Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 92-1: Kết quả của Mục Giai Thu (1)




Edit: Thanh Xuân.

Mục Giai Âm giết Mục Giai Nhan......

Nhưng mà rõ ràng Mục Giai Nhan vẫn đang rất tốt ở trong nhà, không mất bao lâu Mục Giai Thu đã nghĩ ra, Mục Giai Thu muốn nói chuyện, nhưng trong miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ôi ôi.

Mục Giai Thu trợn to mắt, nhìn Mục Giai Âm, bên trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Sợ hãi như vậy làm gì?" Mục Giai Âm hơi cười cười, nụ cười bên môi dịu dàng, "Đừng nói với tôi, nhiều năm như vậy, trên tay chị vẫn còn trong sạch?"

Mục Giai Thu há hốc miệng, lại chỉ có thể vô lực hô hấp.

"Vốn trên tay tôi rất sạch sẽ, chỉ là...... Từ lúc sau khi kết hôn, tôi đã không có ý định sạch sẽ nữa." Mục Giai Âm lấy một đệm dựa từ chỗ ngồi phía sau chợt che lên đầu Mục Giai Thu nói: "Tôi tình nguyện vì giết chết các người mà làm bẩn tay của mình."

Mục Giai Thu quyền đấm cước đá phản kháng, nhưng mà giống như Mục Giai Âm đóng đinh lên người Mục Giai Thu vậy, ngay cả thân thể cũng không động đậy nữa.

Chẳng qua là cửa xe đột nhiên mở ra, Đàm Tân Kinh có chút run rẩy nói, "Tôi nhìn thấy Cư Sa Bạch rồi, anh ta là tâm phúc đắc lực nhất của Quyền Thiệu Viêm, nhất định là Quyền Thiệu Viêm phát hiện hành tung của chúng ta, chúng ta phải đi nhanh lên."

Vốn dĩ hơi thở Mục Giai Thu càng ngày càng suy yếu được thả ra lần nữa đã tốt lên rất nhiều, trong đôi mắt càng thêm lóe ra ánh sáng.

Đáng chết!

Mục Giai Âm mở thật nhanh cửa xe phía sau ra, cô phải nhanh chóng rời đi.

"Giai Âm...... Chị?" Đàm Tân Kinh có chút sững sờ, tại sao tình huống bây giờ hình như là Mục Giai Âm còn lợi hại hơn chị vậy chứ?

Mục Giai Âm đã sắp thoát ra ngoài cửa xe rồi.

Bỗng nhiên Mục Giai Thu bắt được mắt cá chân của Mục Giai Âm.

Hai cánh tay kia bị điện giật trở nên vô lực dường như đột nhiên tràn đầy sức lực. Mục Giai Âm giãy thế nào cũng tránh không được, mắt thấy Đàm Tân Kinh bên kia đã có khuynh hướng phản ứng lại, Mục Giai Âm quay người lại, khéo léo cầm đèn pin trực tiếp cắm vào trong miệng Mục Giai Thu.

Một cỗ xúc cảm tê tê nhất thời truyền đi từ trong miệng Mục Giai Thu, hai cánh tay Mục Giai Thu giống như cũng không chịu khống chế buông lỏng chân của Mục Giai Âm ra, chỉ là Mục Giai Thu vẫn còn đang định nắm cả thân người Mục Giai Âm.

Cùng lúc này Đàm Tân Kinh cũng phản ứng lại, vội vàng bắt Mục Giai Âm lại.

Mục Giai Âm thoáng nghiêng người, một cước đạp lên mặt Mục Giai Thu, lảo đảo té xuống xe.

Trong đầu Mục Giai Âm một mảng choáng váng, tại sao ở thời khắc quan trọng như vậy làm rơi dây cơ chứ?

Mục Giai Âm nhìn Đàm Tân Kinh ở phía sau đang muốn đuổi tới, cố gắng muốn từ dưới đất bò dậy, dù là chạy không thoát, cô cũng muốn chạy một chút.

Một tay Đàm Tân Kinh giơ súng, một tay giơ về phía cô bắt tới.

Trên tay người này có súng...... Vừa rồi cô chính là cố kỵ điểm này mới không dám trực tiếp chạy từ trong xe.

