Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 93: 93: Ở Nhà Một Mình




Phạm Văn Phong rất bất ngờ!

Lý Thi Vân nói như vậy là rõ ràng cô đã biết gì đó.

Nhưng nếu đã biết mà còn đồng ý giúp đỡ mình thì lại có chút kỳ lạ.

Vì vậy Phạm Văn Phong nhìn vào mắt cô, nghi ngờ hỏi: "Cô hẳn đã biết tôi muốn làm gì nhưng vẫn đồng ý giúp tôi?"

"Đúng vậy, anh phải giúp Mạc Kiều Lan, còn muốn xử lý chuyện của Trần Vũ Hà đúng không?" Lý Thi Vân hỏi.

"Đúng, chính là như vậy.

" Phạm Văn Phong gật đầu một cái.

"Vậy tôi cũng có thể giúp anh!" Lý Thi Vân nói.

Phạm Văn Phong trợn to hai mắt: "Tại sao? Chẳng lẽ cô không ghen?"

Lý Thi Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Đương nhiên ghen!"

Phạm Văn Phong vừa nghe thế, trong lòng nhất thời cảm thấy ngòn ngọt, cũng thấy thật ấm áp!

Cô nói như vậy cũng đồng nghĩa với thừa nhận thích mình, chỉ có điều nếu đã ghen mà còn muốn ra tay giúp mình giải quyết chuyện phiền phức của Mạc Kiều Lan thì chuyện này có chút kỳ lạ.

Nhìn thấy trong mắt cô lộ ra thần sắc phức tạp, Phạm Văn Phong có chút kinh ngạc: "Tại sao lại làm như vậy?"

"Tôi không giúp anh thì cũng sẽ có người giành nhau tới giúp anh một tay, bất kể anh cần gì cũng sẽ có người nhanh chóng đưa đến trước mặt anh!" Lý Thi Vân hơi bĩu môi, ánh mắt lấp lánh nhìn anh nói tiếp: "Cho nên thay vì để người khác đến lấy lòng anh thì không bằng để anh thiếu tôi một ân huệ!"

Phạm Văn Phong nghe vậy thì có chút khó hiểu, gãi đầu một cái: "Cô nói những người đó là ai?"

"Bây giờ chú ý tới anh chỉ có nhà họ Lý chúng tôi, nhưng với danh tiếng càng ngày càng lớn của anh thì sẽ có rất nhiều gia tộc lớn hoặc các tập đoàn tài chính để mắt tới anh.

" Lý Thi Vân nhàn nhạt nói.

"À, tôi biết rồi, cây cao dễ gặp gió lớn phải không?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Chính là ý này!" Lý Thi Vân gật đầu một cái.

Phạm Văn Phong bừng tỉnh, thản nhiên nói: "Người khác giúp tôi đều là vì muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, nhưng cô nhất định không phải như vậy, đúng không?"

Cơ thể Lý Thi Vân hơi run lên một cái nhưng cũng không nói lời nào, hồi lâu sau mới thở dài: "Nếu như tôi nói đây cũng là mưu kế của gia tộc, là ông nội bảo tôi làm như vậy, anh sẽ nghĩ như thế nào?"

Phạm Văn Phong hơi sửng sốt, ngay sau đó lại lắc đầu một cái: "Tôi chỉ chấp nhận cô, không chấp nhận gia tộc cô, đương nhiên, nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ thì tôi vẫn sẽ giúp.

"

Anh nói như vậy khiến cho Lý Thi Vân có chút bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, cuối cùng vẫn thở dài: "Được rồi.

"

Nói xong cô xoay người định đi, Phạm Văn Phong thấy vậy vội vàng bước đến kéo tay cô lại: "Cô giận hả?"

"Không có, tôi sẽ không can thiệp vào ý định của anh, nếu như anh muốn phát triển bằng năng lực của mình thì tôi cũng sẽ dốc hết sức giúp anh.

" Lý Thi Vân nói.

Đáy lòng Phạm Văn Phong nhất thời cảm động, rất muốn ôm lấy cô lần nữa, đáng tiếc ngay lúc này lại có ánh đèn pin chiếu tới từ xa, Lý Thi Vân vội vàng rút bàn tay nhỏ bé của mình lại.

"Ai vậy? Mò mẫm cái gì đó?" Phạm Văn Phong khó chịu trong lòng la lớn.

"Anh Phạm Văn Phong, là em.

" Giọng nói sợ sệt của Hoa Hòe truyền lại.

Phạm Văn Phong vừa nghe là cô ấy thì những bực tức trong lòng lập tức biến mất, thế là lập tức bước tới hỏi: "Sao vậy Hoa Hòe? Đêm khuya em còn ra đây làm gì?"

"Em tới tìm anh lấy một ít thuốc, lần trước không phải anh đã nói vậy sao?" Hoa Hòe hỏi.

"Đúng đúng, anh nhớ ra rồi!" Phạm Văn Phong vỗ đầu một cái.

Đi đến cổng nhà, Lý Thi Vân không có vào cửa mà trở về khu tập thể trong thôn.

Phạm Văn Phong tìm lấy mấy viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay Hoa Hòe: "Một lần uống một viên, cách hai ngày uống một lần là được, qua mấy ngày thân thể em sẽ không sao.

"

"Dạ, cảm ơn anh.

" Hoa Hòe cúi đầu nói.

