Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 34: Không rõ quan hệ




edit: tuyền xù

Tiện nhân? !

Độc Cô Thiên Diệp cau mày nhìn một đám nữ nhân phía trước ngồi trên lưng phi hành thú đang bay về phía mình, vẻ mặt ác độc trừng mắt nhìn mình, còn có một đám nam nhân đằng sau, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình.

Giản Ước Chi nghe được lời nói của nữ tử kia, ngồi dậy, vẻ mặt tức giận nhìn người bay về phía mình, tức giận nói: "Ai ở đâu hồ ngôn loạn ngữ? !" (hồ ngôn loạn ngữ ~ nói bậy, nói xằng)

"Thiếu tông chủ, nữ nhân này là ai? Sao ngươi có thể ở cùng một chỗ với nữ nhân khác? !" Ánh mắt của nữ tử dẫn đầu đề phòng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Đúng vậy, thiếu tông chủ, đại sư tỷ nói rất đúng. Hiện tại nữ nhân hư hỏng khắp nơi đều có, ngươi đừng bị nàng lừa!" Nữ tử phía sau phụ họa nói. Nàng ghen tị nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng Tiểu Bạch, ngày thường Tiểu Bạch được thiếu tông chủ rất quý trọng, đều sẽ không để cho sư tỷ muội các nàng ngồi, hiện tại thế nhưng lại để cho một nữ nhân xa lạ ngồi, điều này làm cho trong lòng các nàng dấy lên lòng đố kị hừng hực.

Tuy rằng nữ tử khác không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt lại không khác là mấy.

Độc Cô Thiên Diệp buồn cười nhìn các nàng, các nàng cũng không biết nàng là ai, liền kết luận nàng là nữ nhân hư hỏng? Nhìn những khuôn mặt căm phẫn và một đám người xem diễn trò ở phía sau, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy quyết định mình để Giản Ước Chi mang mình trở về có phải là không chính xác không? Đúng là để hắn mang mình đi vào cũng là biện pháp nhanh nhất tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn.

Giản Ước Chi tức giận dậm chân lên người Tiểu Bạch một cái, tức giận nói: "Thiên Diệp là muội muội mà ta nhận, các ngươi nói ai là người xấu?"

Muội muội? !

Lúc này mọi người lại càng kinh ngạc, nữ tử không ghen tị nữa, nam tử cũng không tiếp tục vui sướng khi người gặp họa nữa. Tuy rằng bọn họ thích xem bộ dáng của đám nữ nhân ngu ngốc kia vì Giản Ước Chi tranh giành nhau, đương nhiên bọn họ sẽ không thừa nhận chính mình cũng là ghen tị thân phận địa vị thiếu tông chủ, muốn xem chuyện cười của hắn mà thôi. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải tình huống như vậy, thiếu tông chủ này nhận một muội muội, vẫn là thân phận không rõ, đối với Luyện Khí Sư Tông Môn mà nói, đây không phải là một chuyện nhỏ!

Yên lặng trong thời gian ngắn, giọng nói của đại sư tỷ kia trở nên nghiêm túc: "Thiếu tông chủ, chuyện ngươi nhận muội muội là chuyện lớn nên trở về thương lượng với sư phó một chút, đây không phải là chuyện của một mình ngươi!"

Dường như Giản Ước Chi đặc biệt không thích đại sư tỷ này, liếc nàng một cái, nói: "Ta thích nhận liền nhận, mắc mớ gì đến người khác? Còn nữa, không phải để các ngươi không cần tìm ta sao, sao các ngươi đến đây rồi hả?"

Đối với thái độ của Giản Ước Chi đại sư tỷ cũng thành thói quen, nói: "Thiếu tông chủ hình như đã quên, sau khi chúng ta khởi hành, chúng ta tìm ngươi một đoạn thời gian, sau đó lại đi tới yến hội của Cung Đà Tử, biết ngươi tới Luyện Đan Sư Tông Môn, liền đi tìm đến đây. Ngươi là người thừa kế của Luyện Khí Sư Tông Môn chúng ta, an toàn của ngươi quan trọng như thế, sao ngươi có thể lén lút chạy trốn một mình? Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Sư huynh đệ phía sau cũng tiến tới, chỉ là bọn họ không có khí phách như đại sư tỷ dám dạy bảo Giản Ước Chi, chỉ gật đầu phụ họa.

