Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 35: Thân Phận Thực Sự




10/ 08/ 3049

Trong khi những người kia đã xuống lầu, đang tập trung hết ở phòng khách thì một mình Edna đứng ngoài của phòng của Tống Tử Ngôn, kiên quyết đứng đó canh chừng cho cô.

Có lẽ Edna đang hối hận vì không đi theo cô, khiến cô bị thương như vậy.

- Thiếu gia\, đã đưa người đến rồi ạ.

Đám người Lạc Ngưng Tâm bị vệ sĩ kéo từ tầng hầm lên, ném xuống dưới chân Tống Tử Ngôn một cách thô bạo, không thương tiếc.

Lúc ấy, Tống Tử Ngôn ngồi trên ghế, chân bắt chéo, tay phải tựa vào tay ghế còn đầu anh thì dựa lên tay phải của mình, dáng vẻ vừa cao lãnh vừa đáng sợ.

Tống Tử Ngôn khi đó khuôn mặt thì nhìn thẳng nhưng ánh mắt thì hướng xuống dưới chân.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Giọng nói trầm đến cực độ của Tống Tử Ngôn vang lên giữa không khí yên lặng đến đáng sợ khiến người ta phải run sợ, ớn lạnh đến tận xương tủy.

Mấy người Nhĩ Tiểu Mẫn, Tịch Dư Thần thì ngồi trên ghế sofa cách đó không xa còn Đệ Nhị thì đứng ngay bên cạnh Tống Tử Ngôn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhưng trong lúc ấy, chính sự bình tĩnh mới là đáng sợ nhất.

- Ngôn...!Ngôn Tổng\, ngài không thể giết tôi.

Tôi là Tiểu thư của Lạc Gia\, ngài dám động đến tôi chỉ vì một con đ*** thấp kém sao? Ngài không sợ thế lực của Lạc Gia tôi sao? Đừng quên bố tôi nắm trong tay 3% cổ phần của Hạ Vũ.

Biết rằng chối không nổi tội, Lạc Ngưng Tầm chuyển sang đe dọa.

Quả thật thì bố của Lạc Ngưng Tâm nắm trong tay 3% cổ phần của tập đoàn Hạ Vũ nhưng so với 56% cổ phần trong tay Tống Tử Ngôn, con số đó chẳng là gì cả.

- 3% cổ phần? Ngươi nghĩ chỉ với từng đó mà có thể đe dọa ta sao?

Cười khẩy một cái, Tống Tử Ngôn giọng điệu lạnh băng, nhìn bằng nửa con mắt mà nói với Lạc Ngưng Tâm.

Không để Lạc Ngưng Tâm kịp trả lời câu nói của Tống Tử Ngôn, Nhĩ Tiểu Mẫn nghe xong liền tiếp lời:

- Cô có phải ngu quá thành đần rồi không? Tiểu Vy đường đường là Lệ Tổng của Hạ Vũ\, trong tay nắm 29% cổ phần\, không lẽ không đáng giá bằng người bố có 3% cổ phần của cô sao?

Câu nói của Nhĩ Tiểu Mẫn vừa nói ra, Lạc Ngưng Tâm và những người khác thuộc phe của cô ta đều bàng hoàng, hóa ra thân phận của cô lại lớn đến vậy.

Tập đoàn Hạ Vũ là do Tống Tử Ngôn một tay dựng nên mà trong đó, cô cũng góp một phần sức lực rất lớn.

Vì lý do đó nên Tống Tử Ngôn nghiễm nhiên là cổ đông lớn nhất, nắm trong tay 56% cổ phần của Hạ Vũ còn cô đương nhiên là cổ đông lớn thứ hai, có 29% cổ phần.

Như vậy tức là tổng cộng cổ phần của cô và Tống Tử Ngôn đã là 85%, còn lại 15% kia phần chia đều cho 7 vị cổ đông khác, tức là mỗi người 2% cổ phần còn riêng với trường hợp bố của Lạc Ngưng Tâm, ông ta nắm trong tay đến 3% cổ phần, hơn những người khác 1%.

Lúc Hạ Vũ được thành lập, Tống Tử Ngôn là Tổng tài, đương nhiên luôn luôn phải xuất hiện, được gọi bằng cái danh Ngôn Tổng còn cô thì ngược lại.

Cô trước nay chỉ từng xuất hiện một lần trong buổi tiệc thành lập của Hạ Vũ, được mệnh danh Lệ Tổng, là vị Tổng tài thần bí nhất trong Hạ Vũ, người trong Ha Vũ từ đầu đến cuối chỉ từng nghe tên chứ chưa từng có ai nhìn thấy mặt.

Vì chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nhân viên nên thân phận của cô vẫn luôn là một bí ẩn, người khác đều đoán già đoán non, cho rằng cô là một người thân phận vô cùng tôn quý, thậm chí còn có người cho rằng cô là người tình của Tống Tử Ngôn.

Nay, một người thần bí như cô đột nhiên xuất hiện, Lạc Ngưng Tâm và đám người kia lại dám giữa thanh thiên bạch nhật hành hùng đánh người, quả thật không coi mạng sống ra gì cả.

Lúc này, Lạc Ngưng Tâm mới hiểu được tính nguy hiểm của vấn đề, run như cầy sấy, toàn thân vô lực, ngã xuống đất nói không nên lời.

- À\, phải rồi\, bật mí cho cô thêm một điều này nhé! Tiểu Vy không chỉ là Lệ Tổng của các ngươi đâu\, cô ấy còn là Nhị Tiểu thư của Dạ Gia đấy.

Dám động vào cô ấy\, các ngươi không chết thì cũng tàn phế thôi\, đừng lo lắng làm gì.

Trong khi Lạc Ngưng Tâm còn chưa hết bất ngờ trước lượng tin tức mà Nhĩ Tiểu Mẫn nói ra thì Tịch Dư Thần lại nói thêm một câu nữa, thêm dầu vào lửa, khiến cô ta càng thêm sợ hãi.

Giọng nói của Tịch Dư Thần lúc ấy khá cao, như thể đang cười nhưng ở câu cuối, giọng anh ta bỗng nhiên trầm xuống vô cùng nhanh khiến người khác phải sợ hãi.

Tuy đã tin chắc những lời mà Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần vừa nói nhưng vẫn cố chống chế với bản thân, giọng hoảng loạn:

- Không thể nào\, Dạ Gia trước giờ chỉ từng có một vị Tiểu thư duy nhất\, các người đang lừa tôi.

Không thể nào có vị Tiểu thư thứ hai cả.

" Cộp...!Cộp...!"

- Có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào thế?

Trong lúc Lạc Ngưng Tâm còn đang hoảng loạn thì từ trên cầu thang, âm thanh tiếng giày cao gót lại vang lên, kèm theo đó là giọng nói trong trẻo như nước của một người con gái vang lên, thu hút mọi ánh nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.