Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 86: 86: Xấu Hổ Thuê Phòng




Phạm Văn Phong nghe xong sửng sốt hỏi: “Vì sao?”

"Xem ra cậu cũng không hiểu hết được, khi sử dụng thuốc Đông y phải chú ý tới việc nó sinh tác dụng phụ tương khắc, những dược liệu cậu đưa này đều có một chút khắc nhau.

Nếu cùng được chế biến, uống vào người có thể gây chết người đó!” Ông cụ chậm rãi nói rằng.

"Vậy ư?” Phạm Văn Phong cũng sửng sốt một chút.

Những phương thuốc này anh dựa theo bí quyết Thần Nông mà kết hợp vào để chế ra Kế Tục Đan cũng được điều chế như vậy, làm sao có thể có độc được?

Tròng mắt khẽ đảo quanh một chút, anh lập tức vừa cười vừa nói: “Ông hiểu lầm rồi, thuốc này không phải để uống mà là thoa ngoài da, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ông cụ bày ra vẻ mặt hoài nghi, ông ta nghiên cứu dược liệu cũng vài chục năm nay rồi, thuốc Đông y thoa ngoài da cũng không phải là không có nhưng những vị thuốc kết hợp nhưng Phạm Văn Phòng vừa đưa thực sự là chưa từng gặp.

Vì vậy ông cụ nghi ngờ hỏi: “Cậu lấy phương thức kết hợp này từ đâu ra, tại sao tôi chưa từng được nghe qua vậy?”

"Ông đừng hỏi kỹ như vậy nữa.

Tôi còn đang vội cứu người, ông có thể bán thuốc này cho tôi không? Nếu không để tôi đi nhà khác.” Phạm Văn Phong bất đắc dĩ nói.

Ông cụ nhìn anh một cái, hơi do dự một chút rồi gật đầu: “Tôi có thể bán cho cậu nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Phạm Văn Phong sửng sốt: “Điều kiện gì?”

"Tôi muốn nhìn thấy hiệu quả sau khi cậu sử dụng nó.” Ông cụ đáp.

Yêu cầu này quả thực có chút ngoài ý muốn của Phạm Văn Phong, sau khi suy nghĩ một chút anh liền gật đầu: “Cũng được, tôi không muốn lãng phí thời gian, Ông cứ đưa thuốc rồi tôi sẽ cho ông xem hiệu quả!”

"Được chỉ mong cậu nói lời giữ lời!”

Ông cụ hé ra danh thiếp của mình, sau đó đem dược phẩm trên bàn phân loại ra từng chút, tỉ mỉ đóng gói rồi cất vào từng túi một.

Những thứ này cũng không phải dược liệu gì quý giá cộng lại chỉ tốn có vài chục ngàn, Phạm Văn Phong mang theo túi đi ra cửa rồi trèo lên xe của Mạc Kiều Lan.

“Mua xong rồi ư?” Mạc Kiều Lan hỏi.

"Ừ, hiện tại tôi cần một nơi để đặc chế thuốc, chúng ta tìm một gian phòng nào đó đi.” Phạm Văn Phong gật đầu nói.

Mạc Kiều Lan có chút không hiểu, lắp ba lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy tới quán của tôi không được ư”

"Từ đây qua đó có chút xa, từ đâyqua tới đó lại làm lãng phí thời gian.” Phạm Văn Phong lên tiếng đáp.

"Vậy được rồi.”

Tim Mạc Kiều Lan đập loạn không ngừng, tuy rằng bọn họ muốn thuê một căn phòng để làm chuyện chính đáng nhưng thực sự cô nam quả nữ ở cùng một phòng luôn cảm thấy có chút mập mờ.

Trong tính cách của cô vẫn có đôi chút bảo thủ, nên đương nhiên trên mặt cũng không giấu được vẻ phiếm hồng.

Phạm Văn Phong nhìn vẻ xấu hổ của cô, thầm nghĩ thật quả là tốt.

Con gái bây giờ nghe đến hai từ thuê phòng mà mặt đỏ xấu hổ quả thật cũng không thấy nhiều.

Xe trở lại quán rượu bên cạnh, mới tới cửa, Phạm Văn Phong đã quay đầu hỏi: “Nếu không trong thời gian tôi điều chế thuốc chị có thể ở trên xe chờ tôi cũng được.

Tôi sẽ xong nhanh rồi xuống thôi.”

Mạc Kiều Lan vốn định gật đầu đáp ứng nhưng lập tức nhớ tới việc anh đang giúp người thân của mình.

Nếu làm vậy quả thực cũng không hay liền đỏ mặt lắc đầu: “Để tôi với cậu cùng vào, quán rượu này dành cho giới tiêu xài xa xỉ, làm sao có thể để cậu dùng tiền của cậu được chứ?”

Nói xong cô cất bước đi vào trong sảnh lớn, Phạm Văn Phong cũng chỉ đành đi vào theo.

Đi tới trước sảnh, nhìn sắc mặt Mạc Kiều Lan hồng hồng, nhân viên lễ tân nói: “Xin hỏi, cô muốn thuê phòng nào?”

Lễ tân có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt rồi tự nhủ chắc không phải đâu, một cô gái xinh đẹp thẹn thùng như vậy mà lại muốn tới đây thuê một căn phòng ư?

Tuy nhiên dựa vào tố chất của ngành phục vụ, cho dù cô ta kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lập tức mỉm cười nói: “Cô chỉ cần trình thẻ căn cước là được rồi, xin hỏi cô muốn phòng như thế nào?”

"Cho tôi một căn phòng nào cũng được, dù sao chúng tôi cũng không thuê lâu.” Phạm Văn Phong lúc này đi tới nhanh chóng nói.

