Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 53: Vì nàng cố gắng sống sót




Vì nàng cố gắng sống sót edit: tuyền xù Trong thế giới Băng tuyết, Độc Cô Thiên Diệp rút một nhánh linh hồn của mình ra, bám vào linh hồn Phù Thương. Trước khi nàng hóa thành trụ chống thế giới thì ngưng ra một quả trứng có vỏ cứng cho chính mình, bao kín chính mình lại. Lúc Độc Cô Thiên Diệp chết đi thời điểm, vỏ trứng nứt ra mấy lỗ, sinh mệnh lực nhanh chóng xói mòn, mắt thấy tất cả sắp vỡ vụn. Nếu quả trứng vỡ vụn, Phù Thương sẽ chết theo, đừng nói là linh hồn của Độc Cô Thiên Diệp, ngay cả chính nó cũng sẽ biến mất trong trời đất này. “Nhanh, rót lực lượng vào Phù Thương!” Tiểu Hỏa nói với những người khác. Trừ Tiểu Bạch Cầu còn đang thương tâm ở một bên, những Linh Thú khác cùng nhau rót lực lượng của mình vào Phù Thương, giữa chúng nó không có liên hệ, chuyển lực lượng của mình vào sẽ làm ít công to, nhưng dù sao cũng không tốt lắm. Sinh mệnh lực liên tục không ngừng rót vào phía ngoài vỏ trứng của Phù Thương, bao bọc quả trứng lại, nhưng vẫn không có biện pháp để cho quả trứng dừng vỡ vụn lại như cũ, chỉ là tốc độ chậm lại mà thôi. “Làm sao bây giờ, sinh mệnh lực Phù Thương vẫn đang giảm bớt đi!” Tiểu Cửu thấy trứng vẫn còn đang vỡ ra, lo lắng nói. Mộng Thiên Quân và Bách Lý Như Yên muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hai người bọn họ chỉ có tử khí, không có sinh mệnh lực, hỗ trợ cũng chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp gì, cho nên chỉ có thể lo lắng suông ở một bên. “Hu hu, Khả Khả, hu hu, nhân gia không cần Khả Khả đi, hu hu. . .” Ngay lúc mọi người cảm giác mệt mỏi, một tiếng khóc truyền tới. “Cầu Cầu? !” Ánh mắt Tiểu Hỏa sáng lên, sao nàng lại quên mất người này chứ! Nàng đứng tại chỗ rống to về phía Tiểu Bạch Cầu khóc quên trời đất: “Cầu Cầu, ngươi còn ở chỗ đó khóc cái gì mà khóc? ! Ngươi khóc nữa thì thật sự tỷ tỷ sẽ không về được!” Tiếng khóc của Tiểu Bạch Cầu bị tiếng rống như sư tử của Tiểu Hỏa làm cho dừng lại, to chớp chớp, toàn bộ nước mắt trong mắt mới rơi xuống, nhìn Tiểu Hỏa hỏi: “Thật sự là tỷ tỷ có thể trở về sao?” “Đúng!” Tiểu Hỏa nói. “Vì sao?” Tiểu Bạch Cầu lập tức bay đến bên cạnh Tiểu Hỏa, nháy mắt hỏi. “Hiện tại ta không có thời gian giải thích với ngươi, ngươi có biện pháp nào làm cho sinh mệnh lực của Phù Thương không xói mòn nữa không?” Tiểu Hỏa đặt hi vọng cuối cùng vào trên người Tiểu Bạch Cầu, nghĩ nó là đứng đầu thụy thú, ngăn không cho sinh mệnh lực xói mòn hẳn là biện pháp tốt nhất rồi. Tuy Tiểu Bạch Cầu không biết việc Độc Cô Thiên Diệp trở về có liên quan gì không, nhưng nó biết quả trứng này vỡ nát thì chắc chắn Phù Thương sẽ chết, nó không muốn Phù Thương chết đi, vì thế gật gật đầu, nói: “Để người ta thử đi.” Tiểu Bạch Cầu bay đến phía trên quả trứng Phù Thương, đặt móng vuốt nhỏ vào khe nứt trên quả trứng Phù Thương, sau đó nhắm mắt minh tưởng, sinh mệnh lực từ xa không ngừng rót vào bên trong quả trứng Phù Thương, khe nứt hoa văn trước đó từ từ khép lại. Tuy sinh mệnh lực không xói mòn nữa, nhưng lại cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp. Qua một hồi lâu, Tiểu Bạch Cầu mở to mắt, hai mắt ngấn lệ, nói: “Người ta đã cố gắng hết sức rồi.” Mọi người thấy bộ dáng mệt mỏi của Tiểu Bạch Cầu, biết quả thực nó đã dùng hết toàn lực, Tiểu Hỏa vẫy tay để Tiểu Bạch Cầu đi qua, ôm nó vào trong lòng, nói: “Việc này chỉ có thể như thế thôi.” “Nhưng hiện tại hoàn toàn không cảm giác được sinh mệnh lực của Phù Thương.” Tiểu Ngân nói. “Nhưng không phải là chỉ cần quả trứng Phù Thương không vỡ vụn, vậy thì hắn sẽ không chết đi sao?” Lam Nguyệt nói. Mộng Thiên Quân đi tới, nói: “Hẳn là linh hồn Phù Thương nhận lấy chấn động quá nặng, hiện tại đã rơi vào ngủ say, cho nên các ngươi mới không cảm giác được sinh mệnh lực của hắn.” “Vậy khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?” Tiểu Cửu hỏi. Mộng Thiên Quân lắc lắc đầu, nói: “Ta không dám khẳng định việc này. Như tình huống này nhất định phải dùng đồ vật tẩm bổ linh hồn để nuôi dưỡng linh hồn bọn họ, dốc lòng chăm sóc, nếu xảy ra một chút vấn đề nào, quả trứng này sẽ vĩnh viễn trở thành một quả trứng chết.” “Tẩm bổ linh hồn?” Tiểu Bạch Cầu ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiểu Hỏa, vươn một móng vuốt nhỏ ra, nói: “Người ta sẽ tẩm bổ linh hồn.” Mộng Thiên Quân vẫn lắc đầu, nói: “Ngươi thật sự có thể tẩm bổ linh hồn, nhưng ngươi chỉ có thể chuyển sinh mệnh lực vào không theo giờ, mà tẩm bổ theo như lời ta là phải tẩm bổ không ngừng, nếu để ngươi thì phỏng chừng ngươi góp cả tánh mạng bọn họ cũng chưa tỉnh lại.” “Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch Cầu nhìn Mộng Thiên Quân, hỏi. “Tìm một thánh khí tẩm bổ rồi đặt quả trứng ở bên trong, sau đó ngâm nó trong dược liệu, bất cứ lúc nào cũng chú ý tới tình hình linh hồn hắn, lúc dược liệu gần hết công hiệu thì phải thay đổi một lần.” Mộng Thiên Quân giải thích một chút. Mộng Thiên Quân nói xong, nhóm Linh Thú đều trầm mặc. Bọn hắn cũng không có đủ người và điều kiện như vậy, chỉ là tìm dược liệu thôi phỏng chừng phải tiêu hao rất nhiều thời gian và tinh lực, lại càng chưa nói tới là phải bất cứ lúc nào cũng chú ý tình huống quả trứng Phù Thương. Mọi người nhìn nhau vài lần, sau cùng Tiểu Hỏa đứng ra nói: “Chúng ta đều biết quan hệ giữa các ngươi và chủ nhân, hiện tại chúng ta chỉ có thể giao Phù Thương cho các ngươi, cần dược liệu gì chúng ta phụ trách đi tìm.” Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh quả trứng Phù Thương đang nổi lơ lửng, ôm lấy nó, có hai linh hồn ở bên trong quả trứng nho nhỏ này, là hi vọng của rất nhiều người. Nàng nói với đám Tiểu Hỏa: “Các ngươi yên tâm đi, Thiên Diệp sẽ trở về.” Thế là ngàn năm sau đó, Tiểu Ngân không trở về Huyền Nguyệt Đại Lục thăm hỏi đám Tạ Bình, Tiểu Bạch Cầu cũng không đi tìm Lưu Vân, tất cả Linh Thú đều đi khắp thế giới, tìm kiếm thứ có thể tẩm bổ linh hồn gì đó. Ngược lại sau khi Lưu Vân biết được tình huống, vẫn luôn đi theo Tiểu Bạch Cầu cùng nhau tìm kiếm, hai thụy thú đi cùng với nhau. Trong một vùng ngô đồng lâm, dưới một gốc cây ngô đồng, một gian phòng đơn sơ. Trong không khí truyền đến một trận dao động, bóng dáng của Bách Lý Như Yên lập tức xuất hiện bên cạnh gian phòng. Nàng đẩy cửa ra, đi thẳng vào. Gian phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường, hai cái ghế, một cái