"Thiếu tông chủ, trước khi ngươi đi ra ngoài, Tông chủ từng đặc biệt dặn dò chúng ta phải bảo vệ thật tốt an toàn của ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về nên ăn nói như thế nào với lão nhân gia ngài đây?" Một người tóc bóng loáng bất mãn nhìn Giản Ước Chi.

Những người khác nghe được người này nói, đều rùng mình một cái. Trước khi đi ra ngoài Tông chủ từng dặn dò bọn họ, nhất định phải bảo vệ tốt thiếu tông chủ, nếu xảy ra chuyện gì, với tính cách tàn bạo của Tông chủ, chắc chắn bọn họ sẽ hài cốt không còn!

Giản Ước Chi liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Không phải ta vẫn rất tốt sao? Được rồi, hiện tại ta và muội muội ta phải đi về Luyện Khí Sư Tông Môn, các ngươi đừng cản đường ta nữa! Nhanh chóng tản ra, bằng không Tiểu Bạch sắp bão nổi rồi!"

Bình thường Tiểu Bạch thoạt nhìn tính cách rất ôn hòa, nhưng một khi nó bão nổi, lực phá hoại kia không phải là người bình thường có thể ngăn cản.

Lần trước là có một sư muội cậy vào mình là tiểu đồ đệ Thập Trưởng lão thương yêu nhất, thiên phú rất cao, ngay cả môn chủ đều rất coi trọng nàng, cho nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện, làm nàng nhất thời phong quang vô hạn, nghĩ thân phận địa vị của mình mới xứng với thiếu tông chủ nhất, liền hay đi quấn quít Giản Ước Chi. Một ngày kia lúc Giản Ước Chi đang chơi đùa Tiểu Bạch thì chạy tới tìm hắn, để hắn bồi mình đi luyện khí, bị mỏ sắc nhọn của Tiểu Bạch mổ đứt kinh mạch. Đối với một Luyện khí sư mà nói chuyện này là trọng thương, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc luyện khí sau này, sư muội vẫn luôn xuôi gió xuôi nước lần đầu tiên nhận lấy đả kích như vậy, tức đến váng đầu, nghĩ muốn đi thu thập Tiểu Bạch, lại bị nó cắn đứt toàn bộ tay phải. Vốn kinh mạch nàng bị thương còn có thể chữa khỏi, nhưng không có tay phải, cả cuộc đời nàng liền bị tàn phế!

Thập Trưởng lão đi tìm Giản Phong Hành lý luận, lại bị Giản Phong Hành mắng một trận. Tiểu Bạch là linh thú thống trị giả ban cho Giản Ước Chi, người bình thường có thể chọc được sao? !

Sự kiện kia cuối cùng là Tiểu Bạch bình yên vô sự, mà sư muội thiên phú vô cùng tốt kia lại bởi vì tay phải tàn phế, từ đó về sau không thể tiếp tục luyện khí được nữa, thành một phế nhân.

Trải qua sự kiện kia, bọn họ đều biết địa vị của Tiểu Bạch ở Luyện Khí Sư Tông Môn, linh thú Thiên Tôn đại nhân ban cho ai dám chọc? !

Cho nên nghe được Giản Ước Chi nói Tiểu Bạch sắp bão nổi, bọn họ nhanh chóng tránh sang một bên. Nếu chọc tới nó, xui xẻo chỉ có chính mình, cuối cùng còn phải câm điếc mà ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được!

Giản Ước Chi hừ hừ hai tiếng, vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hướng về những người đó thét dài một tiếng, vỗ vỗ cánh tiếp tục bay về phía trước. Hai cánh mang theo gió thổi bay người ở hai ra thật xa.

