Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 16: Phá trận cứu cha




Edit: rinnina

"Tiện nữ nhân, ngươi cưỡi ở ta trên đầu nhiều năm như vậy, bây giờ còn muốn tiếp tục phong cảnh sao ? !" Phu nhân tam trưởng lão nghe thấy lời nói của Phượng Tam Muội, chửi bậy đi đến trước mặt bà, đánh qua một cái tát. Không nghĩ tới nửa đường thì tay bị một bàn tay mảnh khảnh bắt được.

"Thái nãi nãi là người ngươi có thể đánh hả ?" Độc Cô Thiên Diệp cầm tay phu nhân tam trưởng lão, lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Đây là ánh mắt một phế vật có thể có sao? !

Tam trưởng lão phu nhân bị Độc Cô Thiên Diệp nhìn co rụt cổ, muốn rút tay về, lại không thể động đậy. Độc Cô Thiên Thấm đã chạy tới, bắt lấy tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Phế vật, ai cho ngươi chạm vào thái nãi nãi của ta ? !"

Độc Cô Thiên Diệp thuận thế buông tay tam phu nhân, nhìn Độc Cô Thiên Thấm, còn có thể chạy lại đây, chắc là đã dung giải dược .

"Nhị ca, tứ đệ, sao các ngươi có thể làm vậy?" Nhị trưởng lão ngồi phịch trên ghế, đau lòng nhìn đại trưởng lão và tam trưởng lão. Tuy rằng hắn muốn mang theo một chi độc lập ra ngoài, giống như chi thứ năm vậy, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới động thủ với người chi thứ nhất!

"Tam đệ, không phải ngươi cũng muốn độc lập ra ngoài sao? Chúng ta chỉ làm chuyện ngươi muốn làm lại không dám làm thôi." Đại trưởng lão nói.

"Ta chưa từng sẽ động thủ với bọn đại tẩu! Hơn nữa giờ Âu Dương gia tộc như hổ rình mồi, các ngươi còn muốn nội chiến, các ngươi có suy nghĩ cho gia tộc hay không?" Nhị trưởng lão nhìn hai người, tức giận nói.

"Hừ, thì tính sao, ai bảo tiện nhân này không chịu giao quyền lợi ra? Nếu bà ta đồng ý từ sớm, sao chúng ta phải dung tới hạ sách này!" Đại trưởng lão nói.

Ngay từ đầu bọn họ đã bảo bà ta giao quyền lợi ra, nhưng bà ta lại không chịu. Bằng không bọn họ cũng sẽ không đi đến bước này, dù sao cũng là thân nhân đã cùng chung sống mấy trăm năm.

"Hừ, muốn tộc ấn, không có khả năng." Phượng Tam Muội lên tiếng.

Phu nhân tam trưởng lão lại muốn đi lên đánh Phượng Tam Muội, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ở bên người bà, tay vừa giơ lên lại buông xuống. Đành trừng mắt nhìn họ nói: "Không giao hả ? Không giao chúng ta sẽ diệt tất cả những người của chi thứ nhất, giết ngươi xong, lại giết tên hoạt tử nhân trong động kia, đến lúc đó còn sợ không tìm thấy tộc ấn?"

"Tưởng tượng thì tốt, sự thật lại tàn khốc, phu nhân tam trưởng lão, ngươi đã nghe qua những lời này chưa ? Ăn trộm gà không thành thường thường sẽ mất thêm nắm gạo. Coi chừng đến cuối cùng ngay cả mệnh của mình cũng đánh mất." Độc Cô Thiên Diệp nhìn phu nhân tam trưởng lão, sâu kín nói.

Độc Cô Thiên Thấm vẫn nhìn Độc Cô Thiên Diệp không vừa mắt, giờ thấy nàng cư nhiên uy hiếp thái nãi nãi của mình như thế, lấy một cái roi ra hung hang quất Độc Cô Thiên Diệp, mục tiêu đương nhiên là khuôn mặt làm nàng ghen tị vạn phần.

Độc Cô Thiên Diệp vững vàng bắt được ngọn roi, Độc Cô Thiên Thấm còn chưa phản ứng lại đây, đã bị Độc Cô Thiên Diệp dùng sức vung, đá nàng ngã xuống đất.

"Ngươi? !" Độc Cô Thiên Thấm đứng lên, chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, tức giận nói không ra lời. Mình cư nhiên bị một phế vật đá bay, đây là sỉ nhục lớn cỡ nào! Nghĩ vậy, nàng bất chấp lời dặn dò không thể dễ dàng giết người của tam trưởng lão, một đạo linh lực đánh qua Độc Cô Thiên Diệp!

"Thiên Diệp tỷ tỷ cẩn thận!" Độc Cô Thiên Lân nhìn thấy linh lực sẽ đánh tới trên người Độc Cô Thiên Diệp, đứng dậy muốn đi giúp nàng, bị Phượng Tam Muội một phen ôm lại.

"Thái nãi nãi, sao lại giữ con lại chứ ?" Độc Cô Thiên Lân vội vàng muốn tránh ra.

"Tỷ tỷ con có thể ứng phó ." Phượng Tam Muội nói.

Khi linh lực cách Độc Cô Thiên Diệp không đến hai thước, bị một đạo linh lực khác đánh tan. Mọi người vừa thấy đã hiểu, kia là linh lực là của Độc Cô Thiên Diệp vọng lại!

