Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 2: Đào hôn cùng chú rể




Quyền Thiệu Viêm Nhíu mày mở mắt, thấy khí thế sắc bén của cô, chỉ là thùng rỗng mà thôi. Nhưng mà…dám kề vũ khí vào cổ anh, cô là người đầu tiền. Nhưng mà, lúc thấy gương mặt của cô, liền bỏ ý định quăng cô xuống đất, “Mục Giai Âm?”

“ Anh biết tôi?” Mục Giai Âm giật mình nhín Quyền Thiệu Viêm, bọn họ chưa gặp nhau bao giờ mà. Kiếp trước sau khi gả cho Tả Trí Viễn cô chính là thường xuyên theo dõi tin tức của Quyền Thiệu Viêm, nếu không làm sao liếc mắt liền nhận ra anh.

“Nếu anh không nhớ lầm, trên mặt pháp luật chúng ta là vợ chồng.” Quyền Thiệu Viêm không nhanh không chậm nói, lông mày nhíu lại, “ Em không biết anh?”

“Biết chứ.” Mục Giai Âm Cười mỉa, “ Tôi đương nhiên biết lão công của mình a.”

Cô nhìn mảnh sứ nhỏ trong tay vẫn đang kề cổ Quyền Thiệu Viêm, liền ném đi chỗ khác, hai tay lại không biết để đâu.

Mục Giai Âm lúc này mới chú ý tư thế ái muội của hai người…cả hai đều chưa mặt quần áo, cô còn bưa hãn ngồi trên người anh, hơn nữa, trên người đều là dấu vết hoan ái. Mục Giai Âm ý Cười càng đậm, cẩn thận đem thân mình chuyển đi.

Nơi nào đó liền chào cờ buổi sáng.

Cô có thể nhìn hướng khác không a…Cô thề cô tuyệt không cố ý, đều là do buổi sáng kích độnh quá mức. Bất quá, Quyền Thiệu Viêm cũng không tự chủ, thấy mỹ nhân liền hoá sắc lang.

Quyền thiệu Viêm tuổi không nhỏ nhưng đêm qua lại là lần đầu của anh, mà Mục Giai Âm cũng là lần đầu nhìn toàn bộ cơ thể anh một chút cũng không sót. Vì còn ảnh hưởng của xuân dược, Quyền Thiệu Viêm trên mặt đỏ ửng nhưng nhanh chóng giấu đi, đem Mục Giai Âm đang xấu hổ không biết làm sao ép dưới thân, đem cơ thể hai người vùi trong chăn.

“Anh…” cả cơ thể Mục Giai Âm đều bị ép ở dưới, Quyền Thiệu Viêm Nghiêng đầu, liền chon sau gáy cô. Mục Giai Âm chỉ cảm thấy cơ thể sặp không thở nổi, nhưng khí lực cô so với Quyền Thiệu Viêm chả là gì cả, Mục Giai Âm định động đậy cơ thể, cũng không nhúc nhích được.

“Đừng lộn xộn,” quyền Thiệu Viêm Vươn tay đè hay cái tay không an phận của cô, giọng nói có chút u ám “ Bằng không anh không cam đoan không ăn em.”

Mục Giai Âm liền nhu thuận, thật khủng bố, nếu làm thêm lần nữa, cô thật muốn giữ mạng nhỏ của mình để báo thù nữa.

Đêm qua là bị xuân dược khống chế, nhưng hiện tại cô hết sức tỉnh táo, Quyền Thiệu Viêm vừa lòng gầm nhẹ, thế nhưng cơ thể cô lại phản ứng.

Cô thạt bất mãn nha…chẳng lẽ xuân dược còn chưa hết tác dụng? Mục Giai Âm thân cứng ngắt, cố ra vẻ lạnh nhạt.

Chờ Quyền Thiệu Viêm buông cô ra, Mục Giai Âm như trước không dám động đậy,gương mặt trắng nõn đỏ bừng, “Anh xong chưa?”

Lời vừa nói ra thế nào đều thấy hết sức kỳ quái???

Quyền Thiệu Viêm dùng khăn giấy lau một chút, sau đó bất đắt dĩ nhìn cô gái nhỏ thừa dịp anh không chú ý đã đem mình cuộn thành một cục trong chăn, chỉ lộ mỗi cặp mắt---Mục Giai Âm “Anh chỉ muốn lau người giúp em.”

Mục Giai Âm hai mắt cảnh giác, Quyền Thiệu Viêm lãnh huyết vô tình trong truyền thuyết sao lại tốt như vậy? Giúp cô---quan tâm tiểu thê tử đào hôn như vậy?

Nói đến đào hôn, cô chỉ thấy nghẹn họng, ông trời là đang đùa cô sao, vì cái gì lần đầu tiên của cô lại là với người chồng mà cô đã vứt bỏ.