Lễ tân vô cùng ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn anh, thầm nghĩ người đàn ông này thật hài hước, vậy mà còn tự nói thời gian làm của mình không lâu?

Vừa nhìn nét mặt của cô ta Phạm Văn Phong cũng biết là hiểu lầm, nhanh lên giải thích: “Không phải như cô nghĩ đâu.

Mau làm thủ tục cho chúng tôi đi!”

"Xin lỗi tiên sinh, quán của chúng tôi không cung cấp phòng theo giờ vào ban đêm.

Hiện tại vào ở thì phải trả phòng trước hai giờ chiều nay.” Lễ tân mỉm cười lịch sự nói.

Phạm Văn Phong sửng sốt, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cũng được, tuy nhiên vậy thì có hơi lãng phí tiền thuê.”

Lễ tân không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này là như thế nào đây? Có một cô gái xinh đẹp đi thuê phòng cùng mà còn tiếc tiền cái gì chứ?

Kết quả Mạc Kiều Lan đưa chứng minh thư của mình xong liền rút ra một tấm thẻ: “Thanh toán cho tôi đi, tôi quẹt thẻ nhé.”

"Được, được ạ.”

Lễ tân lại càng mờ mịt không hiểu, cô gái này tới mướn phòng lại chủ động trả tiền luôn, thật đúng là lần đầu tiên gặp được trường hợp này.

Xong xuôi thủ tục, cô ta đưa một tấm thẻ phòng ra: “Hai vị, đã xong rồi ạ.”

Phạm Văn Phong nhìn thoáng qua hỏi: “Gì đây? Không có chìa khóa phòng sao?”

"Á, thẻ này chính là chìa khóa đó.

Nếu anh lên lầu mà không biết sử dụng sẽ có nhân viên mở ra giúp anh.” Lễ tân nhanh chóng tiếp lời.

Phạm Văn Phong gật đầu, quay đầu nhìn về phía Mạc Kiều Lan: “Vậy chúng ta lên đi, tranh thủ thời gian!”

"Ừ.” Sắc mặt của Mạc Kiều Lan vẫn hồng hào như cũ, cô khẽ gật gật rồi đi phía sau anh.

Trước quầy thu ngân, hai lễ tân sững sờ đứng đó.

Người kia quay lại nói với người bên cạnh: “Vậy là có ý gì nhỉ? Cô đoán xem hai người này là thế nào đây?”

"Không biết, cái này thì tôi mù tịt!”

.

.

.

.

Phạm Văn Phong và Mạc Kiều Lan lên lầu, dưới sự giúp đỡ của nhân viên trong quán hai người đã thuận lợi vào được phòng thuê.

Trong đó là một phòng ghép, phòng chính và một phòng ngủ.

Không gian bên trong bày biện đồ đạc tinh xảo, quả thật là tiền nào của nấy.

Phạm Văn Phong lần đầu tiên đến nơi như vậy, anh nhìn Đông nhìn Tây, lát sau quay sang Mạc Kiều Lan nói: “Ngồi đây chờ tôi một chút tôi đi vào phòng ngủ.”

“Gì cơ? Chế thuốc cũng cần phải ngả lưng ư?” Mạc Kiều Lan ngạc nhiên hỏi.

Phạm Văn Phong cảm thấy có chút đau đầu đáp: “Ha, thực ra tôi cũng không muốn giấu chị nhưng chủ yếu quá trình chế thuốc quá rắc rối, tôi cũng không thể giải thích kỹ càng với chị được.”

"À, hóa ra là như vậy, vậy cậu đi đi, tôi ở bên ngoài chờ cũng được.” Mạc Kiều Lan gật đầu nói.

Nếu người nói là Trần Vũ Hà thì cô nhất định sẽ không quan tâm, nhưng vì người nói là Phạm Văn Phong nên cô càng hiếu kỳ muốn được nhìn thấy.

Tuy nhiên Mạc Kiều Lan vẫn nói lời giữ lời, không muốn làm phiền hay trái ý Phạm Văn Phong.

Quá trình chế thuốc rất đơn giản, chỉ tốn hơn mười phút Phạm Văn Phong đã từ trong phòng ngủ đi ra.

Mạc Kiều Lan vừa mới ngồi xuống một lát, thấy anh đi ra liền hỏi: “Cậu cần gì sao?”

"Không, tôi luyện xong rồi, chúng ta đi thôi.” Phạm Văn Phong cười nói.

"Nhanh như vậy hả?” Mạc Kiều Lan mở to hai mắt nhìn.

Hai người vội vã xuống lầu, đi một quãng đường không xa, cuối cùng cũng tới được bệnh viện.

Hai người nhìn trước cửa phòng bệnh, tất cả những người vây quanh đều đã tản ra, trong phòng giờ chỉ còn hai mẹ con Trần Vũ Hà mà thôi.

Mà Trần Cương nằm trên giường bệnh lúc này đã mở mắt, mặt nạ hô hấp cũng đã được cởi bỏ.

Thấy Phạm Văn Phong trở về, Trần Vũ Hà lập tức đã chạy tới ôm lấy cánh tay của anh nói: “Anh thật lợi hại, chỉ dùng một liều thuốc như vậy đã cứu được cha tôi.

Vừa rồi tất cả đám người Lão Cố đều bị dọa tới sợ rồi!”

"Không có gì, chút tài mọn mà thôi.” Phạm Văn Phong mỉm cười quay đầu nhìn về phía Trần Cương: “Trần tổng, hiện tại ông thấy thế nào rồi?”

Trần Cương nhìn con gái mình vô cùng thân thiết với Phạm Văn Phong liền gật đầu nhè nhẹ đáp: “Không cần khách khí, cứ gọi chú Trần được rồi.

Cảm ơn thần dược của cậu, tôi cảm thấy rất ổn.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.