"Ngươi không phải phế vật? !" Độc Cô Thiên Thấm kinh ngạc kêu lên !

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay chống cằm, cười nói: "Ta chưa từng nói mình là phế vật mà ? Đều do các ngươi tự nói."

"Tiện nhân, không nghĩ tới ngươi che dấu đủ sâu !" Phu nhân Tam trưởng lão nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt là ánh sáng ác độc. Độc Cô Thiên Diệp này, xem các nàng như khỉ mà đùa giỡn!

"Các ngươi chưa từng hỏi ta có thể tu luyện không, chỉ kêu phế vật phế vật, ta có vẻ lười, không thích giải thích gì đó." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội.

"Cho dù ngươi không phải phế vật, cũng chỉ là tiểu nha đầu hai mươi tuổi!" Đại trưởng lão cũng không để Độc Cô Thiên Diệp vào mắt, "Chẳng lẽ ngươi còn có thể nhảy ra cái gì? Đại tẩu, ta nói một lần cuối cùng, tộc ấn, ngươi giao hay không giao? Ta đã phái người đi chỗ đại ca, nếu ngươi không giao, tánh mạng đại ca có thể có điều lo lắng."

"Ta còn không biết, hóa ra nhị đệ quan tâm tánh mạng của ta như vậy." Một giọng nói hùng hậu truyền đến từ bên ngoài, khiến mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

Đây, đây không phải giọng của gia chủ sao?

Lập tức, bóng dáng Độc Cô Vân Hằng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mọi người sợ hãi muốn rớt con mắt. Hắn bình phục khi nào vậy?

"Đại, đại ca?" Đại trưởng lão kinh ngạc hô.

"Ngươi còn không biết xấu hổ kêu đại ca ? Ta thực không nghĩ tới ngươi sẽ làm ra chuyện như vậy với Tam Muội và người chi thứ nhất, hừ!" Độc Cô Vân Hằng đi đến bên người Phượng Tam Muội, Phượng Tam Muội đứng dậy nghênh đón hắn, nói: "Đừng tức giận, coi chừng chọc tức thân thể, nha đầu Thiên Diệp sẽ đau lòng dược thiện của nàng."

"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp giả ý ho khan, thái nãi nãi còn có tâm trạng đến trêu chọc nàng!

"Hừ, không nghĩ tới ngươi tỉnh lại cũng không cho chúng ta biết, xem ra các ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ làm như vậy ?" Tam trưởng lão nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng ra nghi vấn trong lòng.

"Thì thế nào? Lúc trước khi các ngươi hạ độc thái nãi nãi không phải luôn chờ một ngày này sao? Sau chúng ta có thể không cho các ngươi đã nghiền chứ?" Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Các ngươi đã sớm biết." Đại trưởng lão nói nhỏ, đột nhiên nhìn về phía Phượng Tam Muội, "Như vậy độc trên người ngươi cũng giải ?"

"Ha ha, ít nhiều nha đầu Thiên Diệp hiểu chút y thuật, trị thương cho đại ca ngươi, cũng thuận tiện giải độc của ta." Lời nói của Phượng Tam Muội làm cho ánh mắt của mọi người đều tụ trên người Độc Cô Thiên Diệp, nàng còn biết y thuật? Phế vật không chỉ có thể tu luyện, còn có bản lĩnh như vậy!

"Hừ, cho dù hai người các ngươi đã tốt lắm, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn so ra kém hai người các ngươi?" Tam trưởng lão vẫn tràn đầy tin tưởng như trước.

"Sai, là ba người, còn có ta nữa!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Sai, là bốn, còn có ta nữa!" Độc Cô Thiên Lân cũng học lời nói Độc Cô Thiên Diệp. Không nghĩ tới Thiên Diệp tỷ tỷ lợi hại như vậy, vậy nàng có còn cần mình bảo vệ không?

Độc Cô Thiên Diệp cười cười: "Mà các ngươi, một người cũng không có."

"Có ý gì?" Độc Cô Thiên Thấm hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp dùng biểu tình ngươi là kẻ ngốc nhìn Độc Cô Thiên Thấm, nói: "Chẳng lẽ các ngươi biết hạ độc, bọn ta không biết sao ?"

"Ngốc muốn chết." Độc Cô Thiên Lân tiếp lời Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi làm gì bọn ta? !" Độc Cô Thiên Thấm chỉ vào mũi Độc Cô Thiên Diệp, muốn đi lên giáo huấn nàng, lại phát hiện mình không động đậy được.

Rất nhanh, người của chi thứ hai và chi thứ bốn không động đậy được, giống những người khác ngồi phịch ở chỗ ngồi của mình.

"Trong rượu này, có độc các ngươi hạ, tự nhiên chúng ta cũng có thể thả chút này nọ vào. Chẳng qua hiệu quả chậm hơn các ngươi một chút mà thôi. Hơn nữa, lấy độc trị độc, vừa vặn giải độc các ngươi hạ."

Mà bọn họ dùng giải dược trước, vừa vặn bị Độc Cô Thiên Diệp hạ độc .

Độc Cô Thiên Diệp vừa nói hết lời, bọn đại trưởng lão toàn bộ ngã xuống, những người tê liệt ngã xuống lúc nãy thì cảm thấy chậm rãi khôi phục sức lực. Những người ngã xuống lúc này tự nhiên đều ăn giải dược trước, là người cùng đại trưởng lão đoạt quyền.

