(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã một tháng đã trôi qua kể từ khi Quan Khởi Lạc chào đời, cậu bé là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Thức cũng khóc, ngủ cũng khóc, đói cũng khóc, no cũng khóc nốt.
Văn Nguyệt và Quan Thư Khanh đều cảm thấy mệt mỏi vì không biết phải làm sao, dù đã thuê bảo mẫu nhưng cũng không hiệu quả. Quan Khởi Lạc chỉ muốn Văn Nguyệt bế nhưng cậu cũng thường xuyên không thể dỗ nổi bé con.
Hôm đó, Quan Khởi Lạc lại khóc, Văn Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Có phải con đang nhớ bố không? Thế nên mới khóc nhiều vậy?"
Quan Khởi Lạc không hiểu, đôi mắt to tròn đầy nước mắt, chỉ biết khóc "ỳ ỳ a a". Bé con cũng không thích Quan Thư Khanh, mỗi lần nhìn thấy y là lại khóc. Quan Thư Khanh đành phải tránh mặt, không xuất hiện trước mặt cậu cho đến lúc bé con ngủ.
Cuối cùng Văn Nguyệt cũng dỗ được Quan Khởi Lạc ngủ. Cậu cảm thấy hơi choáng váng.
"Con của anh cả khó nuôi quá, có phải nó đang trừng phạt anh vì đã cướp em khỏi anh cả không?" Quan Thư Khanh xót xa ôm Văn Nguyệt, hôn nhẹ lên môi cậu.
"Cậu cả chắc đã thuận lợi kết hôn rồi nên không đến tìm chúng ta." Văn Nguyệt phức tạp nói, vừa thở phào nhẹ nhõm lại có chút thất vọng.
Quan Thư Khanh không nói với cậu rằng Quan Thư Diệc không kết hôn mà thực ra anh đã tìm thấy bọn họ. Nếu không vì việc công ty thì đã trực tiếp đến đây rồi.
Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Cậu ra mở cửa lại rơi vào một vòng tay nóng bỏng quen thuộc.
"Tiểu Dã?" Văn Nguyệt nhìn Quan Thư Dã đứng trước mặt mình, có chút ngơ ngác: "Sao anh tìm được chúng tôi?"
Quan Thư Dã không nói gì, chỉ nâng mặt Văn Nguyệt lên rồi hôn mạnh vào môi như thể muốn nuốt chửng cậu.
Hai người cuốn lấy nhau trong nụ hôn dài mãi cho đến khi Quan Thư Dã thỏa mãn liếm nhẹ môi Văn Nguyệt rồi nói: "Anh cả tìm được em, sau khi nghe tin em ở đây thì anh lập tức chạy đến."
Sau đó, hắn nhìn Quan Thư Khanh giận dữ: "Hai người thật quá đáng! Để em giữ khoảng cách với Tiểu Nguyệt không để anh cả tức giận. Vậy mà anh lại trực tiếp cướp Tiểu Nguyệt đi!"
Quan Thư Khanh chỉ cười đáp: "Hai người thì một người dọn ra ngoài, một người thì sắp kết hôn, có vẻ như cũng chẳng quan tâm đến Tiểu Nguyệt đâu nhỉ? Tiểu Nguyệt đáng yêu như vậy, tất nhiên phải để anh, người có trách nhiệm, chăm sóc cho em ấy tốt hơn."
"Anh..." Quan Thư Dã nắm chặt tay lại.
Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Không phải Đại thiếu gia đã kết hôn rồi sao? Sao lại rảnh rỗi tìm chúng tôi?"
Quan Thư Dã phức tạp nhìn cậu một cái rồi nói: "Hôn lễ bị hủy. Bây giờ Tô gia đang gây rắc rối cho anh ấy, ngày nào anh cả cũng ở công ty đến rạng sáng."
"Sao chứ..." Văn Nguyệt ngây người, tâm trạng bắt đầu hỗn loạn.
Quan Thư Diệc...
Không phải chỉ xem mình là thú cưng sao?
Anh sẽ vì thú cưng mà làm đến mức này sao?
Quan Thư Dã ôm cậu thật chặt, im lặng nói: "Anh cả đối với em là nghiêm túc."
Quan Thư Khanh ôm tay đứng một bên nói: "Nhưng mà Tiểu Nguyệt đã đăng ký kết hôn với anh rồi."
"Cái gì!" Quan Thư Dã không thể tin ngẩng đầu.
Văn Nguyệt cắn môi nói: "Đúng vậy, tôi đã...đã gả cho Nhị thiếu gia." Cậu vươn tay trái, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương.
"Đáng giận!" Quan Thư Dã bùng nổ, hắn buông cậu ra liền chạy tới đánh Quan Thư Khanh.
Hai người lao lên đánh nhau nhưng Quan Thư Khanh rõ ràng không phải đối thủ của Quan Thư Dã nên đã nhanh chóng bị đánh bầm dập mặt mũi.
"Tiểu Dã không được đánh nữa!" Văn Nguyệt ôm hắn, liều mạng kéo ra bên ngoài.
Mắt thấy không thể kéo nổi nên cậu đành phải che trước mặt Quan Thư Dã rồi hôn hắn.
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận." Kết thúc nụ hôn, quả nhiên Quan Thư Dã đã bình tĩnh trở lại.
Chỉ là lửa giận qua đi phần lớn là vì dục hỏa mãnh liệt.
Hắn đưa tay nâng bờ mông mềm mại, nở nang gấp đôi sau khi sinh con của cậu đè lên tường.
