Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 81-2: Rất vui vẻ & Mục Giai Thu ghé thăm (2)




Edit: kimphuong172839

Mục Giai Âm há mồm, liền trực tiếp cắn người nọ một cái. Chỉ là, sau khi cảm giác hơi thở này càng làm cho cô thoải mái hơn gối đầu, Mục Giai Âm liền vui mừng vứt bỏ gối đầu, ôm người kia, tiếp tục ngủ.

Ngủ là có thể ngủ, nhưng ngủ ở tư thế gì, hình thức nào, cũng không do Mục Giai Âm chọn.

Đây chính là Mục Giai Âm tự chui đầu vào lưới, khóe miệng Quyền Thiệu Viêm khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng cởi áo ngủ trên người Mục Giai Âm ra.

Mục Giai Âm mơ hồ trong chốc lát, lặng lẽ mở mắt, nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Quyền Thiệu Viêm, là anh sao?"

Quyền Thiệu Viêm dừng động tác lại, có chút biểu lộ nguy hiểm: "Em cảm thấy còn có thể là ai?"

"Nhưng mà." Mục Giai Âm huơ tay múa chân giải thích: "Quyền Thiệu Viêm, tại sao anh lại cười gian ác như vậy?" Xem ra không giống như là Quyền Thiệu Viêm.

Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm lại nhếnh lên: "Em có thấy người đàn ông nào ở trên giường mà nghiêm chỉnh ngủ chưa?"

Mục Giai Âm tỏ vẻ, cô đã quá buồn ngủ, không muốn suy nghĩ nhiều.

Quyền Thiệu Viêm hôn rất nhẹ, giống như là lông vũ rơi vào trên người của Mục Giai Âm, quấy rối Mục Giai Âm làm cô không có biện pháp ngủ được.

Mục Giai Âm đưa tay đẩy Quyền Thiệu Viêm một cái, chỉ tiếc thân thể Quyền Thiệu Viêm giống như tường đồng vách sắt, mặc kệ Mục Giai Âm dùng sức lớn đến đâu, cô cũng đẩy không được: "Quyền Thiệu Viêm, nhột, anh đừng lộn xộn."

Nhờ ánh trăng, Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy rõ ràng, da thịt trắng nõn của Mục Giai Âm nhanh chóng hiện lên một tầng màu hồng. Non nớt giống như là thạch hoa quả đông lạnh trông rất ngon.

Mắt Mục Giai Âm nhắm chặt, lông mi thật dài ở trên mặt Mục Giai Âm giống như cánh bướm, lông mi Mục Giai Âm thỉnh thoảng sẽ khẽ động, hình như là cánh bướm đang kích động. Chóp mũi xinh xắn của Mục Giai Âm hơi vươn thẳng, hình như là bởi vì động tác mới vừa rồi của anh quấy rầy đến giấc ngủ của cô, cho nên có chút tức giận.

Gương mặt Mục Giai Âm hơi hồng, ở dưới ánh trăng càng thêm lộ ra vẻ mềm mại. Còn có đôi môi hồng nhuận xinh đẹp kia....

Quyền Thiệu Viêm không hề nghĩ ngợi, cúi đầu liền cắn Mục Giai Âm một hớp.

Đôi môi đau xót, Mục Giai Âm chỉ cảm thấy cái này có lẽ không phải trong mộng...... Có lẽ là Quyền Thiệu Viêm trở lại?

"Quyền… Quyền Thiệu Viêm, không phải anh đi ra ngoài sao?" Mục Giai Âm đỏ mặt nhìn thân thể trần truồng của Quyền Thiệu Viêm.

"Đi ra ngoài, lại trở về rồi." Hơi thở ấm áp của Quyền Thiệu Viêm phun trên chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp của Mục Giai Âm, mang theo một chút xíu mập mờ, một chút xíu làm cho người ta muốn ngừng thở.

Thân thể Mục Giai Âm có chút run rẩy.

"Anh...... Tại sao quần áo của em đã không còn?" Mục Giai Âm cúi đầu nhìn trên người mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Quyền Thiệu Viêm.

Cô có loại dự cảm, tối nay dường như sẽ xảy ra một chút...... Ừ...... Chuyện không quá êm thấm.

Quyền Thiệu Viêm chuyên tâm hôn Mục Giai Âm, nhân cơ hội liếc mắt về phía trên đất nói: "Trên mặt đất."

Mục Giai Âm nhìn áo ngủ đã vỡ thành hai nửa trên đất, sau mấy giây mặc niệm mới nói: "Anh lại làm hư một cái áo ngủ của em!"