Đàm tiếu nhân gian, một hồi gia biến cứ bị nàng hóa giải như vậy. Còn tưởng rằng sẽ có một phen tranh đấu, không nghĩ tới giải quyết thoải mái như vậy.

Độc Cô Thiên Thiên nhìn người mỉm cười làm cho người ta cảm thấy an toàn kia, cảm thán nói: "Thiên Diệp vẫn lợi hại như vậy!"

"Ngươi biết nàng có thể tu luyện?" Người ngồi cùng bàn nghe thấy cảm thán của nàng, hỏi.

"Biết chứ, chúng ta cùng nhau về từ bên ngoài, đương nhiên biết chuyện của nàng." Độc Cô Thiên Thiên nói.

"Oa, vậy ngươi nói nói cho chúng ta với."

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi nói nói cho chúng ta nghe."

Người ngồi bàn bên cạnh xúm lại, vây quanh Độc Cô Thiên Thiên, bảo nàng kể chuyện của Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Thiên cũng không khách khí, nói chuyện của Độc Cô Thiên Diệp vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho mọi người nghe được run lên run lên .

"Cái gì, nàng cư nhiên là Bách Lý Tà? !" Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp thắng trận đấu luyện đan sư, mọi người đều kinh ngạc không thôi. Trận đấu cuối cùng của Bách Lý Tà bị toàn bộ đại lục truyền ồn ào huyên náo, đương nhiên bọn họ cũng biết. Thì ra phế vật trong mắt mọi người cư nhiên là luyện đan tông sư, kích thích như vậy cũng quá lớn.

Biết Độc Cô Thiên Diệp chính là Bách Lý Tà, mọi người trong gia tộc dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn nàng. Độc Cô Trần Viễn gọi người bắt chi thứ hai và chi thứ bốn ra, đám người đại trưởng lão tam trưởng lão còn chưa rời đi nghe thấy tin tức này, trợn to mắt nhìn nàng. Nếu sớm biết rằng nàng là luyện đan tông sư, dù thế nào cũng sẽ đoạt quyền với chi thứ nhất, cho dù là đi theo nàng, sau này thành tựu của gia tộc cũng là phi phàm !

Sau khi bắt toàn bộ người đi, Độc Cô Vân Hằng sai người đổi rượu, nói: "Tối hôm nay phát sinh chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng mọi người đều vô cùng đau đớn. Xử phạt bọn họ thế nào, chúng ta đợi thương nghị rồi hẵng quyết định. Giờ ta tỉnh lại, vô cùng cảm tạ việc làm của mọi người trong khoảng thời gian này với gia tộc. Hy vọng những người còn lại có thể đoàn kết một lòng, làm cho những kẻ khi dễ chúng ta cũng không dám thở mạnh trước mặt chúng ta! Hôm nay là giao thừa, chúng ta cũng qua một năm, giờ mọi người tiếp tục ăn uống. Chuyện không vui thì đừng nghĩ đến. Đến, uống!"

Độc Cô Vân Hằng bưng rượu kính mọi người một ly. Những người còn lại cũng nâng chén uống rượu, sau đó bắt đầu ăn uống, đương nhiên, đề tài trò chuyện trên bàn đều là chuyện của Độc Cô Thiên Diệp. Lúc trước còn nói nàng không xứng với Tử Tiêu, giờ nhìn lại, hai người là hoàn toàn xứng đôi !

Độc Cô Thiên Lan trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, lúc trước khi là nàng phế vật cũng không dám động, giờ muốn tìm nàng phiền toái, vậy càng không dễ dàng. Nghĩ đến nam tử yêu nghiệt kia, trong lòng nàng là một đám lửa ức chế không được.

Tử Tiêu và Hác Bằng Du được mời đến bàn chủ ngồi cùng bọn Độc Cô Vân Hằng, bởi vì thân phận Độc Cô Thiên Diệp, giờ đã không ai dị nghị với hành vi không hợp quy củ này.

Mọi người ăn xong bữa cơm đoàn viên, trở về viện của mình, sau đó lại bắt đầu làm việc. Bây giờ khi Độc Cô Thiên Diệp đi ra ngoài, ai thấy được cũng phải kêu một tiếng tiểu thư nhỏ, đãi ngộ tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Đối với việc xử phạt chi thứ hai và chi thứ bốn, Độc Cô Vân Hằng từng hỏi ý kiến của nàng, nàng nói câu mình cũng không hiểu, cho nên không có đề nghị. Cống hiến và tổn hại của chi thứ hai và chi thứ bốn đối với gia tộc nàng không biết, so với việc tham dự, không bằng bứt ra nghiên cứu trận pháp.

Trận pháp trấn áp Độc Cô Dật Hiên trên đường về nàng đã vẽ lại rồi, sau lễ mừng năm mới nàng bắt đầu nghiên cứu nó. Nghĩ đến phụ thân còn trong hỏa diễm thâm uyên chịu khổ, nàng càng thêm cố gắng nghiên cứu bản trận pháp Tử Tiêu cho, muốn mau chóng tìm được biện pháp phá giải.

Lúc trước chỉ biết nàng thích thanh tĩnh, cho nên trừ Độc Cô Thiên Lân ngẫu nhiên đến lủi lủi làm người sai vặt, những người khác đều không đến quấy rầy nàng. Phượng Tam Muội lại lên tiếng nói không cho ai đi chỗ Độc Cô Thiên Diệp khiêu khích.

