Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 9: Tôi không muốn nói lần 2




Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Giật mình nhìn đồng hồ, trời ơi 7h30, nay cô có lịch make up cho khách lúc 9h. Vội vàng lật đật rời khỏi giường lao vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

- A, cái eo của tôi. Đúng là quái vật mà...

- Cảm ơn lời khen của em. Có cần tôi giúp không?

- Thôi.. thôi, cám ơn anh. Tôi tự được.

Anh bước ra từ phòng thay đồ, cao ngạo và đẹp như 1 bức tranh. Hôm nay anh chọn 1 bộ vest màu rêu xanh, cổ áo có thêm phụ kiện đính đá, nhìn qua cô cũng đủ hiểu giá tiền của những bộ đồ ấy.

Căn phòng khi cô tỉnh dậy cũng đã được dọn dẹp qua, có lẽ từ sớm anh đã gọi người tới.

Sau khi xong xuôi cô xuống nhà thấy anh đang uống cà phê cũng không để ý mà vội vàng chạy ra cửa.

- Ngồi xuống, không ai nói với em phải chào người lớn sao?

- Tôi sắp muộn làm rồi, từ đây bắt xe buss cũng mất 30 phút....

- Tôi không muốn nói 2 lần. Ngồi xuống, ăn sáng.

Cô phụng phịu ngồi, chiếc má hây hây tròn như bánh báo thật khiến anh muốn trêu chọc thêm. Anh đưa tay nhéo chiếc bánh bao đang phùng lên nũng nịu đó. Cách thể hiện tình cảm này nhất thời a cũng chưa từng làm với ai cả.

- Đừng nhéo sẽ lệch đó.

- Người thì gầy mà 2 cái má vẫn phúng phính như 2 cái bánh bao vậy.

Cô đỏ mặt lấy tay day day bên má vừa bị anh nhéo.

- Lát tôi cho người lai em đi. Từ nay đi đâu đều cần có người đi cùng. Giờ e là người của tôi rồi sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.

" Vấn đề phát sinh ư, anh cũng đâu phải xã hội đen đâu mà nói chuyện như dân chuyên " cô thầm nghĩ sau đó gặm hết miếng bánh mì, cốc sữa tươi rồi đi ra xe. Ngoài cửa có một chú trung niên đã đứng sẵn đợi cô.

Ngày hôm nay của cô trôi qua nhẹ nhàng, make up cho khách, đến trưa ăn nhẹ nhàng, chiều make up chup lookbook đến 6h30 ra khỏi studio. Cô vui vẻ chào mọi người sau đó xách cốp đồ ra xe. Kể ra có người đưa đón cũng thấy thật hạnh phúc, ít ra cô k cần chạy thục mạng ra bến xe vì sợ hết chuyến, không cần xách cốp đồ nặng nề chen chúc trên chuyến xe cuối ngày. Chui vào trong xe cô vọng lại:

- Chào chú Hải, chú ăn tối chưa ạ? Xin lối vì cháu ra trễ.

- Tôi chưa ăn, chờ em đói sắp lả rồi, e có đền bù gì cho tôi không?

Nghe giọng nói trầm khàn của anh, cô giật mình trong xe còn có người. Anh kéo cô lại bỏ máy tính bảng sang bên cạnh, hôn nhẹ lên môi cô và đặt cô ngồi trên đùi mình. Nụ hôn kết thúc, anh dụi đầu vào hõm cổ hít hà. Mùi hương bạc hà của anh thật dễ chịu. Cô không phủ nhận rằng người đàn ông này tuyệt mĩ mê hoặc. Anh cũng rất thích mùi hoa oải hương nhè nhẹ trên người cô. Nó làm cho anh dâng trào dục vọng cũng làm anh muốn bỏ quên công việc bề bộn.

- Anh đừng, chúng ta đang trên xe, còn chú Hải nữa.

Đôi mắt anh quắc lên nhìn qua gương chiếu hậu, chú Hải thấy có khí lạnh liền bấm nút kéo màn lên để không gian riêng cho 2 người.

- Vậy là kín rồi đúng không?

- Tôi... em chưa tắm đi làm cả ngày hôi lắm.

- Tôi không chê lát về cùng tắm chung cũng là ý hay.

- Nhưng...

Tiếng của cô bị nuốt vào bên trong vì nụ hôn mạnh bạo của anh có phần giận dỗi.

- Tôi không thích bị từ chối nhiều. Em nên giữ sức đi.

Bàn tay lạnh từ từ trút hết đồ trên người cô xuống, còn mình chỉ kéo nửa khoá quần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.