bàn, trên bàn đặt một hồn khí đen tuyền, bên trong cái đĩa là một quả trứng. “Ca.” Bách Lý Như Yên gọi người bên cạnh cái bàn. Mộng Thiên Quân chuyển tầm mắt từ trên quả trứng Phù Thương sang trên người Bách Lý Như Yên, hỏi: “Tìm được Hoàn Hồn Thảo chưa?” Bách Lý Như Yên mất mác lắc đầu, nói: “Chưa, đám Tiểu Hỏa đã trở lại, cũng không tìm được Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại chỉ còn Cầu Cầu thôi.” Dốc lòng che chở ngàn năm, linh hồn Phù Thương đã sớm thức tỉnh, chỉ là linh hồn Độc Cô Thiên Diệp không ổn định, lại vẫn không có biện pháp tách linh hồn nàng ra khỏi linh hồn Phù Thương. Chỉ có tìm được Hoàn Hồn Thảo, mới có thể tách nàng ra, gởi nuôi vào trong thân thể Đản Đản. Mộng Thiên Quân nghe được chỉ còn Tiểu Bạch cầu, không biết có nên chờ đợi không. Lúc Lưu Vân không ở cùng Tiểu Bạch Cầu, tất cả dược liệu nó tìm về cũng không phải là thứ bọn họ cần, mỗi lần đều là không có tác dụng. Tất cả mọi người để nàng đừng đi nữa, nhưng nó không chịu, khăng khăng muốn đi ra ngoài tìm. Cũng may sau đó Lưu Vân đến đây, đi cùng nó, mới không tiếp tục tìm lầm dược liệu. Bách Lý Như Yên thấy Mộng Thiên Quân lại dời lực chú ý vào quả trứng Phù Thương, thở dài, không xác định hỏi: “Ca, nếu Thiên Diệp trở lại, thật sự huynh muốn đưa nàng quay về Cửu Thiên Huyền Giới sao?” Mộng Thiên Quân nhất thời cứng đờ người, hai mắt lộ ra thống khổ khi phải lựa chọn. Bách Lý Như Yên đau lòng nhìn ca ca của mình, nói: “Huynh trông coi Thiên Diệp ngàn năm, cứ đưa nàng quay về bên cạnh Tử Tiêu ca ca như vậy sao, huynh. . .” Nàng rất muốn nói huynh cũng có thể đi cạnh tranh một lần, nhưng đến tính tình của Thiên Diệp, câu kế tiếp lại không nói nên lời. Nhưng nàng thật sự rất đau lòng cho ca ca của mình. “Trước tìm được Hoàn Hồn Thảo rồi nói sau.” Mộng Thiên Quân nhìn quả trứng Phù Thương nói, không muốn quấn lấy chuyện sau đó nữa. Bách Lý Như Yên thở dài, xoay người đi ra ngoài, thân thể nhảy lên, bay đến bên trên cây ngô đồng. Bởi vì trong Vô Gian Địa Ngục chỉ có tử khí, cho nên bọn họ cũng không quay về Vô Gian Địa Ngục, mà chọn ở lại Ngô đồng lâm nơi sinh sống của Phượng Hoàng, nếu lúc có cần nhân thủ thì đều là để cho người của Vô Gian Địa Ngục ra đây. Trừ nhóm thú trước kia của Độc Cô Thiên Diệp, hỗ trợ tìm kiếm thảo dược còn có Phượng Hoàng bộ tộc, sau khi hao phí rất nhiều nhân lực vật lực mới dưỡng linh hồn Phù Thương tốt lên. Chỉ cần có Hoàn Hồn Thảo, có thể tách Độc Cô Thiên Diệp ra. Nếu tìm không được Hoàn Hồn Thảo, muốn tách Độc Cô Thiên Diệp ra ít nhất là còn một vạn năm nữa. Người ra ngoài đi tìm lần lượt trở về, mang về đều là tin tức thất vọng. Hiện tại chỉ có Tiểu Bạch Cầu đi Huyền Nguyệt Đại Lục là chưa trở lại. “Ài. . .” Bách Lý Như Yên ngồi trên nhánh cây, không biết sau khi than thở bao nhiêu lần, rốt cục thấy được hai bóng người đi tới. Tiểu Bạch Cầu trong một ngàn năm này đã hóa thành hình người, mắt to đáng yêu giống như bản thể của nàng, một khuôn mặt trẻ con mũm mỉm, làm chính nàng ghét bỏ rất lâu. Lưu Vân bồi bên người nàng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. “Như Yên!” Tiểu Bạch Cầu nhìn thấy Như Yên trên nhánh cây, cười cười vẫy vẫy tay với nàng. Bách