Trong viện, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bản vẽ trong tay, vẻ mặt nghi hoặc.

"Làm sao vậy?" Tử Tiêu cấp nàng bưng trà đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp thả bản vẽ trên tay xuống, tiếp nhận trà trong tay hắn một ngụm uống hết, nói: "Có một chỗ ta luôn không nghĩ ra."

"Làm sao?" Tử Tiêu tiến lên xem.

Độc Cô Thiên Diệp chỉ vào một góc nhỏ, nói: "Chỗ này có một trận thạch, nếu ta lấy trận thạch này ra, toàn bộ trận pháp sẽ bị phá, khiến cho người trong trận cũng bị phá hủy [chết đó], nhưng nếu không lấy trận thạch này ra, toàn bộ trận pháp không có chỗ vào."

Tử Tiêu cầm lấy bản vẽ nhìn một chút, nói: "Nếu tìm một trận thạch thay thế thì sao ?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta từng nghĩ qua, nhưng không thể khởi động trận pháp lớn như vậy. Không nghĩ tới trận thạch của trận pháp kia cũng tốt như vậy. Giờ ta tìm không thấy trận thạch tốt như vậy."

"Sao lại dùng trận thạch, không có cái khác có thể thay thế sao?" Tử Tiêu hỏi.

"Không cần trận thạch? Thứ khác thay thế ?" Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tử Tiêu, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nói, "Ta nghĩ ra biện pháp, cảm ơn ngươi, Tử Tiêu."

Độc Cô Thiên Diệp ôm mặt hắn bẹp một cái, sau đó rời khỏi chỗ ngồi bay lên không trung bắt đầu hoa tay múa chân.

Tử Tiêu sờ soạng nơi bị Độc Cô Thiên Diệp hôn lên, nở nụ cười. Đi sang một bên xem Độc Cô Thiên Diệp tạo một tiểu trận, nói: "Nàng nghĩ ra biện pháp gì ?"

"Ngươi xem sẽ biết."

Độc Cô Thiên Diệp dùng trận thạch tạo một trận pháp cùng loại, sau đó lấy trận thạch ra, quả nhiên toàn bộ trận pháp sụp đổ, linh quả nàng thả bên trong bị vặn xoắn thành bảy tám mảnh. Nếu có người ở bên trong, phỏng chừng trực tiếp thành thịt vụn .

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại tạo một trận pháp, bên trong vẫn thả một linh quả như cũ. Lần này trước khi lấy trận thạch kia ra, Độc Cô Thiên Diệp tạo một trận pháp nhỏ chung quanh trận thạch kia.

"Lấy trận phá trận? !" Tử Tiêu không nghĩ tới nàng ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được, tuy rằng hắn cố ý chỉ điểm một chút, nhưng thông minh của nàng không thể nghi ngờ .

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau khi đùa nghịch tiểu trận pháp thành, lại điều động trận thạch kia. Lần này, trận pháp vẫn vững vàng, không có một chút dấu hiệu sụp xuống.

"Thành công !"

Trên mặt Độc Cô Thiên Diệp là tươi cười khó có thể ức chế, bước đầu tiên này thành công, các bước phá giải tiếp theo sẽ dễ dàng nhiều lắm ! Chuyện sau đo phải nghiên cứu cách khởi động tiểu trận kia. Trận pháp lớn như vậy, tiểu trận bình thường chắc chắn không chống đỡ được.

Sau khi nghiên cứu ra tiểu trận, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu tiến thêm một bước phá giải trận pháp, có đôi khi một ngày có thể phá giải vài bước, có đôi khi vài ngày cũng phá giải không được bước nào. Nhưng cũng may có Tử Tiêu cố ý vô tình chỉ điểm, Hác Bằng Du một bên giúp đỡ, hai tháng sau, cuối cùng nàng nghiên cứu ra phương pháp phá giải toàn bộ trận pháp.

Vì phòng ngừa vạn nhất nàng còn tìm đỉnh núi xa xôi lại trống trải, tại một trận pháp lớn nhỏ tương đương, ở bên trong đặt một Mộc Đầu Nhân không khác Độc Cô Dật Hiên lắm.

Phượng Tam Muội, Độc Cô Vân Hằng, Độc Cô Trần Viễn và Giải Băng nghe nói nàng bày trận ở đây, đều đến quan khán. Nếu nàng thành công, vậy có nghĩa là Độc Cô Dật Hiên rất nhanh là có thể cứu ra !

"Thái gia gia, thái nãi nãi, gia gia, nãi nãi, sao mọi người lại đến đây." Độc Cô Thiên Diệp đang bày trận, nhìn thấy các nàng đến, thì dừng lại hỏi.

"Chúng ta tùy tiện nhìn xem, con tiếp tục đi." Độc Cô Vân Hằng nói.

Hác Bằng Du giúp đỡ Độc Cô Thiên Diệp bày trận, hắn dọn xong tất cả đường văn trận pháp, Độc Cô Thiên Diệp thả trận thạch cuối cùng vào, toàn bộ trận pháp đều sáng lên, lóng lánh ánh sáng trắng.

