Sáng ngày thứ hai, Mục Giai Âm có hai cảm giác, một là lần này không tỉnh lại từ ác mộng, tinh thần sảng khoái! Còn hai là... Cô biết đại khái là cô sợ hãi khi gặp ác mộng, nhưng vì sao…cô lại bám chặt lấy Quyền Thiệu Viêm?
Bây giờ muốn thần không biết quỷ không hay ra khỏi người Quyền Thiệu Viêm ra cũng không dễ dàng.
"Tỉnh?" Mục Giai Âm vừa động, Quyền Thiệu Viêm liền mở hai mắt.
Hai mắt Quyền Thiệu Viêm vẫn trong trẻo, con ngươi sâu không thấy đáy, không biết vì sao, Mục Giai Âm lại có cảm giác đêm qua Quyền Thiệu Viêm không có ngủ.
"Ừm." Mục Giai Âm ra vẻ lạnh nhạt, động tác nhanh nhẹn không chút dây dưa chui ra khỏi người Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm tưởng hành động của cô sẽ bị người nào đó cản lại, ai biết được, cô mới nằm qua một bên giường, Quyền Thiệu Viêm đã lấy tốc độ sét đánh, xoay người nhảy xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.
Ách... Quyền Thiệu Viêm đây là có bệnh sạch sẽ sao? Mục Giai Âm hoa hoa lệ lệ quẫn bách, cô tự nhận bản thân cũng là một người ưa sạch sẽ, tuyệt đối không bẩn nha.
Chỉ là nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, nhớ tới lúc nãy được Quyền Thiệu Viêm ôm, cảm giác cứng rắn trên bụng kia…Nháy mắt Mục Giai Âm liền hiểu. Thì ra là tiểu đệ Quyền Thiệu Viêm sáng sớm đã bắt đầu không an phận, quả nhiên là sắc lang.
Xem ra cô vẫn sức quyến rũ, Mục Giai Âm ôm chăn cười ngây ngô một lúc lâu, mới chậm rãi rời giường, đánh răng rửa mặt.
Nhịn cả buổi tối, Quyền Thiệu Viêm tắm rửa càng lâu. Chờ Quyền Thiệu Viêm ra khỏi phòng tắm, đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn bay ra từ phòng bếp nhỏ trong phòng.
Là ông nội Mục thuê hộ lý cho Giai Âm sao?
Có vẻ hộ lý này nấu cơm rất tốt, xem ra ông nội đã mất không ít công sức. Bị hương thơm kia gợi lên cảm giác thèm ăn, Quyền Thiệu Viêm định nói hộ lý kia làm nhiều thêm một phần, nhưng khi tầm mắt Quyền Thiệu Viêm bắt gặp bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh kia liền khựng lại.
. "Sao em lại nấu cơm?" Chẳng lẽ bọn họ không biết Giai Âm đang mang thai sao?
"Bởi vì em nấu cơm ăn ngon nha. " Mục Giai Âm xoay người đối diện với Quyền Thiệu Viêm cười nói "Em chuẩn bị cũng sắp xong rồi, ông nội bọn họ chắc cũng đã rời giường tới ăn rồi."
"Cho nên, mấy ngày nay đều là em tự nấu cơm cho ông nội ăn?" Trên mặt Quyền Thiệu Viêm rõ ràng không vui. Ông nội Mục nếu không muốn bỏ tiền thuê hộ lý, có thể nói với anh, anh sẽ trả tiền. Mục Uẩn Ngạo thật đúng là…lại đi sai bảo cháu gái của mình, nhưng là vợ yêu của Quyền Thiệu Viêm anh.
Mục Giai Âm vừa chuẩn bị đồ ăn, lại quay đầu nói với Quyền Thiệu Viêm: "Đúng vậy." Nghe thấy động tĩnh bên ngoài Mục Giai Âm nói: "Ông nội bọn họ chắc đã đến rồi, anh ra mở cửa đi."
Bọn họ? Còn có ai?
Quyền Thiệu Viêm nhìn về phía cửa, không ngoài ý muốn nghe được thanh âm hai ông lão.
"Giai Âm sao hôm nay rời giường chậm vậy, bụng ông đã đói lắm rồi." Quyền Duệ Tân ôm bụng, ông vậy mà sáng nào cũng dậy sớm đi ăn ké cơm.
"Đói bụng sao không đi căn tin ăn, cháu gái của tôi cũng không phải bảo mẫu của ông" Mục Uẩn Ngạo liếc mắt Quyền Duệ Tân, mới lại quay đầu nói thầm "Hôm nay Giai Âm đúng là rời giường chậm, bụng ông cũng có chút đói."
Hai ông lão đang nói thầm, cửa phòng Mục Giai Âm cũng mở ra.
Người mở cửa cao lớn lại có khí thế áp lưc khiến hai người bọn họ cảm thấy không phải Giai Âm.
"Thiệu Viêm? Cháu trở về lúc nào?" Quyền Duệ Tân kinh ngạc nhìn Quyền Thiệu Viêm, miệng còn mở lớn, hoàn toàn là kinh ngạc nói không ra lời.