Quan Thư Dã ngửi cổ cậu, âm trầm nói: "Bây giờ trên người em toàn là mùi hoa oải hương."
Mặt Văn Nguyệt đỏ lên, tối hôm qua Quan Thư Khanh mới đánh dấu hoàn toàn cậu nên tất nhiên trên người cậu là mùi hương thuộc về y.
"Đầu tiên là anh cả, hiện tại là anh hai, vì sao em mãi mãi không thuộc về anh..." Hắn tàn bạo lột sạch quần áo Văn Nguyệt, kéo một chân cậu lên cao để cậu tựa lên tường rồi để gậy th*t của mình ngay lỗ nhỏ, gian nan đẩy vào.
Lỗ thịt còn khô khốc, Quan Thư Dã lại dùng môi lưỡi đùa bỡn đầu v* dựng cao của cậu, trong lúc hắn liếm mút, nước dâm bên trong đã liễu nhiễu tí tách xối xuống dưới.
Quan Thư Dã đ*t vừa sâu vừa nhanh, chẳng bao lâu đã đâm lút cán vào khoang sinh sản.
Văn Nguyệt ngẩng đầu hét lên một tiếng, khoang sinh sản bị ** mở cảm giác quá mức kích thích, lần nào cũng khiến cậu thất hồn lạc phách.
Hai người quấn lấy nhau từ phòng khách tới trên tường, trên sofa, rồi từ sofa ch/ị/ch tới trên giường trong phòng ngủ.
Tận tới lúc bụng Văn Nguyệt bị rót tinh căng lên, Quan Thư Dã mới buông tha cho cậu.
Tiếng khóc của Quan Khởi Lạc đúng lúc vang lên, Văn Nguyệt khó khăn bò dậy muốn đi xem bé con.
"Không được đi. Để Quan Thư Khanh đi là được." Quan Thư Dã ôm lấy eo không cho cậu cử động.
"Khởi Lạc không thích Thư Khanh. Hơn nữa em còn phải cho bé con uống sữa." Cậu bất đắc dĩ sờ sờ đầu của Quan Thư Dã, dịu dàng nói.
"Vậy để anh đi cùng em." Quan Thư Dã ôm cậu xuống giường đi về phía phòng trẻ em.
Trong phòng trẻ em, Quan Thư Khanh ôm Quan Khởi Lạc nhưng bé con lại khóc to hơn.
"Khởi Lạc, ngoan nào, đừng khóc nữa." Văn Nguyệt dỗ dành mãi nhưng chẳng có hiệu quả, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Lúc cả ba người cùng đứng trong phòng đau đầu không biết phải làm sao thì ngay thời điểm đó, Quan Thư Diệc lặng lẽ xuất hiện.
Gương mặt râu ria, tiều tụy của anh khiến cả ba người kinh ngạc.
"Thư... Thư Diệc..." Văn Nguyệt sững sờ nhìn Quan Thư Diệc, cậu bế né con mà chẳng biết phải làm thế nào.
"Đưa cho anh." Quan Thư Diệc chìa tay ra.
"?" Trong mắt Văn Nguyệt hiện lên một dấu hỏi.
"Đứa bé." Quan Thư Diệc nói ngắn gọn.
"À, à." Văn Nguyệt vội vã trao đứa trẻ cho anh.
Ngay khi được Quan Thư Diệc ôm vào lòng, Quan Khởi Lạc nín khóc ngay tức thì, thậm chí còn cười khúc khích.
"......" Đúng thật từ lúc sinh ra đã ồn ào như vậy là do bị đưa đi khỏi cha mình sao?
Văn Nguyệt không nói nên lời, nghĩ thầm như vậy.
Quan Thư Khanh và Quan Thư Dã cũng chỉ biết nhìn nhau, không biết phải làm gì.
"Ba người các em theo anh đi về."
Văn Nguyệt vội đi theo.
Quan Thư Dã và Quan Thư Khanh cũng theo sát phía sau.
"Anh cả, anh không giận sao?" Quan Thư Khanh dò hỏi.
"Ban đầu thì rất giận." Quan Thư Diệc thở dài.
"Nhưng mọi chuyện đã đến mức này rồi. Chẳng lẽ anh có thể đuổi các cậu ra khỏi nhà sao?" Quan Thư Diệc nhẹ nhàng nói, sau ba tháng lộn xộn này anh cũng đã hiểu ra.
Anh kết hôn với Tô Trân là một quyết định vô cùng sai lầm.
Chính anh đã tạo cơ hội cho hai em trai lợi dụng.
Anh sẽ không để Văn Nguyệt đi, mà hai đứa em của anh cũng không chịu từ bỏ.
Giờ đây có lẽ cậu đã mang thai con của một trong hai đứa em.
"Văn Nguyệt sẽ là vợ của anh, cũng là vợ của các em." Quan Thư Diệc điềm tĩnh thả quả bom này xuống.
Văn Nguyệt chớp chớp mắt, nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.
Quan Thư Khanh cười nói, "Cảm ơn anh cả đã thành toàn."
Quan Thư Dã vẫn hơi không vui, nhưng sau khi đập nhẹ đầu Quan Thư Khanh một cái, cũng miễn cưỡng nói, "Cảm ơn anh cả."
"Được rồi, về nhà thôi." Quan Thư Diệc tay trái bế con, tay phải nắm tay cậu. Quan Thư Khanh và Quan Thư Dã đi phía sau xách hành lý.
Từ nay trở đi, Văn Nguyệt chính là vợ chung của ba anh em họ.
Hoàn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");