"Xong rồi." Hác Bằng Du đứng dậy, nhìn đã trận pháp khởi động, trong lòng liên tục cảm thán trận pháp này thật kỳ diệu. Nếu không có trận pháp đồ Độc Cô Thiên Diệp vẽ ra, nhất định hắn không bày ra được trận như vậy.

Bọn Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy trận pháp bọn Độc Cô Thiên Diệp bày ra, lại nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thật sự là càng nhìn càng tự hào. Độc Cô gia tộc có hậu đại như vậy, đúng là phúc khí của bọn họ ! Nhớ ngày đó Độc Cô Vân Hằng còn muốn giết nàng, may mắn không có, bằng không bọn họ sẽ hối tiếc không kịp.

Sau khi bày xong trận, Hác Bằng Du thối lui qua một bên. Chuyện phá trận này, chỉ có thể do nàng tự hoàn thành.

Độc Cô Thiên Diệp dựa theo phương pháp nghĩ ra lúc trước, đầu tiên tạo một tiểu trận ở chỗ mắt trận, bảo vệ mắt trận, sau đó lại từng bước một phá giải. Lần đầu tiên, khi phá giải đến một nửa, trận pháp sụp xuống, phá trận thất bại, Mộc Đầu Nhân bên trong biến thành đầu gỗ. Lần thứ hai, mắt thấy cũng sắp thành công, ở thất bại bước cuối cùng.

Bày trận thứ ba, lần này nàng cũng không vội bắt đầu phá trận, mà là nhớ lại hai lần kinh nghiệm, phân tích nguyên nhân sai lầm, sau đó mới bắt đầu. Lúc này động tác của nàng không nhanh không chậm, cũng rất lưu loát, từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt không xuất hiện vấn đề gì, thành công phá giải trận pháp này.

Nhìn thấy nàng thành công, bọn Phượng Tam Muội kích động không thôi. Trong mắt Giải Băng còn nổi lên nước mắt.

Vì cam đoan thành công, Độc Cô Thiên Diệp lặp lại trận phá trận vài lần, đến khi xác xuất thành công đạt tới trăm phần trăm. Cho dù 99% nàng cũng không yên tâm, bởi vì kia 1% kia có thể lấy mệnh phụ thân nàng!

Lần phá trận cuối cùng một thành công, Độc Cô Thiên Diệp đã liên tục chiến đấu hăng hái trên đỉnh núi này mấy ngày mấy đêm, nàng dọn dẹp trận thạch, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, khôi phục một chút, sáng sớm ngày kia xuất phát.

Độc Cô Thiên Diệp vừa nghỉ ngơi trực tiếp ngủ thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau, khi nàng rời giường phát hiện Tử Tiêu và Hác Bằng Du cũng không trong phòng. Tử Tiêu coi như bình thường, nhưng ngay cả Hác Bằng Du cũng không ngủ, chuyện này hơi kỳ lạ. Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động bang bang phanh, nàng đi qua xem.

"Đương đương đương đương." Độc Cô Thiên Diệp đẩy cửa ra, thì nhìn thấy bọn Tử Tiêu bưng một cái bánh ngọt xuất hiện trước mặt nàng. Tuy rằng không giống với bánh sinh nhật trên địa cầu, nhưng bề ngoài rất giống. Mà bọn Độc Cô Vân Hằng ở phía sau nhìn nàng cười.

"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nhìn bánh ngọt đưa đến trước mặt mình, có chút tự hỏi không thành.

"Tiểu sư muội, sinh nhật vu vẻi!" Hác Bằng Du bưng bánh ngọt nói.

Hôm nay là ngày 14 tháng 2, là sinh nhật 21 tuổi của nàng! Mỗi ngày nàng vội vàng nghiên cứu trận pháp, đều quên sinh nhật của mình.

"Xem đi, ta nói đúng là nàng không nhớ mà." Độc Cô Thiên Thiên nhìn phản ứng của Độc Cô Thiên Diệp đã biết nàng nhất định không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của mình, đưa tay đến trước mặt Độc Cô Thiên Kỳ, nói: "Lấy đến đây đi."

Độc Cô ngàn kỳ ai oán liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, lấy tinh tạp ra đưa cho Độc Cô Thiên Thiên.

Độc Cô Thiên Diệp thế mới biết hôm nay là sinh nhật mình, nhìn thấy bọn họ vì nàng tỉ mỉ chuẩn bị bánh ngọt và thức ăn, cảm động nói không ra lời, chỉ biết si ngốc cười.

"Bánh ngọt này là huynh và Tử Tiêu tự tay làm, tuy rằng không giống như muội nói vậy, nhưng hương vị hẳn là không tệ lắm." Hác Bằng Du đắc ý nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, không nói lời nào, nhìn đến mức hắn ngượng ngùng, nói: "Được rồi, huynh chỉ là chuẩn bị nguyên liệu, nhưng cũng coi như huynh làm mà."

Độc Cô Thiên Diệp biết, tay nghề kia của Hác Bằng Du có thể làm ra bánh ngọt nhìn đẹp như vậy hả? Nàng nhìn Tử Tiêu, nhìn thấy hắn lẳng lặng mỉm cười nhìn mình, thấy nàng nhìn qua, nói: "Sinh nhật vui vẻ! Ta không có gì lễ vật tặng nàng, bánh ngọt này là lễ vật của ta."

"Cảm ơn!" Độc Cô Thiên Diệp nhận bánh ngọt. Không nghĩ tới nàng chẳng qua nói cho hắn một lần, hắn đã nhớ kỹ, lúc sinh nhật phải ăn bánh sinh nhật.