"Ngoan, về sau đi mua nhiều áo hơn, thứ áo ngủ này có tỷ số báo hỏng tương đối cao." Xét thấy đợi lát nữa chuyện cần làm còn cần bà xã phối hợp nên hiện tại Quyền Thiệu Viêm tương đối dễ nói chuyện.

Mục Giai Âm có chút nhớ nhung muốn rơi nước mắt...... Tỷ số báo hỏng tương đối cao, còn không phải là bởi vì phương thức Quyền Thiệu Viêm cởi quần áo ngủ tương đối đặc biệt? Dù là khí lực lớn, cũng không mang cái bộ dáng này mà.

"Chuyên tâm chút, Mục Giai Âm." Quyền Thiệu Viêm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mục Giai Âm, trong giọng nói liền có chút không hài lòng, nụ hôn cũng từ từ nặng lên.

Mục Giai Âm cảm thấy thân thể có chút nhột, muốn đẩy Quyền Thiệu Viêm ra, nhưng Quyền Thiệu Viêm lúc này có đẩy thế nào cũng đẩy không ra.

Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, đôi mắt màu đen của Quyền Thiệu Viêm mang theo một sự chấp nhất và xâm lược. Còn có tình yêu.

Cánh tay Mục Giai Âm khẽ động, quàng lên bả vai Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm rất là hài lòng cười cười...... Sau đó...... Lại càng không êm thấm.

Mục Giai Âm cảm thấy đầu óc cô nhất định là bị rút não, mới có thể muốn đi ôm Quyền Thiệu Viêm.

Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới cười khẽ một tiếng, từng chút từng chút hôn dầy đặc, giống như là không muốn bỏ sót mỗi một tấc trên thân thể Mục Giai Âm.

Ý thức giống như đã sớm mơ hồ theo, ánh mắt Mục Giai Âm càng toả ra sương mù, lúc cực kỳ khó chịu Mục Giai Âm liền trực tiếp cắn lấy bả vai Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm rên lên một tiếng, động tác lại càng nhanh hơn.

Lúc vui sướng nhất, Mục Giai Âm chỉ cảm thấy trước mắt giống như có pháo hoa đầy trời nở rộ trên đầu cô.

Mục Giai Âm hơi chua xót nghĩ thầm, rốt cuộc thì cô cũng làm chuyện chăn gối với Quyền Thiệu Viêm rồi.

Ở lần đầu tiên, một chút ấn tượng cô cũng không có, nhưng lần này cô lại biết rõ ràng, nằm ở phía dưới Quyền Thiệu Viêm, cô đã vui sướng như thế nào.

Chỉ là...... Mục Giai Âm cảm thấy cô như vậy cũng coi như là nửa lần đầu tiên đi.

Lại nói, ở lần đầu tiên, xét thấy hai người bọn họ đều trúng thuốc trợ tình nên cô cũng không để ý Quyền Thiệu Viêm hại cô thành bộ dáng kia rồi, nhưng mà lần này...... Có thể khắc chế một chút hay không, cô sẽ bị thương đấy!

Quyền Thiệu Viêm đã quyết định cái buổi tối này sẽ không bỏ qua cho Mục Giai Âm nữa.

Khoái cảm lặp đi lặp lại nhiều lần làm cho Mục Giai Âm gần như bị ép về phía bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, còn Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm hưng phấn.

Động tác cũng bắt đầu dịu dàng hơn.

Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại thì Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào bồn tắm.

Trong tay Quyền Thiệu Viêm cầm chai thuốc nói: "May là thuốc lúc trước xài chưa hết."

Mục Giai Âm đỏ mặt, biết Quyền Thiệu Viêm đang nói tới lần đầu tiên, chuyện anh ở bên trong bệnh viện xức thuốc cho cô.

Tại sao mỗi một lần cô đều thảm như vậy, Mục Giai Âm có loại kích động muốn khóc.

"Đều tại anh, cầm thú!" Mục Giai Âm không vui nhìn Quyền Thiệu Viêm, nếu không phải là Quyền Thiệu Viêm vẫn không chịu ngừng, mặc kệ cô nói gì cũng không chịu ngừng, cô khóc cầu xin anh, anh cũng không chịu ngừng...... Ngược lại động tác càng nhanh hơn...... Cô cứ như vậy ngất đi, khốn kiếp!

Quyền Thiệu Viêm cau mày, lấy ra thuốc mỡ nói: "Ngoan, amh xức thuốc cho em."

