Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 84: Cáo Đội Lốt Cừu




12/ 08/ 3049

“ Cạch…”

- Bảo bối\, ăn tôm trước đi.

Đặt đĩa tôm đã bóc vỏ ra trước mặt Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn tiện tay mang đĩa tôm còn nguyên vỏ chưa đụng tới phía trước cô mang đi, ý định có lẽ là định tiếp tục bóc đi.

Đoán được hành động của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy liền dùng một đôi đũa khác với đôi mình đang ăn gắp một miếng thịt để lên đĩa của anh mà cười khẽ, giọng nhẹ tựa nước:

- Anh cũng ăn đi\, không phải anh thích nhất món thịt xào nấm hương này sao?

Biết được rằng Lệ Thư Vy chính là muốn mình tập trung ăn uống, Tống Tử Ngôn cũng cười khẽ mà ngoan ngoãn nghe lời cô.

Tháo đôi găng tay dùng lúc bóc vỏ tôm ra, sau đó vừa dùng khăn lau tay vừa cười nhẹ đáp lại Lệ Thư Vy:

- Được\, anh biết rồi.

Em mau ăn đi\, nguội rồi sẽ không ngon đâu.

- Thưa Thiếu gia\, Tạ Gia có chuyện rồi.

Ngay sau khi Tống Tử Ngôn dứt lời một cái, Tiết Huy từ đầu luôn bí mật theo sau bây giờ mới xuất hiện, chạy đến mà nói thầm với Tống Tử Ngôn.

Tối qua Tống Tử Ngôn đã ra lệnh xử lý Tạ Gia, bây giờ lại xảy ra chuyện?

Sắc mặt trong giây lát chuyển sang cau có nhưng ngay lập tức chuyển về dịu dàng, Tống Tử Ngôn đặt lại chiếc khăn xuống bàn ăn, vẫn nụ cười ôn nhu kia mà nói với Lệ Thư Vy:

- Bảo bối\, em cứ ăn trước đi\, anh có chút chuyện cần xử lý\, đi một lát rồi quay lại ngay.

Tuy rằng cái cau mày rất nhẹ của Tống Tử Ngôn chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Lệ Thư Vy bắt gặp.

Chỉ là vì không muốn Tống Tử Ngôn lo lắng nên Lệ Thư Vy cô vẫn vờ như không thấy, ngoan ngoãn gật đầu.

Hành động ngoan ngoãn của Lệ Thư Vy khiến Tống Tử Ngôn vui vẻ cười nhè nhẹ mà đứng dậy, trước khi đi còn dừng lại xoa đầu cô một cái:

- Bảo bối thật ngoan.

Là một thói quen, Tống Tử Ngôn chung quy vẫn bỏ không được cái hành động xoa đầu Lệ Thư Vy.

Quả thật thì cảm giác mềm mại khi chạm vào mái tóc của Lệ Thư Vy quả thật rất thích, nếu là người khác thì có khi cũng yêu thích ấy chứ.

Tươi cười với Lệ Thư Vy là thế, Tống Tử Ngôn giây trước đối mặt với cô còn vui vẻ mà vừa mới quay đi một cái, khuôn mặt anh đã trở lại vẻ lạnh lùng vô cảm, đáng sợ vô cùng.

Giọng nói vừa trầm vừa lạnh, Tống Tử Ngôn giọng nói tựa một lưỡi dao sắc bén:

- Chuyện gì.

Lúc ấy ở trong khuôn viên của nhà hàng quả thật ngoài Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn ra thì chỉ còn Tiết Huy, những nhân viên khác của nhà hàng đều đứng bên trong nhà hàng mà đợi lệnh, chờ để phục vụ mọi lúc.

Lạ lùng thay là phần sát khí lãnh khốc mà Tống Tử Ngôn tỏa ra mặc dù ngay cả mấy nhân viên bên trong nhà hàng còn cảm nhân được, thế mà Lệ Thư Vy một chút cũng không nhận ra được.

Nên nói là Lệ Thư Vy cảm nhận kém hay nên nói Tống Tử Ngôn sát khí kiềm chế quá hoàn hảo đây.