Lý Như Yên mới đáp xuống, hỏi: “Tìm được Hoàn Hồn Thảo chưa?” “Ha ha.” Tiểu Bạch Cầu cười đắc ý, ý niệm vừa động, một gốc cây thảo dược đen như mực liền xuất hiện trong tay nàng. Nàng đưa Hoàn Hồn Thảo cho Bách Lý Như Yên, nói: “Lần này ta tìm đúng rồi chứ?” Bách Lý Như Yên đặt Hoàn Hồn Thảo lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt trở nên kích động, nói: “Chính xác là Hoàn Hồn Thảo! Cầu Cầu, lần này ngươi lợi hại hơn bọn họ rồi!” Những người kia trước đó đã tìm về không ít dược liệu và Hoàn Hồn Thảo, bởi vì thiếu mùi vị đắng kia, cho nên cũng không đúng. Không nghĩ tới địa phương nhỏ như Huyền Nguyệt Đại Lục lại có Hoàn Hồn Thảo. Bách Lý Như Yên xoay người vào phòng, Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân cũng đi theo vào. Mộng Thiên Quân nhìn thấy Hoàn Hồn Thảo, trong mắt có kích động, cũng có một chút mất mác. Tìm được Hoàn Hồn Thảo, ngày hắn rời xa nàng sắp đến rồi sao? “Như Yên, đi gọi những người khác tới.” Mộng Thiên Quân nói với Bách Lý Như Yên. “Được.” Bách Lý Như Yên đi ra ngoài, không lâu sau khế ước thú của Độc Cô Thiên Diệp trước kia đều đến đây. Biết Tiểu Bạch Cầu tìm được Hoàn Hồn Thảo, tất cả mọi người rất vui vẻ. “Lát nữa ta dạy cho các ngươi làm sao tách linh hồn Thiên Diệp ra, các ngươi phải nhớ kỹ, mỗi một bước, không thể để ra một chút sai lầm nào,nếu không. . .” Mộng Thiên Quân cũng không nói câu sau, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được hậu quả nghiêm trọng. Hắn xoay người nói với Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân: “Lát nữa lúc bọn họ tách rời, các ngươi phải luôn rót sinh mệnh lực vào Thiên Diệp và Phù Thương, Lưu Vân, ngươi phụ trách Phù Thương, Cầu Cầu, ngươi phụ trách Thiên Diệp. Các ngươi nhất định phải bảo đảm linh hồn bọn họ trong toàn bộ quá trình không thiếu sinh mệnh lực.” “Được.” Tất cả Linh thú đồng thanh đáp. Mộng Thiên Quân nói phương pháp tách linh hồn ra cho bọn họ, Tiểu Hỏa dẫn dắt mọi người cùng kết ấn, rót lực lượng vào quả trứng Phù Thương. Rất nhanh, bản thể thu nhỏ của Phù Thương liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. “Đây là linh hồn Phù Thương, đoàn bạch sắc kia là linh hồn Thiên Diệp. Các ngươi dùng phương pháp ta vừa mới dạy cho các ngươi tách bọn họ ra đi. Tiểu Bạch Cầu, Lưu Vân, các ngươi bắt đầu!” Mộng Thiên Quân chỉ huy mọi người tiến hành tách linh hồn ra đâu vào đấy, nhưng trong lòng bàn tay nắm chặt lại thì đều là mồ hôi. Đám Linh Thú đồng thời đánh ra kết ấn về phía linh hồn của Phù Thương và Độc Cô Thiên Diệp, Hoàn Hồn Thảo trong không trung tản mát ra nhiều điểm sáng màu đen, toàn bộ những điểm sáng này đều tiến vào trong linh hồn Phù Thương. Bóng dáng màu xanh kia từ từ tách rời ra từ trong đoàn nhiều màu sắc đó. Lúc đám Tiểu Hỏa đồng thời hành động, Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân lại đồng thời rót sinh mệnh lực về phía Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, theo linh hồn bọn họ tách rời ra, sinh mệnh lực Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân rót vào mới tách ra, mỗi người phụ trách một người. “Như Yên.” Mộng Thiên Quân gọi Bách Lý Như Yên. Bách Lý Như Yên đã sớm ôm Đản Đản ở trong