Mục Giai Âm oán hận liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Anh đừng cho là em không biết anh đang nghĩ cái gì...... Tự em bôi!"

Để Quyền Thiệu Viêm xức thuốc? Ngộ nhỡ lau lau bôi bôi tới trên giường rồi làm thế nào? Lúc này đã không phải là bảo vệ trinh tiết khó giữ được nữa, mà là vấn đề khí tiết hoàn toàn không có!

Quyền Thiệu Viêm liếc Mục Giai Âm một cái, trong giọng nói có mấy phần thở dài: "Giai Âm, em đây là lên giường rồi cũng không thừa nhận."

"Tối hôm qua em cũng rất vui vẻ." Quyền Thiệu Viêm cường điệu, nét mặt anh nhìn Mục Giai Âm lại nhiều hơn mấy phần thoải mái và hài hước: "Giai Âm, em nhạy cảm hơn trong tưởng tượng của anh nhiều."

Ý thức được Quyền Thiệu Viêm muốn nói ra những lời hạ lưu, Mục Giai Âm vội vàng nhào tới, ngắt hông của Quyền Thiệu Viêm: "Không cho nói!"

Quyền Thiệu Viêm thuận thế ôm một cái, Mục Giai Âm nhất thời liền ngã vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, hoàn toàn chính là tư thế ôm ấp yêu thương.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng cười cười: "Yêu thích anh như vậy?"

Mục Giai Âm đỏ mặt, đỏ mặt nên nói như thế nào cũng không biết.

Gặp phải một đồ vô sỉ, chính là bất đắc dĩ như thế!

"Em thích." Quyền Thiệu Viêm tự hỏi tự trả lời.

"Mới không có." Mục Giai Âm hốt hoảng, cái tư thế bây giờ thật sự là quá mức mập mờ.

Thân thể hai người bọn họ cũng trần truồng, đang nằm ở bên trong bồn tắm. Cô vẫn ngồi ở trên người của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm xoay mặt, không dám nhìn thẳng Quyền Thiệu Viêm, chỉ là tay lại gắt gao chống đỡ ở trên ngực của Quyền Thiệu Viêm: "Quyền Thiệu Viêm, anh mau buông em ra."

"Không buông." Quyền Thiệu Viêm lôi kéo tay Mục Giai Âm, vòng ở trên người anh: "Nhìn, bây giờ là em ôm anh."

Mục Giai Âm cố gắng giải thích, căn bản cũng không phải là cô ôm anh, mà là Quyền Thiệu Viêm ấn tay của cô, cô không thể không ôm anh! Tình huống bây giờ thật là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được.

Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm mang theo một tia hài lòng: "Mục Giai Âm, ngày hôm qua em rất vui vẻ."

"Đúng, đúng, đúng." Mục Giai Âm bất đắc dĩ: "Ngày hôm qua em rất vui vẻ, Quyền Thiệu Viêm, anh có thể buông em ra chưa!"

"Giai Âm, anh còn chưa vui vẻ đủ." Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc nhìn  Mục Giai Âm, ngay sau đó xoay người một cái đè Mục Giai Âm ở phía dưới thân thể anh: "Chúng ta tiếp tục đi, em sẽ yêu loại cảm giác này."

Mục Giai Âm ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, thì đã bị thế công của Quyền Thiệu Viêm ngăn cản tất cả lại.

Nước mắt Mục Giai Âm rơi đầy mặt.

Quyền Thiệu Viêm chỉ cảm thấy một trận sảng khoái tinh thần.

Mục Giai Âm chỉ còn lại hơi sức nhỏ giọng rên rỉ.

Mục Giai Âm bỏ bê công việc.

Cái trán Lăng Khải Hoa chảy xuống ba cái vạch đen, anh cũng không nên tin tưởng lời thề thốt bảo đảm của Mục Giai Âm. Ở trước mặt của Quyền Thiệu Viêm, bất luận Mục Giai Âm bảo đảm cái gì đều là phí công vô dụng!

Mục Giai Âm cảm thấy thân thể giống như là sắp tan rã, một ngày này, cô không phải ở trên giường thì là ở trong bồn tắm.

Rõ ràng người xuất lực chính là Quyền Thiệu Viêm, nhưng Quyền Thiệu Viêm thật giống như là người không có chuyện gì. Ngược lại toàn thân cô lại rất đau. Còn đau hơn đêm tân hôn đó nữa.