Nhưng bây giờ cũng không phải là một thời cơ tốt.

Hiện tại Cư Sa Bạch vẫn không đến gần xe Đàm Tân Kinh...... Mục Giai Âm lại không dám nghĩ  tới hậu quả bị Đàm Tân Kinh mang lên xe, chỉ là luống cuống tay chân đứng dậy, cố gắng hết sức mà chạy.

Chỉ là cô chạy không nhanh bằng Đàm Tân Kinh.

Nếu bị bắt được...... Mục Giai Âm không dám buông tha, thân người vẫn cố gắng nghiêng về phía trước, bước chân cũng nhanh hơn.

Bỗng nhiên Đàm Tân Kinh đưa tay chụp tới, nhưng không bắt được Mục Giai Âm.

Trước hông của Mục Giai Âm bị trói một sợi dây thừng, mà đầu kia của sợi giây...... Đàm Tân Kinh chợt thấy được đang nhanh chóng chạy qua bên Quyền Thiệu Viêm.

Đàm Tân Kinh nổ súng, muốn cắt đứt sợi dây kia, chỉ là không biết Quyền Thiệu Viêm làm thế nào khống chế sợi dây kia, sợi dây hơi run lên, tạo thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, tránh khỏi họng súng Đàm Tân Kinh.

Một kích không trúng, thì Đàm Tân Kinh biết rõ anh sẽ không thể đuổi kịp Mục Giai Âm.

Đàm Tân Kinh chui thật nhanh vào trong xe, đóng cửa xe, lái xe, tăng tốc độ lên tối đa, chạy như bay về phía trước.

Nếu như lúc này Đàm Tân Kinh vẫn còn đi xem tình hình của Mục Giai Thu một chút, nhất định sẽ bị dáng vẻ bây giờ của Mục Giai Thu hù cho giật mình.

Vừa rồi Mục Giai Âm cắm đèn pin vào trong miệng Mục Giai Thu, đã khiến thần kinh Mục Giai Thu có chút ngưng trệ. Rồi sau đó bị Mục Giai Âm hung hăng đá một cái, bất thiên bất ỷ (*), vừa đúng lúc đá vào bên trên đèn pin.

Đèn pin này lập tức cắm vào trong cổ họng Mục Giai Thu.

Nếu như bình thường, muốn lấy đèn pin này ra thật sự là một việc không đơn giản, nhưng mà bây giờ hai tay Mục Giai Thu vô lực, chứ đừng nói là lấy đèn pin ra.

Nhưng bây giờ căn bản Đàm Tân Kinh không rảnh chú ý tới cô, Mục Giai Thu vẫn nói không ra lời, chỉ có thể tự nỗ lực lấy đèn pin ra.

Đợi đến lúc lấy được đèn pin ra, rốt cuộc Mục Giai Thu cảm thấy cô có thể nói, "Thế nào...... Sao không mang theo Mục Giai Âm?"

Mấy chữ đơn giản này gần như là phí toàn bộ sức lực của Mục Giai Thu. Mục Giai Thu biết có lẽ đây là câu nói sau cùng mà cô nói. Vì bảo đảm hiệu quả, cô cố ý chọn thuốc có tác dụng mạnh nhất. Thuốc này tốn không ít tiền của cô...... Sớm biết, cô cũng không giấu thuốc này trong móng tay, Mục Giai Âm cũng không chạy thoát được.

"Không có thời gian rồi," Trong giọng nói Đàm Tân Kinh mang theo vài phần dồn dập cùng khẩn trương, "Chị, lúc đó đến bến tàu, chị đi trước, em yểm trợ cho chị."

Đàm Tân Kinh biết rằng sau khi anh yểm trợ, sợ rằng tỷ lệ còn sống sẽ không lớn.

Chỉ là, chỉ cần chị ấy có thể còn sống là tốt rồi.

Đàm Tân Kinh nói xong thì tranh thủ liếc nhìn về phía sau, lúc nhìn thấy gương mặt đó của Mục Giai Thu.

Đàm Tân Kinh bị dọa đến mức trực tiếp đụng đầu vào trên tay lái, xe càng thêm xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa thì muốn rơi xuống vách núi bên đường.