Chắc chắn không phải do Lệ Thư Vy cảm nhận kém mà đương nhiên do Tống Tử Ngôn thu phóng sát khí quá tốt, đạt đến mức độ sát khí chỉ tỏa ra với người mà anh nhắm đến mà thôi.

- Thưa Thiếu gia\, theo lệnh của ngài\, Tạ Gia đã diệt sạch\, Tạ Gia Gia chủ cũng ngay sáng nay cũng bị tạm giam đợi xét xử\, chỉ là…

Đi theo Tống Tử Ngôn đến một vị trí khuất, Tiết Huy vừa đi theo sau vừa trả lời, nói đến đây liền ngập ngừng.

Vẫn giọng nói lạnh băng vô cảm, Tống Tử Ngôn đầu quay lại một chút, mắt để lộ một tia sát khí:

-Chỉ là?

Không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Ngôn, Tiết Huy cúi đầu trốn tránh ánh mắt, giọng nói có chút run sợ:

- Tạ… Tạ Thiếu gia\, Tạ Văn đã… đã trốn thoát rồi ạ.

Câu nói vừa nói ra, Tiết Huy liền cảm nhận được phần sát khí đang nhắm tới mình như thể muốn giết người ngay lập tức không bằng.

- Tạ Văn? Con cáo đó lại trốn thoát được sao? Mặc kệ hắn đi\, để xem hắn có chiêu trò gì dùng được.

Trong mắt người ngoài, Tạ Văn trước sau như một, không là gì ngoài một tên phế vật ăn hại nhưng đối với người nhạy bén như Tống Tử Ngôn, bộ mặt cáo già ẩn sau lớp vỏ cừu non vô hại của hắn sao có thể che dấu.

Có lẽ vì muốn xem thử con “ cừu non vô hại” này có thể gây ra sóng gió gì nên Tống Tử Ngôn mới để hắn tạm thời vô sự.

Dù sao thì cũng đã lâu lắm gì chưa chơi gì đó vui, để một thứ đồ chơi sống sót thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì.

- Vậy...Thiếu gia\, có cần cử người giám sát hắn không?

Tuy rằng biết được Tống Tử Ngôn đang có hứng thú, sẽ không giết mình nhưng Tiết Huy ngược lại vẫn có chút e dè mà hỏi, đổi lại được một câu trả lời với nụ cười phút chốc trở nên phúc hắc của anh:

- Không cần\, dù sao cũng có Chính phủ thay ta giám sát rồi\, không cần phí nhân lực cho loại người như thế.

Quả nhiên Tống Tử Ngôn liệu sự như thần.

Hiện giờ Tạ Văn không hơn không kém chính là một đối tượng bị tình nghi nhúng tay vào vụ tham ô ngân sách nhà nước, mua quan bán chức.

Tuy rằng diễn kịch giỏi nhưng những chiêu trò đó lại không chút ảnh hưởng đến những người nhìn thấu sự đời từ lâu.

Muốn qua mắt bọn họ, Tạ Văn ít nhất cũng phải tu luyện thêm vài chục năm nữa mới có 1% cơ hội thành công.

- À phải rồi\, Thiếu gia\, ngày mai ngài có buổi gặp mặt với Tổng tài Tập đoàn CS\, ngài…

Dùng lại không nói tiếp, Tiết Huy chung quy vẫn không dám nói ra cụm từ “ có tham dự hay không” ở phía sau.

Chỉ là chút mưu kế này của Tiết Huy vẫn phải để lộ một chút hàm ý để Tống Tử Ngôn hiểu được, dù sao thì hỏi vẫn phải hỏi thôi.

Nghe câu hỏi của Tiết Huy, Tống Tử Ngôn đôi mắt nhìn về phía Lệ Thư Vy vẫn đang ngồi ở chỗ cũ mà vui vẻ ăn uống, đôi môi bất giác cong lên:

- Không đi\, bảo Quân Giám đốc của các ngươi đi gặp mặt đi\, ta còn phải đi học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.