Mục Giai Âm cau mày nhìn bắp đùi mình, bởi vì Quyền Thiệu Viêm dùng sức hơi mạnh nên nơi đó nổi lên một tầng máu ứ đọng.

Quyền Thiệu Viêm cũng nhìn thấy nơi đó của Mục Giai Âm, cúi đầu áy náy hôn một cái lên đó, Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm, trong giọng nói mang theo một chút vui thích: "Giai Âm, anh bảo đảm, lần sau anh sẽ chú ý."

"Không được!" Mục Giai Âm nói: "Hôm nay lại hôn mê một lần, anh còn muốn em sống hay không."

"Đương nhiên là muốn." Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, hôn một cái lên trán Mục Giai Âm: "Lại nói, bây giờ chúng ta không phải là đang nghỉ ngơi sao?"

...... Còn dám vô sỉ thêm chút nữa hay không?

Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm ra, tức giận không nhìn tới Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm lơ đễnh, hiện tại anh thật vui mừng. Đúng, Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, đưa cơm tới đầu giường, nói với Mục Giai Âm: "Ăn chút đi, mới vừa rồi bụng của em kêu lên đó."

Đó là bởi vì bị Quyền Thiệu Viêm ép khô toàn bộ thể lực!

Quyền Thiệu Viêm từng muỗng từng muỗng đút cơm cho Mục Giai Âm, giống như đang làm một chuyện cực kì quen thuộc.

Khóe miệng Mục Giai Âm từ từ nâng lên nụ cười thản nhiên: "Quyền Thiệu Viêm, chúng ta lại sinh một đứa bé đi."

Trên mặt Mục Giai Âm mang một chút ngượng ngùng nhàn nhạt, ngón tay nắm lấy tay áo Quyền Thiệu Viêm, thấp thỏm lặp lại một lần nữa: "Chúng ta lại sinh một đứa bé đi, lần này em sẽ che chở con thật tốt."

Động tác Quyền Thiệu Viêm khẽ cứng lại.

Mục Giai Âm cho là Quyền Thiệu Viêm không đồng ý, lập tức liền có chút thất vọng: "Anh không muốn sao? Tại sao?"

"Thời gian mười tháng hoài thai quá lâu." Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc, hình như cất dấu một chút mùi vị xấu xa: "Anh mới bắt đầu ăn thịt không lâu, cũng không muốn đứa bé tới quấy rầy anh."

"Nào có người ba như anh vậy." Mục Giai Âm không thuận theo, nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Anh không cần đứa bé thì sau này cũng không cần lên giường nữa."

"Hiện tại không thích hợp." Quyền Thiệu Viêm không hề trêu chọc Mục Giai Âm nữa: "Trong quân đội có chút chuyện phiền phức, sau này chúng ta hãy nói đi."

Vẻ thất vọng trên mặt Mục Giai Âm càng đậm, khe khẽ cắn môi, nhìn Quyền Thiệu Viêm: "Rất phiền toái sao? Ngày hôm qua anh nói giải quyết rất dễ mà."

Xác thực đã giải quyết xong... Nhưng phiền toái không phải chuyện của quân đội.

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, mặt mày có mấy phần bí hiểm: "Ừ, lại có biến cố mới rồi, rất phiền toái."

"Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Mục Giai Âm có chút khẩn trương. Những ngày này, trừ ngày hôm qua Quyền Thiệu Viêm đi ra ngoài một chuyến, những thời gian khác, cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm đều là ở trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài.

"Sẽ không." Quyền Thiệu Viêm bình tĩnh trả lời, lại nhìn Mục Giai Âm nói: "Em không phải buồn, rất nhanh sẽ có thể giải quyết."

Mục Giai Âm có chút thất vọng, cuối cùng cũng thu tay về nói: "Nếu như có vấn đề gì, anh nhất định phải nói cho em biết. Có thể em không hiểu, nhưng mà em  sẽ là một người lắng nghe tốt nhất."

“Ừ." Quyền Thiệu Viêm hôn lên mắt Mục Giai Âm một cái, trong giọng nói mang theo dịu dàng: "Mau ngủ đi, ngày nay em cũng mệt mỏi rồi."

Mí mắt Mục Giai Âm cũng bắt đầu đánh nhau, Mục Giai Âm cũng không rối rắm nữa, nghiêng đầu nằm lên gối một cái liền ngủ, trước lúc ngủ, trong miệng Mục Giai Âm còn lẩm bẩm: "Còn không phải là bởi vì anh sao?"

Quyền Thiệu Viêm cũng tắt đèn, từ phía sau ôm cả người Mục Giai Âm ở trong ngực anh.

