bụng đầy ắp tinh d*ch của Quan Thư Diệc.
Quan Thư Diệc vuốt ve gương mặt cậu, gọi điện cho bác sĩ gia đình đến kiểm tra.
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ gia đình kết luận: Không có gì nghiêm trọng, chỉ có hơi kiệt sức.
Còn vấn đề tại sao Văn Nguyệt từ beta phân hóa lần hai thành Omega ngay cả bác sĩ cũng không thể lý giải được. Tuy nhiên, những trường hợp phân hóa lần hai không phải là hiếm. Các cơ quan Omega của Văn Nguyệt phát triển rất tốt, mức độ chất dẫn dụ cũng rất cao, độ tương thích với Quan Thư Diệc vượt ngưỡng 0.
Quan Thư Diệc nghe xong báo cáo của bác sĩ, khẽ gật đầu.
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc học tôi đã xin tạm hoãn cho em rồi. Chờ sinh xong, em hãy quay lại trường." Nói xong, anh rời khỏi phòng để xử lý đống công việc tồn đọng sau ba ngày.
Cậu ngay lập tức choáng váng như bị sét đánh.
Con...con ư???
"Bác sĩ Văn!!!" Văn Nguyệt kéo tay bác sĩ gia đình Văn Tư Viễn đang dọn đồ, khó khăn nói: "Sao lại có con được chứ? Tôi...tôi là beta mà! Loại khó mang thai ấy!"
Văn Tư Viễn vỗ vai cậu, nói: "Tiểu Nguyệt, giờ cậu đã là Omega rồi, độ tương thích với Đại thiếu gia lại vượt mức 0, phát tình cùng nhau ba ngày liền. Xác suất mang thai của cậu là 100%. Đừng cố chấp nữa, chấp nhận thực tế đi."
Văn Nguyệt sững người, trong chốc lát không nói nên lời.
Cậu chịu đựng cơn đau nhức, gắng gượng ngồi dậy đi tắm, cố gắng xả sạch mọi thứ mà Quan Thư Diệc để lại trong cơ thể mình. Nhưng những thứ đã bắn vào khoang sinh sản thì chẳng thể nào gột rửa hết được...
Văn Nguyệt thay áo thun và quần jean, lần đầu tiên bước ra khỏi phòng sau ba ngày.
Sau khi cậu đi, người hầu gái vào thay bộ ga giường dơ bẩn trên giường.
Đã ba ngày rồi không gặp Quan Thư Dã, không biết cậu ấy thế nào. Ngày đó khi rời đi, Quan Thư Dã trông có vẻ rất tức giận.
Văn Nguyệt hơi lo lắng, cậu đi thẳng đến phòng hắn.
Cửa khóa.
Cậu bắt đầu gõ cửa, vừa gõ vừa gọi: "Thiếu gia, tôi là Văn Nguyệt đây. Mở cửa ra đi."
Đợi mãi mà không ai mở cửa, nhưng Văn Nguyệt vẫn không nản, tiếp tục kiên nhẫn gõ cửa.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cửa cũng mở.
Vừa chạm mặt Quan Thư Dã, Văn Nguyệt đã bị cậu ấy kéo mạnh vào phòng.
"Thiếu gia... ưm... cậu... cậu đang làm gì vậy!" Quan Thư Dã bế ngang Văn Nguyệt rồi ném cậu lên giường, đè cả người lên, vừa hôn cổ vừa cởi áo cậu.
"Này...bình tĩnh lại, bình tĩnh đi mà!" Văn Nguyệt muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi. Cảm giác lạnh lẽo chợt ập tới khi chiếc áo phông bị Quan Thư Dã giật phăng đi.
Trên người cậu vẫn còn dấu hôn và vết cắn mà Quan Thư Diệc để lại. Chất dẫn dụ của cậu vẫn còn đang hòa quyện với Quan Thư Diệc.
Mắt Quan Thư Dã đỏ lên. Hắn ôm lấy Văn Nguyệt, dụi đầu vào cổ cậu như chú chó lớn rồi bất động.
Văn Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ vỗ vai hắn thì thầm: "Tiểu thiếu gia, sao vậy?"
Quan Thư Dã không trả lời.
"Nếu cậu không nói, sau này tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa đâu. Tôi sẽ trở thành người của Đại thiếu gia." Văn Nguyệt nói.
Lời này khiến Quan Thư Dã giật mình, hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm vào cậu.
"Cậu là của tôi." Quan Thư Dã hôn lên môi Văn Nguyệt, chiếm lấy từng chút một như muốn nuốt trọn cậu trong sự mãnh liệt ấy.
Văn Nguyệt khẽ nấc, cậu dường như sắp tắt thở vì nụ hôn quá cuồng nhiệt.
Không biết bao lâu sau, Quan Thư Dã mới buông môi cậu ra.
Hai người im lặng nhìn vào mắt nhau.
"Cậu...cậu chẳng phải có bạn gái sao? Khó khăn lắm mới cưa đổ người ta! Cậu còn tặng quà cho cô ấy nữa! Sao lại hôn tôi? Tôi chỉ là tùy tùng của cậu thôi mà..." Văn Nguyệt ngập ngừng nhìn sang chỗ khác, lúng túng nói.
"Tôi không có bạn gái. Hôm trước tôi đã chia tay cô ấy rồi. Đúng, cậu là người của tôi, cả đời này cũng là của tôi." Quan Thư Dã nghiêm túc đáp.
Cậu cắn môi, im lặng một hồi lâu. Khẽ nói: "Đại thiếu gia bảo tôi nghỉ học ở nhà dưỡng thai, nhưng tôi muốn quay lại học. Chúng ta đã hứa cùng thi vào một trường mà."
Quan Thư Dã nghe hai chữ "dưỡng thai" mà lòng dậy lên một cơn giận khác. Miễn cưỡng nói: "Được rồi, tôi sẽ nói với anh cả để cậu quay lại trường học."
"Ừ. Đừng đè tôi nữa, nặng quá." Văn Nguyệt nói.
"Được, nhưng tôi muốn ôm cậu thêm chút nữa." Hắn nghiêng người, siết chặt vòng tay quanh eo Văn Nguyệt, kéo cậu vào lòng.
Văn Nguyệt vốn đã kiệt sức, được Quan Thư Dã ôm một lúc thì ngủ thiếp đi.
Quan Thư Dã nhìn gương mặt ngủ say của cậu, rồi cũng khép mắt lại. Hai người cứ thế cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
- ---
Tính ra thanh niên Thư Dã này dễ tánh thấy sợ luôn:>
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");