"Nha, đây là lễ vật của sư huynh." Hác Bằng Du lấy một cái hộp ra, Độc Cô Thiên Diệp mở ra nhìn, quả nhiên là tinh tạp trong tưởng tượng, một xấp dày!

Tứ sư huynh đưa lễ vật trước sau như một ...

Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ cũng lần lượt đưa lễ vật mình tìm, thân mình nho nhỏ của Độc Cô Thiên Lân kéo một gói to còn lớn hơn hắn, đụng đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Thiên Diệp tỷ tỷ, đây là lễ vật ta đưa cho tỷ."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn gói to còn lớn hơn Độc Cô Thiên Lân, tưởng tượng không ra hắn sẽ đưa mình lễ vật gì, tò mò mở ra gói to, khi nhìn nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

Mọi người thấy biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp kỳ quái như vậy, đều xúm lại xem, nhất thời toàn bộ sững sờ ở nơi đó. Tử Tiêu tắc vẻ mặt hắc tuyến nhìn Độc Cô Thiên Lân.

Hóa ra trong gói to là một rối gỗ, bộ dáng là tiểu chính thái Độc Cô Thiên Lân, mặc quần áo của hắn, nhìn từ xa giống như bản nhân vậy.

Độc Cô Thiên Lân còn không biết lễ vật của mình làm cho người ta muốn cười cỡ nào, đắc ý nói: "Thiên Diệp tỷ tỷ, ta tặng mình cho tỷ, giờ tỷ xem nhân ngẫu này như ta, chờ sau khi ta trưởng thành, lại đổi lại."

Người lớn đều bị lời nói của Độc Cô Thiên Lân chọc cười ha ha, Tử Tiêu nghiêm mặt đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Độc Cô Thiên Lân nói: "Quà sinh nhật không thể đưa thứ này ."

Độc Cô Thiên Lân nhìn Tử Tiêu, lại nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hai tay chống eo, nói: "Vì sao không thể đưa thứ này? Ta nói có thể đưa là có thể đưa."

"Ta nói không thể là không thể." Tử Tiêu đối nghịch Độc Cô Thiên Lân.

Nhìn thấy Tử Tiêu xụ mặt, Độc Cô Thiên Lân oa một tiếng khóc lên, nói: "Ta nói có thể là có thể, ngươi khi dễ ta nhỏ! Ô ô, ô ô —— "

Độc Cô Thiên Lân luôn luôn là bảo bối trong nhà, cả ngày dáng vẻ tiểu bá vương, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên vì vậy mà khóc. Độc Cô Thiên Diệp thu hồi rối gỗ hắn đưa, nói: "Tốt lắm, ta đã nhận, cảm ơn lễ vật của đệ!"

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp thu rối gỗ, Độc Cô Thiên Lân ngừng khóc, mặt Tử Tiêu đã đen đến không thể đen hơn. Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt hắn, rất không phúc hậu nở nụ cười.

Sau đó bọn Độc Cô Vân Hằng cũng tặng lễ vật cho Độc Cô Thiên Diệp, bởi vì Độc Cô Thiên Diệp không thích nhiều người, cho nên hôm nay đến đều là người có vẻ quen thuộc.

Tặng lễ, Độc Cô Thiên Diệp tượng trưng hứa nguyện thổi ngọn nến với bánh sinh nhật, sau đó mọi người ăn cơm rồi về. Mà Độc Cô Thiên Diệp vì ban ngày ngủ nhiều, cho nên lại xác nhận trận thạch gì đó của mình, tu luyện cả đêm. Sáng sớm hôm sau, ba người bọn họ và bọn Độc Cô Vân Hằng cùng đi tây bộ sa mạc.

Đến tây bộ sa mạc, bọn Tử Tiêu, Hác Bằng Du, Giải Băng vẫn ở lại ốc đảo lần trước, Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Vân Hằng, Phượng Tam Muội cùng đi hỏa diễm thâm uyên.

"Đến."

Bọn Độc Cô Thiên Diệp dừng bên cạnh hỏa diễm thêm uyên, Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội điều động linh lực của mình chống đỡ sóng nhiệt bên ngoài. Bọn họ tu luyện linh lực hỏa hệ, nếu là những người khác đến đây, lúc này không biết là tình huống gì.

Độc Cô Thiên Diệp kêu Tiểu Hỏa ra, ba người ngồi trên nó, trực tiếp đi đến chỗ trấn áp Độc Cô Dật Hiên. Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội lần đầu tiên đến hỏa diễm thâm uyên, nhìn thấy nơi nơi đều là hỏa diễm bốc cháy, rất ngạc nhiên.

Tiểu Hỏa đứng trong lòng sông, Độc Cô Vân Hằng nhìn thoáng qua lòng sông trụi lủi, hỏi: "Người khác đâu?"

Độc Cô Thiên Diệp kêu Giáng Vực ra, nói: "Có thể."

Nhìn thấy một người sống đột nhiên xuất hiện, phát hiện hắn không phải linh thú, Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội hơi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy hắn hai tay di chuyển, thi thể thạch quái để lại – những tảng đá -xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tiếp theo là khoảng trống phía sau. Khi ảo cảnh giải trừ, Viêm lập tức từ bên trong bay ra, cọ cọ trên mặt tiểu Hỏa, lại bay đến bên người Độc Cô Thiên Diệp xoay tròn, dáng vẻ vui mừng chào đón.