Lúc bay ngang qua các nàng, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ cười đắc ý, các nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn răng bạc của mình.

Hiện tại không thể dạy dỗ các nàng, làm các nàng tức giận cũng tốt!

Nhìn bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi ngày càng xa, các sư tỷ sư muội Luyện Khí Sư Tông Môn tức giận muốn chết. Nhất là dáng vẻ tươi cười lúc Độc Cô Thiên Diệp trước khi rời đi, làm cho các nàng muốn phát điên.

"Tiện nhân này, chờ trở về Tông Môn, xem ta thu thập nàng thế nào!" Đại sư tỷ tàn nhẫn nói.

"Đại sư tỷ, chúng ta nhất định phải sửa trị tiểu tiện nhân này thật khổ mới được, để nàng biết người ở bên cạnh thiếu tông chủ không phải muốn ở lại liền có thể ở lại!" Nữ tử bên cạnh đi lên nói.

"Tông Môn chúng ta há là nàng muốn tiến vào liền có thể tiến vào?" Một nữ tử khác nói.

"Hừ! Mặc kệ nàng có thể tiến vào Tông Môn hay không, kết cục đều là giống nhau! Chúng ta cũng trở về đi, không thể cách thiếu tông chủ quá xa, bằng không hắn xảy ra chuyện chúng ta cũng không biết." Đại sư tỷ nói, mang theo sư đệ sư muội đuổi theo tuyến đường của Giản Ước Chi.

Nếu Độc Cô Thiên Diệp thành sư tỷ muội của các nàng, các nàng đối phó với nàng còn có thể sẽ giữ lại một cái mạng, nếu nàng không thể tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn, vậy kết cục của nàng, ở trong mắt các nàng liền chỉ có một —— chết!

Nhưng đối với chuyện Độc Cô Thiên Diệp tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn trừ Giản Ước Chi ra thì những người khác đều cảm thấy đó là không có khả năng, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Độc Cô Thiên Diệp đều là ánh mắt nhìn người chết.

Nhưng mặc dù biết kết cục Độc Cô Thiên Diệp chỉ có một, thấy thái độ của Giản Ước Chi đối với Độc Cô Thiên Diệp, các nàng vẫn bị tức không nhẹ, hận không thể lập tức liền giết nàng, bầm thây vạn đoạn!

"Sư tỷ đừng nóng giận, nữ nhân này cũng không phải là người có thân phận gì, Tông chủ sẽ không để nàng tiến vào Tông Môn. Đến lúc đó chúng ta muốn đối phó nàng thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt sao? Hiện tại thiếu tông chủ bảo vệ nàng như vậy, nếu sư tỷ đi lên gây sự với nàng, thiếu tông chủ sẽ trách sư tỷ!" Thấy đại sư tỷ tức giận đến mức muốn trực tiếp đi lên giáo huấn Độc Cô Thiên Diệp, người phía sau nhanh chóng kéo nàng lại, khuyên nhủ.

Đại sư tỷ Đinh Như nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nàng nói có đạo lý, đành phải áp chế cơn tức trong lòng mình xuống. Chỉ là hai mắt oán độc kia vẫn chưa từng rời khỏi bọn họ!

Bởi vì Độc Cô Thiên Diệp đang vội, Giản Ước Chi liền để Tiểu Bạch đẩy hành trình nhanh hơn không ít, thời gian trở về ít đi một nữa so với thời gian hắn đi ra ngoài. Sau khi đến Luyện Khí Sư Tông Môn, Giản Ước Chi liền dẫn Độc Cô Thiên Diệp tới viện của Giản Phong Hành. Những sư huynh muội này đều vây quanh ở bên ngoài viện, chờ xem Độc Cô Thiên Diệp bị Giản Phong Hành đuổi ra ngoài.