"Chị...... Cô là ai? Cô không phải là chị tôi." Gương mặt này còn kinh khủng hơn ác quỷ, gương mặt dính đầy máu, nửa gương mặt hoàn toàn không lộ vẻ gì, người phụ nữ còn dính nước bọt sao có thể là chị gái khôn khéo lão luyện lại dịu dàng hào phóng của anh chứ?

Mục Giai Thu oán giận liếc mắt nhìn Đàm Tân Kinh, sâu trong mắt của Đàm Tân Kinh hoảng sợ nhìn cô. Có như vậy đã kinh khủng sao? Đàm Tân Kinh không phải luôn miệng nói cô là của chị của cậu ta sao? Sao bây giờ cũng không dám nhìn cô rồi hả?

Chỉ là bây giờ cô lại nói không ra lời.

Mục Giai Thu hoàn toàn vẫn chưa ý thức được, sau khi cô bị đánh, nửa gương mặt cũng không có cảm giảm, trực tiếp tê liệt, nửa gương mặt vẫn này đang không ngừng chảy nước miếng, bây giờ cô chỉ có một nửa khuôn mặt có thể biểu lộ cảm xúc.

Hơn nữa, trên mặt Mục Giai Thu có vài vết thương sâu cạn không đồng nhất, còn có một chút kinh khủng, vết thương vạch từ trên trán đến cằm của cô càng thêm kinh khủng làm cho người ta hoàn toàn không dám nhìn gương mặt của Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu nói không ra lời, chỉ có thể dùng di động viết cho Đàm Tân Kinh nhìn.

Đàm Tân Kinh thấy người phụ nữ sau lưng đáng sợ hơn quỷ viết trên điện thoại di động, "Mục Giai Âm vạch."

"Giai Âm? Sao cô ấy có thể như vậy?" Đàm Tân Kinh nhanh chóng tỉnh táo lại, thế nhưng anh lại lại không dám nhìn gương mặt làm người ta nôn mửa của Mục Giai Thu.

Hẳn là không phải Mục Giai Âm làm.

Bởi vì quần áo người phụ nữ ngồi phía sau xe là quần áo của Mục Giai Thu. Hơn nữa chỉ có Mục Giai Âm ra khỏi xe, căn bản không có người khác lên xe, người phụ nữ này không phải là người khác.

Đàm Tân Kinh lại lơ đãng quay đầu nhìn gương mặt Mục Giai Thu. Nhất thời, một cảm giác nôn mửa, đang lướt qua trong lòng Đàm Tân Kinh. Ôi sao chị ấy lại biến thành như vậy, quả thật còn đáng sợ hơn ác quỷ ba phần.

Mục Giai Thu nhìn động tác Đàm Tân Kinh, trong lòng lại càng không vui.

Vô dụng, vô dụng, vô dụng. Ngay cả một Mục Giai Âm cũng không bắt được, còn hại cô thành bộ dạng này, vẫn không bằng Mục Uẩn Ngạo! Nhưng mà Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ là để cho cô đi ngồi tù mấy năm mà thôi, nhưng mà bây giờ rõ ràng cô ngồi tù lại càng khổ sở hơn mấy phần.

Mục Giai Thu đã sớm quên cái kế hoạch này nhưng hoàn toàn do một tay cô nói ra, do cô bày ra. Mà Đàm Tân Kinh chẳng qua là một người chấp hành mà thôi.

Lúc điện thoại di động tắt màn hình, lúc này rốt cuộc Mục Giai Thu thấy được hình dạng của mình trên điện thoại di động.

So oán quỷ còn đáng sợ hơn......

Người phụ nữ này là ai?

Mục Giai Thu run rẩy vươn tay sờ sờ gương mặt của cô, rất nhanh tay của cô đã dính máu tươi, chỉ là đáng sợ máu tươi hơn chính là, cô nhìn trên màn ảnh một đôi tay nhỏ dài vuốt gương mặt của mình, đôi tay kia là tay của cô...... Gương mặt kia là gương mặt của cô.

Tại sao cô chảy nước miếng cũng không khống chế được?

