11/ 08/ 3049
“ Cốc…”
Không được vài phút sau khi Tống Tử Ngôn quay về phòng, trong khi Tống Hy Khả đang ngồi đọc một quyển sách về lịch sử trên chiếc sofa đen cách không xa chiếc giường mà cô đang nằm thì cánh cửa lại vang lên tiếng gõ.
“ Cạch…”
Đưa tay gõ nhẹ xuống tay ghế sofa ba nhịp theo cách mở cửa của Tống Tử Ngôn, Tống Hy Khả mở cửa cho người gõ cửa đi vào.
Vì không biết cách mở cửa căn phòng bí mật nên Tống Hy Khả đoán chắc 9 phần người đến không ai khác ngoài Quản gia.
- Thưa Đại Thiếu gia\, tôi theo lệnh của Nhị Thiếu gia đến thay thảm của căn phòng này.
Có chút ngạc nhiên khi người ở bên trong là Tống Hy Khả nhưng Quản gia vẫn không có một chút thất lễ nào, liền cúi đầu hành lễ mà bẩm báo với Tống Hy Khả.
Gật đầu nhẹ, Tống Hy Khả mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào cuốn sách lịch sử dày cộp nhưng ngón tay lại chỉ về phía giường ngủ mà theo lời Tống Tử Ngôn nhắc nhở Quản gia một câu:
- Các ngươi là gì thì làm nhưng nhẹ tay thôi.
Thấy người đang ngủ không? Nếu Tiểu Vy vì các ngươi mà tỉnh lại thì cái mạng nhỏ của các ngươi ta không giữ lại làm gì đâu.
Đưa ra một lời cảnh cáo, Tống Hy Khả khiến đám người kia đều sợ hãi mà hành động thật cẩn thận trong im lặng.
Một lát sau, khi đã thay thảm và lau chùi sạch sẽ toàn bộ căn phòng xong thì Quản gia mới ra hiệu cho mấy người kia lui xuống trước còn bản thân ông ấy thì quay lại mà hành lễ trước Tống Hy Khả:
- Thưa Đại Thiếu gia\, tôi xin phép lui xuống trước.
Ánh mắt sắc lẹm vô cảm lướt qua nơi đã được dọn dẹp sạch sẽ một lần, Tống Hy Khả sau đó quay lại nhìn quyển sách dày cộp như cuốn từ điển trên tay mà gật đầu khẽ.
Nhận được sự đồng ý của Tống Hy Khả, Quản gia toan lui xuống nhưng chưa kịp bước được một bước đã bị gọi giật lại:
- Khoan đã.
Quay đầu nhìn về phía Quản gia, Tống Hy Khả dừng như nhớ ra điều gì đó mà gọi lên một một tiếng, khiến Quản gia cũng vội vàng mà quay lại:
- Thưa Đại Thiếu gia\, ngài còn điều gì phân phó ạ?
Giọng điệu vẫn vô cảm, Tống Hy Khả liền cười nhẹ một cái mà đưa ánh mắt nhìn qua phía cô một cái thật nhanh rồi lại quay qua nhìn Quản gia mà nói:
- Lát nữa quay lại thì gọi điện đến cho Hiệu trưởng Học viện Hoàng Gia xin nghỉ cho Tử Ngôn và Tiểu Vy.
Chỉ cần nói ra tên của hai người bọn họ thì ông ta tự khắc biết lo liệu thế nào.
Tưởng rằng đã phạm phải sai lầm gì, Quản gia tim tưởng chừng sắp ngừng đập nhưng hóa ra, Tống Hy Khả gọi ông ta quay lại cũng chỉ vì chuyện của Tống Tử Ngôn và cô mà thôi, thế mà khiến Quản gia ông ấy một phen hồn suýt bay, phách suýt tan.
- Vâng\, thưa Đại Thiếu gia.
Tuy rằng tim như đã ngừng lại rồi nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì Quản gia của một Đại Thế gia vẫn vô cùng chuyên nghiệp, không bao giờ thiếu đi sự cung kính đối với Chủ nhân của mình.
“ Cạch…”
Sau khi hành lễ cung kính xong, Quản gia lùi lại ba bước sau đó mới quay đi, thực hiện mệnh lệnh mà Tống Hy Khả vừa mới hạ xuống.
Ngay sau khi Quản gia đi khỏi, cơ quan được lắp đặt lại một lần nữa khởi động, khiến cánh cửa biến mất, làm căn phòng hiện tại chẳng khác gì một hình lập phương không có kẽ hở, không hơn không kém.
- Ưm…
Khẽ cựa mình, cô trở mình một chút mà cau mày nhưng vẫn chưa tỉnh dậy mà còn đang chìm vào giấc mơ đầy ám ảnh không thoải mái một chút nào kia.
“ Soạt…”
Tay siết chặt chiếc chăn trắng muốt, mềm mại tựa một đám mây, cô tuy đang ngủ nhưng khuôn mặt không hề thoải mái mà lại cau mày, khó chịu không dứt.
Ban nãy có Tống Tử Ngôn ở đây, cô vốn dĩ không như thế này nhưng dường như có thể cảm nhận được anh đã rời đi trong tiềm thức, cô vì thế mà lại chìm vào ác mộng liên miên vừa bị anh đuổi đi không lâu.
Trong giấc mơ, các phân cảnh đáng sợ cứ trùng trùng lặp lặp, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cô càng ngày càng lún sâu, không thể thoát khỏi được.
Ở trong cơn ác mộng ấy, cô đứng một bên thấy bản thân mình bị đám người Phương Linh Nhi bắt nhốt đánh đập dã man.
Thấy bản thân bị một đàn sói hoang cắn xé, máu phủ đỏ cả người, thương tích chồng chồng chất chất.
Khung cảnh ấy, cô cho dù đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không thể trốn tránh nổi, không làm cách nào xua đi.
Cứ mỗi lần giấc mơ lặp lại, linh hồn của cô lại bị kéo xuống một vũng máu đỏ rực tựa một ngọn lửa càng sâu, càng ngày càng lún xuống mà không thể thoát ra nổi.
Không gian trong tiềm thức của cô lúc đó tối đen, không còn gì ngoài một vũng máu đỏ rực và đôi mắt xinh đẹp của cô dường như cũng đã bị một đôi bàn tay lạnh lẽo che đi, khiến trước mắt cô chỉ còn một mảnh đen tối mà thôi.
Khi ấy, Tống Hy Khả tuy ngồi cách không xa nhưng cũng chẳng thể phát hiện ra điểm bất thường của cô, chỉ biết rằng cô có từng trở mình một hai lần mà thôi.