tay, nghe được Mộng Thiên Quân kêu mình, ném Đản Đản về phía linh hồn Độc Cô Thiên Diệp. Đản Đản bay đến bên cạnh linh hồn Độc Cô Thiên Diệp thì dừng lại, sau đó liên tục xoay tròn, trong nháy mắt hút linh hồn Độc Cô Thiên Diệp vào. Mà linh hồn Phù Thương lại từ từ trở về quả trứng của mình. Đến lúc tất cả đều đã hoàn thành, mọi người mới ngừng lại được, nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại, trầm mặc gần nửa phút, mọi người mới hoan hô, Tiểu Hỏa và Thanh Loan ôm nhau ở một chỗ, khóe mắt lóe ra nước mắt, nói: “Thanh Loan, thành công, chúng ta thành công rồi!” “Một ngàn năm, chúng ta rốt cục thành công rồi ! Chủ nhân có thể sống lại rồi!” Thanh Loan cũng cao hứng rơi lệ. “Quá tuyệt vời!” Tiểu Ngân lau nước mắt trên mặt, kích động nói. Tiểu Bạch Cầu lập tức bổ nhào vào trong lòng Lưu Vân, kích động nói: “Lưu Vân Lưu Vân, Khả Khả có thể sống lại rồi! Lưu Vân, chúng ta thành công rồi! Lưu Vân, hiện tại người ta rất cao hứng!” Lưu Vân ôm lấy Tiểu Bạch Cầu đang kích động nhảy nhảy, nói: “Đúng, cố gắng của chúng ta rốt cục cũng nhận được hồi báo rồi.” Đợi mọi người kích động vui vẻ qua đi, Mộng Thiên Quân mới đi đến giữa phòng, ôm lấy Đản Đản, nói với đám Tiểu Hỏa: “Có thể để ta ở một mình với Thiên Diệp một lát không.” Trải qua một ngàn năm này, bọn họ đều biết tới tình cảm của Mộng Thiên Quân dành cho Độc Cô Thiên Diệp, nghe được Mộng Thiên Quân thỉnh cầu, bọn họ đều im lặng rời khỏi phòng, chờ ở bên ngoài. Nghĩ đến tin tức bọn họ nghe được về Tử Tiêu, lại nghĩ đến người im lặng chờ đợi ngàn năm trong gian phòng kia, đám Linh thú bên ngoài phòng cũng không vui đùa ầm ĩ nữa, an tĩnh chờ. Ba ngày sau, Mộng Thiên Quân mở cửa phòng ra, ôm Đản Đản nói: “Chúng ta muốn đi Cửu Thiên Huyền Giới, các ngươi có muốn đi cùng không?” Đám Linh Thú nhìn nhau, đều lắc lắc đầu. Chủ nhân nói có thể sống sót liền đến tìm bọn họ, bọn họ chờ nàng ở chỗ này! “Vậy chúng ta đi thôi.” Mộng Thiên Quân nói với Bách Lý Như Yên. Hai tay Bách Lý Như Yên kết ấn, thông đạo đi Cửu Thiên Huyền Giới liền mở ra trước mặt bọn họ. Mộng Thiên Quân đứng trước thông đạo, hít sâu một hơi, phi thân đi vào. Bách Lý Như Yên theo sát đằng sau. Rất nhanh thông đạo đóng lại, để lại một đàn Linh thú và quả trứng trong phòng. “Ài. . .” Không biết là người nào thở dài. “May mà chủ nhân trở lại. . .” Lam Mân nói, trong lời nói có nhàn nhạt thương cảm. “Chúng ta vào xem Phù Thương đi.” Tiểu Hỏa nói, “Sau đó chúng ta liền ở chỗ này chờ tỷ tỷ quay lại tìm chúng ta. . .” Cửu Thiên Huyền Giới, Tử Tiêu đang phơi nắng ở trong sân. Một đầu tóc bạc phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời, nhìn qua còn có chút ánh sáng màu vàng. Tiểu Đậu Tử đi đến, nói: “Chủ thượng, Bách Lý Như Yên công chúa cầu kiến.” Tử Tiêu không mở hai mắt ra, nói: “Sao nàng lại đến đây? Để cho nàng vào đi.” “Vâng.” Tiểu Đậu Tử lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau Bách Lý Như Yên đi vào, trong tay ôm Đản Đản, nhìn Tử Tiêu gầy giơ xương, nhịn không được thở dài, nói: “Ta đưa nàng trở lại.” Hai mắt Tử Tiêu đang nhắm đột nhiên mở ra, hai mắt tĩnh mịch trong phút chốc sống lại. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.