Quyền Thiệu Viêm từ nhỏ là người rất kiên trì, ở trong lòng Quyền Duệ Tân thì Quyền Thiệu Viêm chính là loại người xem công việc như mạng, cho nên cho dù hôm qua ông gọi điện thoại thúc giục Quyền Thiệu Viêm trở về, thật không nghĩ tới Quyền Thiệu Viêm lại trở về nhanh như vậy.
"Ông nội, hai người vào đi." Mục Giai Âm đang chén bát chuẩn bị, hướng ra cửa nói: "Hôm nay cháu dậy trễ, thật ngại quá."
"Cháu về tối qua." Thì ra Giai Âm không chỉ chăm sóc ông nội Mục đang bệnh mà còn phải hầu hạ luôn ông nội tham ăn nhà mình?
Đồ ăn trong tay Mục Giai Âm hơi nóng một chút, tay bất giác cầm chặt, liền đi nhanh tới bàn ăn. Nhưng là, lần này không cần Mục Giai Âm cố gắng, vừa mới cảm giác tay nóng, dĩa trong tay đã bị Quyền Thiệu Viêm cầm lấy: "Em đến bàn ngồi đi, anh đi bưng thức ăn."
Quyền Thiệu Viêm nói xong, liền đem Mục Giai Âm kéo đến ghế ngồi, mới vào trong bếp mang đồ ăn Mục Giai Âm đã chuẩn bị tốt toàn bộ bưng ra. Bởi vì có thêm Quyền Thiệu Viêm, sang nay Mục Giai Âm làm cơm nhiều thêm một chút.
Có Quyền Thiệu Viêm ở trên bàn, hai ông lão đột nhiên có chút ngượng ngùng. Không biết vì sao lại có loại cảm giác khi dễ người ta, lại bị chủ nhân người nọ phát hiện.
Phi phi phi, Quyền Duệ Tân nghĩ tới, cái gì khi dễ người, ông đây là muốn thân cận với cháu dâu.
Phi phi phi, Mục Uẩn Ngạo nghĩ tới, cái gì mà chủ nhân Mục Giai Âm? Giai Âm nhà ông cũng không phải vật cưng.
Không khí trên bàn cơm có chút nặng nề, Mục Giai Âm hỏi sang chuyện khác: "Ông nội, thủ tục xuất viện như thế nào?"
"À… " tuy rằng có Giai Âm ở cùng ông trong bệnh viện, ông cũng vui vẻ tiêu dao thống khoái, nhưng dù sao bệnh viện cũng là bệnh viện, tóm lại vẫn không thoải mái bằng nhà mình. Thân thể Mục Uẩn Ngạo vừa chuyển tốt, đã không ngừng quấy rầy bác sĩ chữa trị của ông xin xuất viện, mà ngày hôm qua bác sĩ kia rốt cục cũng đồng ý yêu cầu của ông.
"Giai Thu nói hôm nay giữa trưa tới đón ông về nhà." Nghe Mục Uẩn Ngạo nói, trong mắt Quyền Duệ Tân trong thoáng qua mộ tia phiền muộn, sau này muốn ăn cơm chực cũng không được nữa.
"Buổi trưa anh không cùng em về được." Quyền Thiệu Viêm hơi xin lỗi nói với Mục Giai Âm: "Công tác bên kia anh còn có chút việc phải bàn giao lại."
"Không sao. " Lúc trước cô cũng không hy vọng Quyền Thiệu Viêm có thể về nhà cùng cô.
"Bàn giao công tác?" Quyền Duệ Tân kỳ quái hỏi, "Vài năm nay không phải cháu luôn chấp hành nhiệm ở nước sao? Khi nào thì muốn bàn giao công tác?"
Quyền Thiệu Viêm ý vị thâm trường nhìn Mục Giai Âm nói: "Mấy hôm trước cấp trên điều lệnh, nói để cháu tạm thời nhậm chức Phó tư lệnh quân khu A."
"Vậy về sau anh có thể thường xuyên ở lại thành phố A?" Mục Giai Âm há hốc mồm, cô cảm thấy cái nhìn vừa nãy của Quyền Thiệu Viêm khiến cô có loại dự cảm không tốt.
" Cháu rốt cục đã chịu ở lại?" Quyền Duệ Tân đầu óc có chút hỗn độn, ông đã từng cho rằng đứa cháu này cả đời đều phiêu bạc ở nước ngoài. Tuy bên ngoài Quyền Duệ Tân làm bộ bình tĩnh, nhưng là trong lòng kích động kém chút ngay cả đũa cầm không được.
"Sao lại là Phó tư lệnh?" Mục Uẩn Ngạo sau khi Quyền Duệ Tân vui mừng vài giây, lập tức liền ý thức được vấn đề này. Có lẽ đối với người khác làm Tổng tư lệnh là chức vị rất cao không thể với nổi, nhưng mà lấy năng lực của Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Phải biết rằng Quyền Thiệu Viêm hiện tại là mang quân hàm Thiếu tướng, là do Quyền Thiệu Viêm đã lập rất nhiều quân công, quân hàm thăng quá nhanh, bên trên tận lực dùng quan hệ áp chế. Đương nhiên, một phần cũng là vì Quyền Thiệu Viêm không thèm để ý.
Cầu thank~~~~~~~