Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 87: Bí mật mười năm trước




Triệu Ảnh Quân tâm thần hoảng hốt phóng xe quay về Triệu gia, dẫu trăm ngàn lần không muốn thừa nhận người cha này, nhưng sâu trong thâm tâm anh, Triệu Văn Đức chính là bố ruột của mình, một sự thật không thể thay đổi.

Vừa vào cửa, Triệu Ảnh Quân đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng, ánh đèn vàng nhu hòa ấm áp, trên ghế sô pha chữ L, La Ái cười hiền từ với anh, Triệu Văn Bằng ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên bấm điện thoại, mà người đàn ông được báo tin đang nhập viện vẫn bình thản ngồi trên ghế, gương mặt hồng hào, tràn trề sức sống.

“Chuyện này là sao?” Triệu Ảnh Quân giương mắt nhìn ông, cơ thể run run đang cố áp chế cơn giận trong lòng.

“Không nói vậy, mày sẽ trở về sao?” Triệu Văn Đức nghiêm mặt nói.

“Ha ha…” Anh cười, hít lấy một hơi dài: “Ông có biết tôi đã mang theo tâm trạng như nào suốt cả đoạn đường về nhà không? Tôi vừa ghét ông, lại vừa sợ ông chết đi… M* nó, sao ông lại có thể đem chuyện này ra nói đùa được cơ chứ!”

“Tiểu Quân, con bình tĩnh.” La Ái bước đến gần, chạm vào tay anh: “Chỉ tại ông ấy nhớ con quá thôi.”

“Nhớ tôi?” Hiển nhiên Triệu Ảnh Quân sẽ không tin tưởng cái lý do thoái thác này: “Nói thẳng đi, ông kêu tôi về làm gì?”

“Ra mắt vị hôn thê.” Triệu Văn Bằng đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ: “Con gái nhà họ Nguyễn đích thân chỉ đích danh anh làm vị hôn phu, nếu hai bên kết thành thông gia sẽ đồng ý dự án khai thác mỏ quặng sắp tới.”

“…” Triệu Văn Đức không phản bác.

Hai bàn tay nắm chặt, trên mu nổi đầy gân xanh, Triệu Ảnh Quân nở nụ cười lạnh: “Thì ra là vậy?”

La Ái: “Ảnh Quân.”

“Tôi không lấy.” Triệu Ảnh Quân nói: “Có muốn lấy ông tự đi mà lấy.”

“Mất dạy!” Cảm xúc một mực kiềm chế lúc này bùng phát, Triệu Văn Đức đứng dậy, đi đến trước mặt không do dự cho Triệu Ảnh Quân một bạt tai: “Ở đây không có chỗ cho mày lên tiếng, tao bắt mày lấy… mày phải lấy.”

Một cái tát này đánh rất mạnh, còn có cả mùi máu tươi chảy ra từ khoang miệng, Triệu Ảnh Quân không một tiếng rên đau, ánh mắt vẫn quật cường như trước: “Tôi không lấy.”

“Ảnh Quân.” La Ái lo lắng chạy đến chen vào giữa hai cha con: “Người một nhà có gì từ từ nói.”

“Nó không phải con tôi!” Triệu Văn Đức mất bình tĩnh hét lớn, nhìn khuôn mặt cứng đơ của anh, ông ta mới nhận ra bản thân dường như vừa lỡ lời: “Tao, tao…”

Triệu Ảnh Quân: “Tốt thôi.”

“Cái…” Triệu Văn Đức cứng họng.

“Nếu đó là điều ông muốn.” Triệu Ảnh Quân nghiêng đầu, khuôn miệng kéo thành một độ cong lạnh nhạt: “Ông vì lợi ích bản thân mà bán rẻ hạnh phúc của con mình, từ giây phút đó… ông đã không còn là cha tôi nữa rồi.”

Lồng ngực Triệu Văn Đức lên xuống kịch liệt, vô thức lùi bước, hơi thở ngày càng dồn dập: “Con gái nhà họ Nguyễn vừa xinh đẹp, vừa ngoan hiền… tao bắt mày lấy cô ta, chẳng phải vì muốn tốt cho mày hay sao? Mày còn cái gì không vừa lòng?”

“Căn bản anh hai đâu thích phụ nữ.” Giọng nói vừa cất lên, kéo theo sau là tiếng cười của Triệu Văn Bằng: “Chuyện này mười năm trước chẳng phải con đã nói rõ với cha rồi sao?”

“Tiểu Bằng.” La Ái hốt hoảng, quát hắn ngậm miệng.

Triệu Văn Bằng nhún vai đứng dậy, một bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Để con nhắc cho cha nhớ, anh ấy mười lăm tuổi đã thích đàn ông, tên gì ấy nhỉ… đúng rồi, người nọ tên là Lương Khê.”

Triệu Ảnh Quân nhìn hắn, trong mắt phủ thêm một tầng băng mỏng.

“Cha còn nhớ trong phòng ngủ anh ấy còn lén lút treo ảnh người ta.” Hắn che miệng, khẽ cười: “Lúc phát hiện ra tính hướng của anh hai, cha chẳng phải đã tẩn anh ấy một trận, cảnh tượng năm đó con nhớ lại mà rùng mình…”

Vẫn là khung cảnh này, vẫn là cảnh tượng năm đó, vẫn là bốn người bọn họ.