Có Viêm, lửa chung quanh đều tự động thối lui, vì thế mọi người đi xuống từ trên người tiểu Hỏa, tiểu Hoả biến hình đi cùng bọn họ.

"Thái gia gia, thái nãi nãi, cha ở phía sau, chúng ta vào đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp dắt tay tiểu Hỏa, dẫn đầu đi vào.

Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội nhìn thoáng qua nhau, đi theo Độc Cô Thiên Diệp vào. Xem ra cháu cố gái của bọn họ còn có rất nhiều chuyện bọn họ không biết !

"Viêm, ngươi có chăm sóc cha tốt không?" Độc Cô Thiên Diệp đùa với Viêm chuyển động quanh nàng.

Viêm nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, bay đến trước mặt nàng, trái phải chớp lên, làm cho người ta không khó cảm thấy ra nó đang đắc ý.

"Nó nói gì?" Phượng Tam Muội hỏi.

"Nó nói, có nó ở đây, hỏa diễm này một lần cũng không có đi vào trong trận pháp, cũng không có thương tổn cha. Nó đang tranh công!" Độc Cô Thiên Diệp cười giải thích.

"Thế nhưng có hỏa diễm thần kỳ như vậy? Đây không phải dị hỏa bình thường ?" Phượng Tam Muội nói.

"Viêm là thần hỏa." Độc Cô Thiên Diệp đơn giản giải thích, bay qua phế tích, lập tức thấy được Độc Cô Dật Hiên bị trấn áp.

Độc Cô Dật Hiên đã sớm nghe được động tĩn , ban đầu còn nghĩ rằng chỉ có Độc Cô Thiên Diệp, sau đó nghe thấy đối thoại, hắn trực tiếp đứng lên giữa trận pháp, kích động nhìn người đi vào.

"Gia gia, nãi nãi..." Độc Cô Dật Hiên hô.

"Dật Hiên!" Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Cô Dật Hiên, hai bước chạy qua.

"Nãi nãi, sao các ngươi lại đến đây?" Độc Cô Dật Hiên nhìn Phượng Tam Muội và Độc Cô Vân Hằng, nghĩ đến lúc trước vì mình, mà Độc Cô Vân Hằng bị thương hôn mê, cảnh tượng nãi nãi mang theo tộc nhân đi ra quyết tử chiến với thần điện.

"Chúng ta đến thăm ngươi." Nhìn thấy cháu mình bị trấn áp gầy yếu, Độc Cô Vân Hằng rất đau lòng. Mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, Độc Cô Dật Hiên vẫn luôn là đứa cháu trai hắn vừa nghĩ đến đã thấy tự hào, đương nhiên, bây giờ còn thêm một đứa cháu cố gái làm hắn yêu thương không thôi.

Thật ra khí sắc của Độc Cô Dật Hiên đã tốt hơn trước nhiều, linh quả của Độc Cô Thiên Diệp, bổ sung lại nguyên khí hắn bị xói mòn mấy năm nay.

"Cha, hôm nay chúng ta tới tới cứu cha ra ." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Con đã tìm được phương pháp phá giải trận pháp, giờ chỉ cần nghiên cứu đối lập, điều chỉnh độ mạnh yếu một chút là được rồi."

Độc Cô Thiên Diệp lấy ra trận pháp nàng nghiên cứu xong lại thôi diễn một lần, xác định không có vấn đề, mới nói với ba người đang nói chuyện phiếm: "Con phải bắt đầu. Cha đứng ở giữa trận pháp đi."

Phượng Tam Muội và Độc Cô Vân Hằng cũng tránh ra, vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Độc Cô Thiên Diệp minh tưởng một lát, khởi động lĩnh vực của mình, nhét toàn bộ vào trong lĩnh vực. Nếu đến lúc đó hủy trận gì thì còn có thể khống chế nó một chút.

"Lĩnh vực!"

Ba người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tuy rằng đã biết nàng rất biến thái, nhưng sau khi lĩnh vực triển khai, bọn họ vẫn hung hăng kinh ngạc một chút. Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, nhưng cũng không vào lúc hai mươi tuổi lĩnh ngộ ra lĩnh vực! Thậm chí khi hai mươi tuổi ngay cả thần cấp cũng chưa đến!

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp nhết bọn họ vào lĩnh vực thì bắt đầu động thủ phá giải trận pháp, bọn họ thì đánh giá lĩnh vực của nàng. Phát hiện lĩnh vực của nàng rộng lớn hơn lĩnh vực của người bình thường rất nhiều, hơn nữa nhiệt độ của hỏa diễm bên trong cũng cao hơn bình thường!

Độc Cô Thiên Diệp nhớ lại từng bước từng bước, trước tiên bảo vệ mắt trận, sau đó tạo tiểu trận, trong nháy mắt rút trận thạch ra, khởi động tiểu trận, chống đỡ toàn bộ đại trận. Làm xong bước này, Độc Cô Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Bước đầu tiên mấu chốt nhất thành công, nàng bắt đầu phá giải bước tiếp theo, có lẽ do nhiệt độ bên trong cao, người có vẻ khẩn trương, trên trán của nàng đều là mồ hôi.

Cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp khẩn trương, bọn Độc Cô Vân Hằng họ cũng không ồn ào, chỉ nhìn nàng phá trận, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.

