Tôi dừng bước, giữ nguyên tư thế quay lưng về phía hắn, trong lòng có chút lo sợ.
Hắn muốn trách phạt tôi? Nhưng tôi bảo vệ bản thân mình thì có gì là sai? Chẳng lẽ phải đứng yên cho Cửu An tát?
Hắn vòng tay ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm vai hít thật sâu: “Anh nhớ em.”
Tim tôi như có gì đang tan ra.
Hắn hôn lên cổ, lên tóc, sau cùng là quay người tôi lại, bắt tôi mặt đối mặt với hắn: “Em có nhớ anh không?”
Tôi gật đầu, không nói.
Thật ra giữa hai chúng tôi, người có khuynh hướng lãng mạn lại là Phong Hiểu Hàn, còn tôi lại thiên về thực tế, ít nói những câu mật ngọt, cũng không biết nên thể hiện tình cảm như thế nào.
“Tại sao mấy ngày qua không gọi điện thoại cho anh?”
“Em bận quá…”
Tôi bận thật.
Mà là bận đối phó với mấy đồng nghiệp kia.
Bình thường có hắn ở đây, bọn họ đều nhẫn nhịn, tới lúc hắn đi công tác liền bắt tay nhau hành tôi muốn ra bã.
Cũng may là hắn đi chỉ một vài ngày, hắn mà đi cả tháng thì tôi không biết mình có trụ nổi không nữa.
“Lúc anh đi có ai bắt nạt em không?”
Tôi không vội trả lời, cân nhắc một chút rồi lắc đầu.
Sự nghiệp của Phong Hiểu Hàn chỉ mới bắt đầu, tôi không thể vì mấy trò trẻ con kia mà để hắn bù đầu bù cổ xử lý được.
Tôi cười lắc đầu: “Làm gì có ai dám bắt nạt em.
Anh không thấy Cửu An còn bị em đánh à?”
Chỉ lạ ở chỗ lần này Phong Hiểu Hàn nhìn tôi chăm chú, nhìn đến nỗi nụ cười trên mặt tôi sượng ngắt.
Hắn hôn lên má tôi, đôi mắt kia càng thêm phần sâu thẳm khiến tôi không tài nào đoán được ý định tiếp theo: “Em đó.
Từ trước đến giờ toàn nói dối thôi.”
Dứt lời, hắn bế tôi, đặt tôi ngồi lên bàn làm việc rộng rãi trong phòng.
Hắn hôn lên môi, dời nụ hôn xuống cổ, tay chạm vào cúc áo sơ mi muốn cởi ra.
Tôi hoang mang giữ tay hắn lại:
“Phong Hiểu Hàn, đây là phòng làm việc! Có camera đấy!”
Tiếng thở càng thêm nặng nề như đã đè nén cảm xúc rất lâu: “Yên tâm.
Camera phòng anh chỉ có mỗi anh được xem thôi.”
“Như vậy cũng không được.
Sẽ có người ra vào mà!”
Quan hệ giữa tôi và hắn đã bị đồn đại khắp công ty rồi, giờ mà tôi ở trong phòng này cả tiếng đồng nghiệp chẳng lẽ không ai nghi ngờ?
Nhưng cảm xúc của hắn hôm nay có phần hơi kích động, tôi không tránh né được, bị hắn ép vòng chân qua hông, cảm nhận vật nóng rực to lớn đang chạm vào da thịt.
Áo sơ mi bên trên bị cởi ra, váy vén cao lên, tay hắn chạm vào quần tất của tôi mân mê thật lâu: “Em đúng là ngốc lắm!”
“Sao… sao lại mắng em?”
Tôi thở hổn hển trước sự vuốt v e của Phong Hiểu Hàn.
Chẳng phải đã giao kèo ở công ty không yêu đương hay sao? Bây giờ hắn muốn lật kèo?
“Yên Sơ, nếu chúng ta không chia tay thì bây giờ đã kết hôn rồi, đúng không?”
Chóp mũi tôi nóng lên, một giọt nước mắt rơi xuống nhưng ngay sau đó tôi đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Bảy năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng không nhớ về chuyện đó.
Dặn lòng tất cả chỉ là tình yêu tuổi học trò, sau này sẽ quên mà thôi.
Nhưng càng trốn tránh, thứ tình cảm ấy càng khắc sâu vào tâm trí hơn.
“Tại sao không trả lời anh, hửm?”
Hắn đưa vật đó chôn vào nơi riêng tư của tôi, dùng sức ra vào.
Tôi cắn môi thật chặt, cố gắng không để bản thân kêu lên.
Nếu để bên ngoài nghe thấy thì tôi có mọc miệng khắp thân cũng không giải thích được.
Nhưng Phong Hiểu Hàn làm gì để tôi được như ý nguyện.
Hắn đưa tay chạm lên môi tôi, dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, đừng cắn môi.
Cắn anh này.”
Nói rồi ôm tôi vào lòng, điên cuồng đưa đẩy.
Vật bên trong dường như to hơn, chạm sâu đến tận cùng khiến tôi run rẩy.
Tôi chịu không nổi liền cầu xin: “Phong Hiểu Hàn, chậm… chậm một chút… đừng…”
Làm ơn tiết chế chút đi! Đây là văn phòng mà!
Hắn hôn tôi, gặm c ắn da thịt, tôi thì vẫn không ngừng kêu lên: “Đừng… ở cổ… sẽ bị người khác thấy…”
Hắn lật người tôi lại, để tôi cong mông đón nhận.
Tôi không chịu được k1ch thích này, nước mắt s1nh lý cũng tuôn trào.
Mới xa nhau có vài ngày thôi, hắn đói khát đến vậy ư?
“Mèo ngoan, có thoải mái không?”
Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
“Ngoan, trả lời anh.
Nếu không nói gì anh sẽ làm đến khi em trả lời mới thôi.”
“A… thoải… thoải mái… dừng lại đi!”
“Nếu thoải mái thì anh sẽ tiếp tục vậy.
Bên dưới chặt muốn chết, em đừng dối lòng.”
Đồ lừa đảo!
Dưới sự dẫn dắt điêu luyện của hắn, tôi đạt đến cao trào ngay sau đó.
Tiếng th ở dốc không ngừng bật ra.
Đầu óc chẳng suy nghĩ được gì, chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Phong Hiểu Hàn ra vào một hồi, rồi cũng rót hết d*c vọng vào người tôi.
Tôi thấy hắn đúng là điên rồi.
Nếu không sao lại làm chuyện này ngay văn phòng chứ?
Hắn hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, khẽ nói với tôi: “Yên Sơ, anh yêu em.”
Tôi vòng tay ôm lấy hắn, trong lòng không ngừng đáp lại rằng tôi cũng thế!
“Bây giờ anh muốn hỏi lại lần nữa.
Ai đã bắt nạt em?”
Hừ! Tôi biết ngay không qua mặt được hắn mà!
“Chỉ là chuyện vặt thôi, anh đừng căng thẳng như vậy.”
“Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa.” Hắn đưa tay vuốt má tôi: “Cửu An đánh em ư?”