Triệu Ảnh Quân tan trường về nhà, cánh cửa vừa mở ra, một bình hoa trực tiếp đập vào đầu anh.

Máu, đầu anh chảy rất nhiều máu.

La Ái bên cạnh sợ hãi đến bật khóc thành tiếng.

Còn Triệu Văn Bằng đứng trong góc nhà nhếch môi cười.

“Triệu Ảnh Quân! Mày là đồ biến thái! Làm sao lại có thể yêu đương với đàn ông cơ chứ!”

Lời mắng chửi nặng tựa ngàn cân, Triệu Ảnh Quân không còn nhớ rõ ánh mắt Triệu Văn Đức nhìn mình năm ấy có bao nhiêu chán ghét, bao nhiêu kinh tởm, thậm chí là buồn nôn.

Thiếu niên mười tám tuổi, tính khí ương ngạnh, máu tươi dọc theo thái dương chảy xuống nhuộm đỏ chiếc áo đồng phục màu trắng, một chút cũng không cảm thấy mình sai ở đâu: “Cha…”

“Câm miệng!” Khi đó gương mặt Triệu Văn Đức đã có biểu cảm gì? Chắc là hận không thể đánh chết anh đi.

Triệu Văn Đức: “Triệu gia tao không có đồng tính!”

Từng câu chữ đều như nhát dao đâm vào tim anh.

Triệu Văn Đức: “Không có biến thái thích đàn ông!”

Triệu Ảnh Quân lặng người, hốc mắt đỏ lên, lại một mực kìm nén không rơi lệ.

“Triệu Văn Đức tao cũng không có thằng con trai bệnh hoạn như mày.” Đó là câu nói cuối cùng mà Triệu Ảnh Quân nghe được.

Ông ta thở hổn hển, cầm lấy cây gậy chống lưng đập mạnh từng cái vào lưng Triệu Ảnh Quân, mỗi lần ra tay đều dùng hết sức mình.

Cơn đau truyền tới, mỗi cú đánh đều như búa nện xuống, vừa chuẩn sát vừa đau thấu, Triệu Ảnh Quân ban đầu đứng thẳng, dần dà quỳ trên đất, đến lúc nào đó xương sống cong xuống, cuối cùng ngất lịm đi.

Hình ảnh ngày đó chỉ toàn một mảnh mơ hồ, sắc đỏ chói lọi, ghim sâu vào tâm tưởng.

Mỗi cái đập kia đều đánh vào tim, đau đến mức không thở nổi, nói không lên lời.

Dường như vào thời khắc đó, cả thế giới Triệu Ảnh Quân đã chẳng còn một ai, thậm chí một tia hy vọng sống cũng chẳng còn.

Quay về thực tại, Triệu Văn Đức chỉ lạnh lùng hỏi anh: “Không lẽ mày vẫn còn thích đàn ông?”

Triệu Ảnh Quân không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

La Ái chậm rãi rơi lệ, nếu năm đó bà không dũng cảm xông tới giữ chặt Triệu Văn Đức, chắc hẳn ông ta đã đánh chết anh rồi: “Tiểu Quân, mau… mau xin lỗi cha con, nói rằng bản thân con không thích đàn ông.”

Triệu Ảnh Quân vẫn im lặng.

“Tiểu Quân.” Tuy anh không phải con ruột La Ái, nhưng dù sao vẫn là đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ đến lớn, ít nhiều vẫn có tình cảm.

“Không nghĩ tới Triệu gia lại có một trò hề như vậy?”

Giọng nói xa lạ vang lên, Triệu Văn Đức quay đầu, không biết từ lúc nào nhà họ Nguyễn đã xuất hiện ở sau lưng.

Đương lúc Triệu Văn Đức muốn giải thích, ông Nguyễn đã lạnh lùng bỏ lại một câu rồi mang con gái rời đi: “Hôn sự này cũng không cần thiết phải bàn nữa.”

“Ông Nguyễn, xin dừng bước.” Triệu Văn Đức vội vã đuổi theo.

Triệu Ảnh Quân đi đến trước mặt Triệu Văn Bằng, tươi cười với hắn: “Đây là kế hoạch của cậu?”

“Đúng thì sao…” Triệu Văn Bằng ghé vào lỗ tai anh, cười nhạt: “Anh càng thê thảm, tôi lại càng hả dạ.”

Triệu Ảnh Quân: “Từ bao giờ?”

“Từ rất lâu rồi.” Triệu Văn Bằng vẫn mang khuôn mặt vô tội: “Tôi lúc nào cũng thua kém anh, học hành, độ nổi tiếng, người yêu thích… thật ra ban đầu tôi vẫn luôn tìm cách hạ bệ anh, nhưng con m* nó, tên khốn như anh lại chẳng có khuyết điểm nào!”

“Tiểu Bằng!” La Ái hoảng sợ nhìn hắn, giống như người trước mặt này không phải con trai bà ta: “Con nói điên nói khùng gì vậy?”

“Nhưng mà…” Nghĩ nghĩ gì đó, Triệu Văn Bằng lại nở nụ cười càn rỡ: “Anh lại mắc phải một sai lầm, anh thích đàn ông a, ha ha ha…”

Triệu Ảnh Quân: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.