Không chỉ những người đi theo Giản Ước Chi ra ngoài đến đây, người ở trong Tông Môn nghe nói chuyện này đều nhao nhao tới xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều cho rằng Độc Cô Thiên Diệp không vào được Luyện Khí Sư Tông Môn, tưởng tượng sau khi nàng bị đuổi ra ngoài các nàng phải đối phó nàng thế nào, lại không nghĩ rằng đi vào không đến một giờ, Độc Cô Thiên Diệp liền vào Tông Môn, còn thành tiểu sư muội nhỏ nhất của bọn họ? !

"Cái gì? !" Sau khi Giản Ước Chi truyền đạt ý tứ của Giản Phong Hành, Đinh Như không dám tin thốt ra tiếng. "Thiếu tông chủ, ngươi nói sai đúng không? Sao sư phó có thể để nàng tiến vào Tông Môn chứ?"

Giản Ước Chi liếc nhìn Đinh Như một cái, nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi cha ta một chút!" Nói xong hắn liền dẫn Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, đi được vài bước chợt dừng lại, nói: "Cha ta còn nói, tuy rằng hắn không nhận Thiên Diệp làm con gái nuôi, nhưng là ta nhận nàng làm muội muội vẫn là có thể. Cho nên các ngươi không có việc gì không cho phép đến quấy rầy Thiên Diệp!"

"Ngươi..." Đinh Như bị lời nói của Giản Ước Chi làm cho tức giận đến mức cả người đều xù lông, lúc nàng biết được Giản Ước Chi an bài Độc Cô Thiên Diệp ở viện ngay bên cạnh hắn, tức giận đến mức trực tiếp xông vào phòng Giản Phong Hành.

"Sư phó, sao người để tiện nhân kia tiến vào Tông Môn? !" Đinh Như đẩy cửa ra liền nhìn thấy Giản Phong Hành đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Giản Phong Hành và Giản Ước Chi có sáu phần tương tự, nhưng hai mắt Giản Ước Chi lớn mà trong suốt, hai mắt Giản Phong Hành nhỏ mà âm ngoan. Hắn mở mắt trừng Đinh Như tự tiện xông vào, không vui nói: "Tiến vào cũng không gõ cửa, sao không biết nặng nhẹ như vậy hả? !"

Đinh Như bị Giản Phong Hành trừng, cơn tức nhất thời nhỏ đi không ít, ánh mắt ủy khuất nhìn Giản Phong Hành, bộ dáng lã chã chực khóc làm cho ánh mắt của Giản Phong Hành nhu hòa đi một chút. Hắn vẫy tay gọi Đinh Như, kêu nàng đi qua.

Đinh Như lắc mông đi tới bên người Giản Phong Hành, hắn ôm lấy thân thể của nàng, hai tay dời tới cái mông mượt mà của nàng hung hăng nhéo một cái, cảm giác no đủ kia làm cho cơn tức trong lòng hắn tiêu tan không ít, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Ngươi không biết nặng nhẹ chạy vào như vậy, nếu gặp phải người không hiểu chuyện, vậy thì không phải bị mắng đơn giản như vậy, có lẽ cái mạng này cũng mất, lúc đó đừng trách sư phó vô tình!"

Đinh Như bị sức lực nhéo của Giản Phong Hành làm tê rần, hít vào một hơi, nghĩ muốn rời khỏi Giản Phong Gành lại không có can đảm, đành phải giống như ngày thường vùi thân thể của mình vào trong lòng hắn, làm nũng nói: "Đồ nhi biết sư phó lo nghĩ cho đồ nhi. Đồ nhi biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Giản phong hành nhìn biểu tình bị đau lại ẩn nhẫn của Đinh Như, trong mắt nhanh chóng nhiễm lên dục vọng nóng rực, một bàn tay di chuyển từ phía dưới lên trên, dọc theo đường cong của nàng đi lên phía trên, cách y phục cầm lấy cái mềm mại nhô ra, nhìn nó biến dạng ở trong tay mình, thế này mới vừa lòng hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"

"Sư phó, ngươi có thể đuổi tiện nhân kia ra ngoài không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.