Mục Giai Thu đưa tay xoa xoa khóe miệng má phải của mình, quả nhiên lau nước miếng.

Không phải cái loại sềnh sệch ấm áp đó của máu tươi, mà là cảm giác mang theo vài phần nước lọc. Tại sao...... Tại sao gương mặt cô chỉ có cảm giác một bên.

Mục Giai Thu nhìn người trên màn ảnh kia.

Một nửa khuôn mặt của cô thật đáng sợ, nhưng một nửa kia lại hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm nào, hình như là mặt cương thi. Người phụ nữ trong gương kia còn kinh sợ hơn những nữ quỷ có tạo hình kinh khủng trong phim ma. Hoặc là nói, bây giờ cô đã là một nữ quỷ......

Mục Giai Thu phịch một tiếng đưa văng điện thoại di động ra ngoài, cô muốn rống to, muốn hét to.

Nhưng cô lại chỉ có thể che cô họng, bây giờ cô ngay cả một câu cũng nói không được, một câu nói cũngnói không được......

Trong mắt Mục Giai Thu nước mắt đã chảy cuồn cuộn, lẫn vào máu tươi trên mặt rơi trên mặt đất, văng lên từng giọt vòi máu, nhìn kinh hãi vô cùng.

Không phải cô, người kia không phải cô.

Mục Giai Thu không ngờ bây giờ cô là một bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế.

Lời nói của Mục Giai Âm lại đang quanh quẩn bên tai cô, sống không bằng chết, bây giờ cô, thật sự là sống không bằng chết......

Mặc dù Đàm Tân Kinh sợ, nhưng dù sao anh vẫn là đàn ông, rất nhanh Đàm Tân Kinh đã bình tĩnh lại."Chị, chị đừng sợ, chờ đến nước ngoài, chúng ta tìm chút thuốc, trị vết thương trên mặt của chị, nếu như thật sự không được, thì chúng ta đi phẩu thuật thẩm mỹ, hiện tại kỹ thuật phẩu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, em thấy không ít phụ nữ rất xấu đều chỉnh rất đẹp."

Không chữa khỏi, cô cố ý mua những thuốc buôn lậu kia ở nước ngoài, nghe nói những thuốc này đều là những thứ có ích mà tổ chức khủng bố muốn giày vò con người, lúc trước Mục Giai Thu đã dùng động vật thí nghiệm qua rồi, vết thương chẳng những không cách nào khép lại, hơn nữa còn sẽ lưu lại vết sẹo.

Nói không chừng, đợi cô rửa vết máu trên mặt, vết thương của nó sẽ càng kinh khủng hơn.

Phẩu thuật thẩm mỹ...... Bây giờ bộ dạng này của cô còn có thể phẩu thuật thẩm mỹ sao? Căn bản trong đầu Mục Giai Thu cũng không có bất kỳ ý thức gì, chỉ còn lại có khủng hoảng và thù hận. Mục Giai Âm, lòng của cô ta lại có thể ác độc như vậy.

Trên danh nghĩa cô là chị hai của Mục Giai Âm, Mục Giai Âm lại dám đối với cô như vậy.

Người phụ nữ như vậy tại sao có thể làm Quyền Thiệu Viêm? Vẻ mặt của Mục Giai Thu càng thêm lạnh lẽo, ý lạnh tùy ý.

"Hỏng bét, bị đuổi kịp rồi." Vốn dĩ Đàm Tân Kinh còn muốn an ủi Mục Giai Thu, chỉ là tiếng ma sát giữa viên đạn và thủy tinh rất lớn, khiến Đàm Tân Kinh không thể không tăng tốc độ lái về phía trước.

Thật may là trước khi đi anh đã thủy tinh thành thủy tinh chống đạn, cho dù là thủy tinh như vậy, Đàm Tân Kinh cũng không dám đảm bảo hoàn toàn  an toàn. Huống chi, anh tin tưởng, mục tiêu của bọn họ tuyệt đối là tập trung công kích bánh xe của anh, còn có bình xăng xe hơi của anh.

Một khi bình xăng nổ tung...... Đàm Tân Kinh vữa nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tình huống của nơi này càng ngày càng gấp gáp, mà tình huống bên Mục Giai Âm cũng không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.