Thấy cô ấy không có ý rời đi, Phạm Văn Phong có chút tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Mặc dù cúi đầu nhưng Phạm Văn Phong vẫn có thể thấy khuôn mặt cô ấy thẹn thùng đỏ lên, đáy lòng không kiềm được run lên một cái.

Mà Hoa Hòe vẫn cắn môi, từ đầu đến cuối vẫn không thể mở miệng, cuối cùng dứt khoát lắc đầu một cái: "Không, không sao, em về nhà trước!"

Nói xong cô ấy vội vã chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đã vấp ngưỡng cửa té xuống!

Phạm Văn Phong nhất thời không biết nói gì, nha đầu này xảy ra chuyện gì vậy, xấu hổ thế làm gì?

Nhìn bóng dáng cô ấy đi xa, sau khi ánh đèn pin chiếu đến trong thôn biến mất, anh mới xoay người trở về phòng, đóng cửa lại chuẩn bị ngủ.

Nằm ở trên giường, anh nhớ lại những lời mới nãy của Lý Thi Vân, không ngờ lúc này điện thoại di động lại đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Hoa Hòe gửi tới: "Anh, anh đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, em về đến nhà rồi à?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Dạ.

"

Hoa Hòe chỉ đáp lại một chữ, Phạm Văn Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, thế là lập tức hỏi: "Mới vừa rồi em sao vậy? Giống như vừa căng thẳng vừa xấu hổ.

"

Hoa Hòe bên kia qua mấy phút mới trả lời, có điều lại không trả lời vấn đề của anh mà nói: "Anh, tối nay đừng ngủ, tán gẫu với em một đêm được không?"

"Hả? Nói chuyện cả đêm?" Phạm Văn Phong trả lời lại một câu, còn gửi thêm một icon trợn mắt há hốc mồm.

Hoa Hòe bên kia lại lần nữa yên lặng, mấy phút sau mới nói: "Không thì thôi đi, chẳng qua là em có hơi sợ, không dám ngủ.

"

Phạm Văn Phong xem xong lập tức hỏi: "Sao vậy? Em ở nhà một mình?"

"Đúng vậy, mẹ em về nhà ngoại rồi, bảo em ở lại coi chừng nhà.

"

Thấy Hoa Hòe nhắn lại những lời này, Phạm Văn Phong lập tức hiểu ra!

Nha đầu này ở nhà một mình nên sợ, mới vừa rồi là định nhờ mình đến bầu bạn, nhưng dù sao cũng là con gái, muốn mời một người đàn ông đến nhà mình, những lời này phải nói ra miệng như thế nào đây?

Hiểu ra điều này, Phạm Văn Phong cảm giác nhịp đập tim mình hơi tăng nhanh, cân nhắc một chút mới trả lời: "Thì ra em sợ ở nhà một mình, không vấn đề, anh đến bầu bạn với em!"

"Chuyện này, được không?" Hoa Hòe hỏi.

Phạm Văn Phong cười ha ha trả lời lại với giọng nghiêm túc: "Không sao, không để cho người khác nhìn thấy là được, anh cũng sẽ không ăn hiếp em.

"

Hoa Hòe lần này trầm mặc mấy phút, ngay lúc Phạm Văn Phong sắp chờ không được cô ấy mới trả lời một câu: "Được rồi, em để cửa cho anh.

"

"Đến ngay.

"

Phạm Văn Phong phịch một tiếng từ trên giường ngồi dậy, vội vàng đứng lên mặc quần áo vào, sau đó đi ra khỏi nhà!

Không tới hai phút anh đã đến ngoài sân nhà Hoa Hòe, nhìn thấy trong nhà đen thui như không có mở đèn, vì vậy anh vụt một cái leo tường mà vào, đi thẳng đến cửa nhà.

Nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, phát hiện cửa nhà quả nhiên không có khóa trái, Phạm Văn Phong bước vào cửa, sau đó quay đầu khóa trái cửa lại.

Trong nhà tối đen, anh rón rén đi tới cửa phòng vén rèm cửa ra nhìn vào trong một cái.

Một người lẳng lặng nằm trên giường, dáng người thướt tha kia chính là Hoa Hòe.

"Anh?"

Hoa Hòe đã nghe thấy tiếng động ở cửa phòng, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng, vì vậy ngẩng đầu cẩn thận hỏi.

"Đừng sợ, là anh, sao lại không mở đèn?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Em, em sợ.

" Hoa Hòe nói rất nhỏ.

Mở đèn, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau, dù sao cũng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, Hoa Hòe cảm thấy mình nhất định sẽ ngại chết mất cho nên dứt khoát tắt đèn.

Phạm Văn Phong hiểu rõ, khẽ mỉm cười rồi lên giường nằm xuống bên cạnh cô ấy.

Tiếng tim đập thình thịch vang lên, đương nhiên không phải của anh mà là Hoa Hòe căng thẳng sắp không chịu được rồi.

"Thím Quế Hoa cũng thiệt là, sao lại dám để em ở nhà một mình!" Để phá vỡ sự lúng túng, Phạm Văn Phong nhẹ giọng nói.

Hoa Hòe im lặng một chút: "Thật ra thì cũng không sao, chỉ là em nhát gan, luôn cảm thấy trong sân giống như có người đi đi lại lại.

"

Phạm Văn Phong cười một tiếng: "Đừng sợ, có anh ở đây, em yên tâm ngủ đi.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.