Cảm nhận sự đụng chạm của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm mới xoay người lại, đầu ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm tìm một chỗ thoải mái, im lặng ngủ.

Thấy Mục Giai Âm ngủ say, ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm mới có vài phần âm trầm.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng sờ bụng Mục Giai Âm, tối ngày hôm qua anh không nhịn được, cho nên cũng không có mang bao ngừa thai. Về sau, anh cần phải chú ý một chút, ngộ nhỡ khiến Mục Giai Âm nhìn ra sơ hở liền không ổn.

Ngày hôm sau, lúc Mục Giai Âm đi đến công ty, lại bị Lăng Khải Hoa đổ ập xuống một trận khiển trách.

Thư ký của Lăng Khải Hoa cũng thay tổng giám đốc mới nhậm chức như cô  cảm thấy đáng thương, lúc này mới nhậm chức ngày đầu tiên liền bị Lăng Khải Hoa mắng đến mất hết mặt mũi. Hơn nữa, Lăng Khải Hoa thật sự chính là nhặt cái gì sắc bén liền mắng cái đó.

Thư ký lắng nghe đã cảm thấy chỗ không đúng rồi......

Ông chủ, tục ngữ có câu: Thà phá mười ngôi miếu, không phá hủy một cuộc hôn nhân. Trong lời này của ngài có hàm ý khuyên quản lý Mục ly hôn không phải sao, mặc dù nghe nói gần đây chồng của quản lý Mục thất thế, xem chừng quản lý Mục rất khổ sở đó.

Thư ký rất là đáng thương nhìn Mục Giai Âm, đúng là vậy ư? Trên mặt Mục Giai Âm kia, một tia huyết sắc cũng không có, hai con mắt có quầng thâm đen, trang điểm nhạt như vậy vốn không che giấu được.

Lăng Khải Hoa quở trách đủ rồi, quay đầu nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Mục Giai Âm kia, trên trán nhất thời liền chảy xuống ba giọt mồ hôi.

Rất rõ ràng, Mục Giai Âm căn bản là đang đi vào cõi thần tiên!

Lăng Khải Hoa vô lực, chỉ vào Mục Giai Âm nói: "Thôi, em đi ra ngoài cho anh đi, thiệt là, hôm nay anh không muốn nhìn thấy em."

"Dạ." Mục Giai Âm gật đầu một cái, liền đi ra ngoài.

Ánh mắt của nhân viên báo cáo công việc ở phía trước nhìn Mục Giai Âm nhất thời liền tràn đầy đồng tình, người phụ nữ đáng thương, chồng thất thế, ông chủ lại lấn áp như thế. Đơn giản chính là nghe thấy mà đau lòng, nghe thấy phải rơi lệ.

Công việc ngày thứ nhất cũng rất bận rộn, nhiều việc liên tiếp khiến Mục Giai Âm đau cả đầu.

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến một hồi tiếng gõ cửa có tiết tấu, Mục Giai Âm vùi đầu vào một đống tài liệu, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, nói: "Mời vào."

Mục Giai Thu đứng ở cửa lẳng lặng nhìn căn phòng làm việc này.

Một phòng làm việc của tổng giám đốc này rất phù hợp, sáng ngời rộng rãi.

Nhưng tại sao tổng giám đốc của Ngẫu Ngộ không để ý việc mọi người phản đối, cố ý cất nhắc Mục Giai Âm tới vị trí tổng giám đốc này đây? Mục Giai Thu cũng không cảm thấy người ngoài nói Lăng Khải Hoa coi trọng Mục Giai Âm là thật.

Không nói đến việc sáng sớm Lăng Khải Hoa liền mắng Mục Giai Âm máu chó phun đầu, chính là chuyện vợ của Lăng Khải Hoa lúc nghe Quyền Thiệu Viêm từ chức lại ra mặt duy trì Mục Giai Âm, cũng đủ để chứng minh Lăng Khải Hoa không hề tồn tại nửa phần ý định đối với Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm thấy người kia hồi lâu cũng không nói lời nào, mới ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó, trên mặt Mục Giai Âm liền hiện ra nụ cười ôn hòa: "Chị hai, chị đã đến rồi à? Đi vào đây đi."

"Chị nghe nói em làm tổng giám đốc, vừa lúc đi ngang qua, mới tới đây thăm em." Mục Giai Thu ngồi xuống đối diện Mục Giai Âm nói: "Tại sao Quyền thiếu lại đột nhiên từ chức vậy? Cũng bởi vì lần đó truy bắt cái tổ chức khủng bố đó gặp rắc rối sao?"