Mục Giai Âm cảnh giác nhìn Quyền Thiệu Viêm, dè dặt vươn tay ra khỏi ổ chăn: “ tôi tự làm được.”

Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, đem khăn giấy đưa cho Mục Giai Âm.

Dưới ánh nhìn của Quyền Thiệu Viêm Mục Giai Âm cầm lấy khăn giấy, chà lau bắp đùi…động tác khác lạ này khiến cô nhớ tới vẻ bất lương của tên nào đó? Còn có, Quyền Thiệu Viêm làm gì lại nhìn cô nghiêm túc như vậy.

“Sao anh lại ở nơi này?” Cố ý dời đề tài. “Tôi nhớ biệt thự Quyền gia không phải ở đây à.”

“Hôm qua anh không về nhà.” Quyền Thiệu Việm mặt càng rét lạnh, “Mục Giai Âm, giả thích chuyện em đào hôn tối qua,” còn có…“Đào hôn sau lại thế này?”

Vẫn không tránh được chuyện này, thân thể Mục Gia Âm cứng ngắt. Nếu kẻ kiêu ngạo như Quyền Thiệu Viêm biết cô đào hôn chỉ vì một tin nhắn của Tả Trí Viễn, sợ là Quyền Thiệu Viêm liền giết nàng--- dám đào hôn anh trước mặt mọi người, khiến anh thành trò cười cho thiên hạ.

“Chuyện trước kia không cần nhắc đến” Mục Giai Âm cười nói, sau đó bị ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm làm cho run lẩy bẩy “ Tôi nói là được.”

Mục Giai Âm hình như rất sợ anh? Quyền Thiệu Viêm âm thanh mang theo nhu hoà cùng ngập ngừng hỏi: “ Em không muốn gả cho anh?”

Nếu là kiếp trước, đáp án nhất định là đúng, nhưng kiếp này, Mục Giai Âm liền không xác định được “Cũng không phải.”

Kiếp trước, ngày thứ hai sau khi cô đào hôn Quyền Thiệu Viêm liền đưa giấy ly hôn cho cô.

Ngày đó cô cũng thành đề tài cho mọi người bàn tán. Sống lại, cô không muốn mình bị vấy bẩn như vậy nữa, cô cũng cảm thấy tình yêu trong hôn nhân không còn quan trọng nữa. Cô hiên tại, chỉ muốn báo thù, chồng mình là ai, không quan trọng, nhưng mà thế lực Quyền gia cô có thể mượn dùng.

Quyền Thiệu viêm tròng mắt ảm đạm liền sáng lên.

Mục Giai Âm đột nhiên cảm thấy bất an, Quyền Thiệu Viêm trong con ngươi không che dấu vui sướng, trước mặt cô đều không che dấu, vì sao? Thật kỳ quái, cô cùng Quyền Thiệu Viêm cơ bản là ép hôn, trước khi kết hôn họ cũng chưa gặp mặt, ngay cả kết hôn cũng vội vàng.

“Anh không hỏi vì sao tôi không phản đối sao?” Mục Giai Âm kỳ quái hỏi.

“Anh không có hứng biết.” Mục đích của Mục Giai Âm nhất định không đơn giản, nhưng anh chỉ cần cô, cái khác không quan tâm.

Có hỏi cô cũng không nói. Mục Giai Âm bị đáp án của Quyền Thiệu Viêm làm cho nghẹn họng, mới truy vấn tiếp: “Vậy anh vì sao không phản đối chuyện kết hôn? Chúng ta cho tới giờ còn chưa gặp mặt nhau, hơn nữa, người tốt hơn tôi cũng rất nhiều…”

“Gặp rồi” Quyền Thiệu Viêm quay đầu nói với Mục Giai Âm.

“A” Cô thề, Quyền thiệu Viêm --một người phong tư trác nguyệt nếu gặp được cô nhất định không thể quên.

“Anh đến tuổi nên kết hôn, vừa vặn được gia gia giới thiệu anh liền nhìn hình rồi cưới.” Quyền Thiệu viêm khoé miệng nâng lên, ánh mắt mang ý cười chế nhạo nhìn Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm thừa nhận, Quyền Thiệu viêm nguyên bản lạnh lùng, khuôn mặt như điêu khắc, đột nhiên lộ ra một chút ý cười, lại làm cho gương mặt anh tuấn của anh càng hấp dẫn hơn, trong nhất thời Mục Giai Âm liền cảm thấy tim đập nhanh hơn vài nhịp, kém chút nữa bật ra.

Bất quá, lời mói của Quyền thiệu Viêm là có ý tứ gì? Cái gì mà nhìn rồi cưới?

Cô…

Được rồi, cho dù cô so ra xa tên Quyền Thiệu Viêm yêu nghiệt kia, nhưng cô cũng đâu có kém cỏi như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.