Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 34: 34: Vị Khách Không Mời




Vừa về tới căn hộ, Triệu Ảnh Quân tức tốc đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy phát ra từ bên trong, không hiểu sao Lương Khê bất chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người tắm ch ung ở khách sạn, lúc đó cậu cũng phải cảm thán, ông trời ban cho Triệu Ảnh Quân một hình thể quá đẹp.

A a a… Quỷ háo sắc! Quỷ háo sắc! Lương Khê dùng hai tay vỗ vỗ lên mặt mình, thuyết phục bản thân phải tỉnh táo lại.

"Ring" chuông báo tin nhắn gửi đến, vừa nhìn thì ra là người ở studio ban sáng.

Mỗi lần studio đều chụp rất nhiều ảnh, nhưng bọn họ chỉ chọn ra những tấm hoàn mỹ nhất để in lên trang bìa tạp chí.

Lương Khê gõ gõ điện thoại, nhắn chuyển đi: "Đều gửi hết qua máy tính cho tôi."

Hình đẹp như vậy, xóa đi thì phí, cứ giữ lại trước đã… Nghĩ như vậy, Lương Khê âm thầm quyết định.

Lén lút nhìn cửa phòng tắm, cửa kính dù được làm mờ, mơ hồ vẫn thấy rõ đường cong cơ thể của đối phương, Lương Khê xấu hổ vội quay ngoắt sang chỗ khác, tắm lâu quá đó.

Đợi đến lúc Triệu Ảnh Quân từ phòng tắm đi ra, đã thấy Lương Khê nằm sấp trên giường, cả gương mặt đều vùi dưới thân gấu Teddy, cái tư thế này cũng thật đáng yêu!

Anh khẽ cười bước đến, ngắm đôi chân trắng nõn, tầm mắt lại rơi xuống vết sẹo ở chân trái.

Lương Khê mỗi khi ra ngoài đều sẽ mang tất chân, cho dù ở nhà cũng không ngoại lệ.

Triệu Ảnh Quân ban đầu không để ý, cho đến một ngày anh vô tình nhìn thấy vết sẹo, chưa kịp mở lời Lương Khê đã nhanh chóng rút chân về, dùng ống quần che đi, ánh mắt một mực tránh né.

Triệu Ảnh Quân luôn muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào năm năm trước, nhưng mọi thứ cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, ngay cả nam diễn viên tên là Lương Khê… Giống như chưa từng tồn tại.

Anh biết, thế lực nhà họ Thẩm so với nhà họ Triệu cũng là "kẻ tám lạng, người nửa cân", hoàn toàn có khả năng đem mọi tư liệu về Lương Khê xóa sạch.

Đây là ý của Thẩm Đông Quân hay lựa chọn của chính Lương Khê? Triệu Ảnh Quân nhất định sẽ tìm ra câu trả lời.

Sáu giờ tối, Lương Khê mới mơ màng tỉnh giấc, nhìn đồng hồ treo tường, cậu tức tốc nhảy khỏi giường, nhìn quanh không thấy bóng dáng Triệu Ảnh Quân đâu hết, tiếp tục lao ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa liền đâm sầm vào Triệu Ảnh Quân, Lương Khê thầm nghĩ không xong, nào ngờ Triệu Ảnh Quân nhanh hơn một bước, vươn tay giữ chặt hông, kéo cậu về phía mình.

"Cảm, cảm ơn." Lương Khê tách khỏi người Triệu Ảnh Quân, luống cuống tay chân: "Cậu có bị làm sao không?"

Triệu Ảnh Quân bị bộ dạng cậu chọc cười: "Không sao, ra ăn tối, tôi chuẩn bị xong cả rồi."

Hứa sẽ vào bếp nấu ăn cho anh, lại ngủ quên mất… Cái con heo lười này, Lương Khê không khỏi tự mắng mình.

"Ngày mai tôi sẽ vào bếp." Lại hứa hẹn.

Vốn Triệu Ảnh Quân không quá để tâm chuyện này, nhưng nhìn gương mặt áy náy của Lương Khê, anh mau chóng gật đầu.

Giữa bàn đặt nồi lẩu, vị lẩu thái chua cay đỏ đỏ cam cam rất bắt mắt, trù nghệ của Triệu Ảnh Quân so với một tháng trước đã tiến bộ hơn rất nhiều.

"Hấp dẫn quá!" Lương Khê tán thưởng.

"Anh quá lời rồi." Triệu Ảnh Quân ngại ngùng xoa mũi, hiển nhiên rất tin tưởng vào tay nghề của bản thân.

Lương Khê tuy buồn cười vẫn không nói thêm gì, cậu đem hải sản thả hết vào nồi, lại bỏ thêm ít rau cải: "Ăn thôi."

"Kính coong!" Lương Khê vừa ngồi xuống, chuông cửa liền vang lên.

Ai vậy nhỉ? Lương Khê nghi hoặc, chính cậu không nhớ mình có hẹn bạn đến nhà a, cậu đứng dậy định ra ngoài mở cửa chỉ thấy Triệu Ảnh Quân ngăn lại.

"Để tôi." Nói xong liền tự mình đi ra.

"Bịch!" Lương Khê ngồi ở phòng bếp, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh lớn, giống như một vật nặng rơi xuống, cậu không kịp suy nghĩ đã khập khiễng xông ra.

Trước bậc thềm là người đàn ông mặc áo vest, đang cúi gằm mặt xuống đất, tóc mái dài che khuất biểu tình trên gương mặt, dù vậy Lương Khê vẫn đoán ra thân phận người nọ.

"Thẩm… Đông… Quân." Cậu không dám tin vào mắt mình, anh ta sao lại xuất hiện ở đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.