Mục Giai Thu rất kỳ quái, mặc dù lần đó phải bỏ ra một chút tiền đền bù, nhưng lấy được kết quả cũng là khả quan.

Hơn nữa, lần trả giá cao đó nếu như đặt ở trên người người khác, vậy thì không gọi là trả giá cao, mà là tổn thất nhẹ, là một cuộc thành công to lớn.

"Cái này… em không biết." Mục Giai Âm có chút khổ não ngẩng đầu lên nói, "Anh ấy không nói với em những thứ này, em cũng không hiểu những thứ này, nên không rõ lắm."

Chân mày Mục Giai Thu hơi vặn lại, cô em gái này luôn luôn không có ích gì. Cái gì cũng không giúp được Quyền Thiệu Viêm, cố tình còn chiếm vị trí phu nhân của Quyền Thiệu Viêm.

Trên mặt Mục Giai Âm còn nở nụ cười ôn nhu, nhưng trong lòng có chút lạnh lẽo.

Đặt Mục Giai Thu vào vị trí kẻ địch đến phân tích, cô mới nhìn đến dưới dung nhan trong trẻo lạnh lung này của Mục Giai Thu ẩn núp thật sâu ác ý.

"Gần đây chị đã hoàn thành công việc ở bên kia nên trở lại thành phố A." Mục Giai Thu nói với Mục Giai Âm.

Chỉ tiếc là Cơ U Tứ cũng đã rời đi, nếu Cơ U Tứ còn ở đó, anh có thể giúp cô không ít chuyện. Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần có thể trở lại thành phố A, ở  bên cạnh Quyền Thiệu Viêm là tốt rồi.

Hơn nữa, lần này Quyền Thiệu Viêm lại hai mặt thụ địch, nếu như có thể giúp Quyền Thiệu Viêm một chút, như vậy Quyền Thiệu Viêm sẽ cảm động, nói không chừng sẽ đối với cô tốt hơn.

Khóe miệng Mục Giai Thu cong lên kỳ dị.

Chân mày Mục Giai Âm không dấu vết nhíu lại, sau đó mới nói: "Chúc mừng chị."

Mục Giai Thu lơ đễnh gật đầu nói: "Sau này có chuyện gì cứ tới tìm chị, chị sẽ giúp một tay."

Mục Giai Âm cười cười, đột nhiên cảm thấy có lẽ cô thật có thể tìm Mục Giai Thu đến giúp đỡ.

Hình như là không còn lời nào để nói, Mục Giai Thu đột nhiên cầm điện thoại trên bàn vuốt vuốt. Mục Giai Âm liếc nhìn, lông mày hơi nhướng lên: "Chị hai, em đi toilet một chút, đợi lát nữa chúng ta lại tán gẫu."

"Ừ." Mục Giai Thu không biến sắc, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Chờ Mục Giai Âm đi trên mặt Mục Giai Thu mới thoáng qua vẻ vui mừng. Cũng buông điện thoại xuống, ở trong phòng Mục Giai Âm quanh quẩn hồi lâu.

Lúc Mục Giai Âm trở lại, Mục Giai Thu vẫn ngồi ở trên ghế vuốt vuốt điện thoại như cũ.

"Chị hai, gần đây em bị tiêu chảy, xin lỗi đã đi lâu một chút." Mục Giai Thu lơ đễnh phất phất tay nói: "Không sao."

"A, Giai Âm, chị mới vừa nghe nói Chân Phó Dương tính toán tiếp nhận công ty của gia tộc." Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Âm nói: "Chị nghe nói quan hệ giữa em và Chân Phó Dương rất tốt, về sau trên phương diện làm ăn có chuyện gì có thể tìm anh ta giúp một tay. Chị không có giao thiệp với những người buôn bán, ở phương diện này không giúp được em."

"Anh ấy tiếp nhận công ty của gia tộc?" Mục Giai Âm có mấy phần khiếp sợ, bút trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Chân Phó Dương vẫn luôn là thành viên của tổ hành động đặc biệt...... Tiếp nhận công ty của gia tộc, Chân Phó Dương căn bản là không có nhiều thời giờ, đây chẳng phải là nói Chân Phó Dương đã từ chức ở tổ hành động đặc biệt rồi sao? Nhưng hoạt động ở tổ hành động đặc biệt vẫn luôn là mơ ước của Chân Phó Dương mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.