Độc Cô Thiên Diệp lấy khối trận thạch kia ra đặt sang một bên, sau đó tiếp tục bước tiếp theo. Mười mấy giờ sau, cuối cùng nàng phá giải xong toàn bộ đại trận.

"Đinh."

Khi Độc Cô Thiên Diệp rút ra trận thạch cuối cùng, đại trận phát ra một tiếng vang thanh thúy, ánh sáng lóng lánh cũng ảm đạm xuống.

"Cha, giờ cha có thể ra." Độc Cô Thiên Diệp có chút hư thoát nói.

Độc Cô Dật Hiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp còn đang lau mồ hôi, một cước đi ra, đi đến bên người nàng, ôm nàng vào lòng.

"Vất vả con, con của cha."

Mới đầu Độc Cô Thiên Diệp có chút không được tự nhiên, nhưng nghe thấy tiếng ‘con’ của hắn, làm cho nàng lập tức tiếp nhận thân phận phụ thân. Độc Cô Dật Hiên bế Độc Cô Thiên Diệp một lát, buông nàng ra, đi đến trước mặt Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội, cúi đầu nói: "Gia gia, nãi nãi, làm hai người vất vả ."

Độc Cô Vân Hằng vỗ bả vai Độc Cô Dật Hiên, cảm thấy hắn gầy chỉ còn thừa da, đau lòng nói: "Đi ra thì tốt rồi !"

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi lĩnh vực, sau đó thu thập toàn bộ trận thạch, nói với bọn họ: "Chúng ta đi về trước đi."

Nơi này quả thực không phải một chỗ tốt để ôn chuyện, sau khi bọn họ rời khỏi, Độc Cô Thiên Diệp để Giáng Vực lại bày ra huyễn trận, làm cho thoạt nhìn giống như lúc ban đầu. Xác định linh thú này sẽ không phát hiện chạy đi mật báo, bọn họ mới ngồi tiểu Hỏa rời khỏi hỏa diễm thâm uyên.

Ốc đảo

Giải Băng luôn luôn đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hỏa diễm thâm uyên. Khi bọn Độc Cô Thiên Diệp họ xuất hiện, nàng nhịn không được lập tức bay qua, trực tiếp đi tới trên lưng tiểu Hỏa.

Độc Cô Dật Hiên xa xa đã nhìn thấy mẫu thân mình bay lại đây, hắn còn chưa nói gì, Giải Băng đã một phen ôm hắn, nước mắt ào ào chảy xuống dưới.

"Nương, con đã về!" Độc Cô Dật Hiên thay nàng lau nước mắt nói.

"Tốt, tốt, cuối cùng đã trở lại." Cho dù Độc Cô Dật Hiên đã hơn một trăm tuổi , nhưng là trong mắt nàng, hắn vẫn là tiểu nhi tử của nàng.

"Tốt lắm, có cái gì đi về nói sau." Độc Cô Vân Hằng nhìn Giải Băng kích động, nói.

Hác Bằng Du và Tử Tiêu cũng phát hiện bọn họ, Độc Cô Thiên Diệp mang theo bọn họ, bay đi Độc Cô gia tộc.

Trên đường Giải Băng vẫn nhìn Độc Cô Dật Hiên, nhìn dáng vẻ gầy trơ xương của hắn, nước mắt trong mắt lại chảy xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn, nói: "Nãi nãi, cha như vậy chỉ là do mấy năm nay linh lực hao tổn rất nghiêm trọng thôi. Trở về dưỡng một thời gian là tốt rồi."

"Ừ, ta biết. Vất vả con, Thiên Diệp." Giải Băng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, vui mừng nói.

Tiểu Hỏa bay hai ba ngày, mang theo bọn họ về Độc Cô gia tộc. Sau khi trở về đương nhiên Độc Cô Dật Hiên về viện của hắn ở, Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận kiểm tra một lần cho hắn, mới chính thức quyết tâm. Thân thể hắn cũng không có trở ngại gì, trừ bỏ thiếu hụt một chút, không có vấn đề khác.

Sau khi kiểm tra xong rồi về sau, Độc Cô Thiên Diệp nói với bọn Độc Cô Vân Hằng: "Thân thể cha không có vấn đề gì, con điều trị cho cha một đoạn thời gian là được. Không bao lâu có thể khôi phục lại."

Nghe được nói Độc Cô Dật Hiên không có vấn đề, bốn vị lão nhân mới yên lòng. Bốn vị bá bá của Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy tin tức Độc Cô Dật Hiên được cứu về đều chạy đến, nhìn thấy hắn thì kích động vây quanh hắn nói chuyện, Độc Cô Dật Lan vui vẻ nhất, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện khóe mắt hắn sáng trong suốt, chắc là vui vẻ rơi lệ .

Độc Cô Dật Lan bị Độc Cô Thiên Diệp nhìn thì hơi ngượng ngùng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, từ nhẫn không gian lấy ra thiệp mời màu đỏ, đưa cho Độc Cô Thiên Diệp.

"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy, mở ra, nhìn thấy là một cái thiệp mời.

"Đây là thiệp mời Hắc Bạch Vô Thường phái người chuyển tới, nói là Thần điện phát đến Công hội Luyện đan sư, mời con đi tổng điện thần điện làm khách." Độc Cô Dật Lan giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.