Khi mặt trời vừa ló dạng, Phạm Văn Phong đã lái một chiếc xe ba bánh, kéo ba mươi con gà rừng vào thị trấn.
Đối với anh mà nói, mấy ngày nay, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu.
Hôm nay bán một đám, mai kia lại bắt thêm khoảng hơn bốn mươi con gà rừng, vậy là đủ tiền cho Lý Ngọc Mai rồi.
Vừa đến thị trấn, điện thoại của Phạm Văn Phong đột nhiên vang lên, thấy là số không quen, liền bắt máy hỏi: "Ai thế?"
"Anh em, là tôi đây, ông Phó đây nè!"
Vừa nghe là thằng cha mập này, Phạm Văn Phong liền tức giận, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Hôm nay cậu giao gà rừng chưa? Tôi đang đợi cậu ở chợ rau đây này!" Ông Phó hỏi.
Phạm Văn Phong cười nhẹ: "Xin lỗi, hôm nay tôi không lên núi bắt gà nên không có!"
"Hả? Ngày hôm qua cậu nói có mà, vậy không phải đang lừa tôi sao?"
Phạm Văn Phong cười: "Tôi có nói à? Sao tôi lại không nhớ chứ? Ôi, xem tôi này, trí nhớ thật không tốt.
May là tôi không ký hợp đồng với ông đấy, nếu không tôi gặp phải rắc rối rồi.
Lần sau tôi sẽ liên lạc với ông khi bắt được gà rừng.
Thế thôi nhé!"
Nói xong liền cúp điện thoại, Phạm Văn Phong cười nói: "Cho ông lừa gạt tôi, hiện tại ông cũng tự mình lọt hố đi!"
Sau khi đến thị trấn, xe ba gác không đi vào chợ mà đi thẳng đến sân sau của khách sạn Quân Lâm.
Ở phòng bếp sau đã có người đi làm, lập tức có người đi ra hỏi: "Làm gì vậy?"
“Giao hàng đây, hôm qua tôi đã nói với bà chủ Mạc rồi!” Phạm Văn Phong vô cùng lo lắng, lớn tiếng nói.
Người mặc đồng phục đầu bếp nghe vậy vội vàng chạy tới: "Cậu là Phạm Văn Phong hả?"
“Sao, anh biết tôi hả?” Phạm Văn Phong hỏi.
Đầu bếp lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, nhưng bà chủ Mạc đã dặn rồi.
Sau khi anh đến nhất định phải đón tiếp thật chu đáo.
Gà rừng của ngày hôm nay có ở trong xe này không?"
Phạm Văn Phong nghe vậy thì có chút kinh ngạc, tại sao Mạc Kiều Lan lại đột nhiên coi trọng mình như vậy chứ?
Anh đâu biết rằng, trong bữa tiệc tối hôm qua, khách mời ở ba mươi bàn đều hết lời khen ngợi món gà rừng hầm nấm!
Một số người thậm chí còn tìm Mạc Kiều Lan và hỏi cô có phải đã mời được một đầu bếp mới đến quán hay không mà tại sao gà rừng lại có vị ngon như vậy chứ.
Mạc Kiều Lan rất tự hào và nói với mọi người rằng đó là một lô gà rừng tươi mới được mua từ cửa hàng mới, nếu muốn ăn nó thì cô ấy sẽ tiếp tục phục vụ vào ngày mai!
Thế là nhiều người bắt đầu đặt trước, sẵn sàng đưa gia đình và bạn bè đến để dùng thử món này.
Vì chuyện xảy ra đêm qua nên mới có cảnh tượng sáng nay.
Những người ở phòng bếp bắt đầu xua gà rừng vào trong lồ ng, Phạm Văn Phong đứng một bên quan sát, không dằn được mà hỏi: "Hôm nay bà chủ Mạc không tới sao?"
“Lẽ ra là đã tới rồi nhưng không biết vì sao còn chưa tới, anh đừng lo, không thiếu tiền của anh đâu!” Đầu bếp tiếp đãi anh nói.
Phạm Văn Phong mỉm cười không nói gì, tiền chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu anh muốn nhìn thấy Mạc Kiều Lan, đương nhiên nhìn gái đẹp thì nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Đang lúc bận rộn, từ cửa sân truyền đến một tiếng quát giận dữ: "Được lắm, nhóc con, mày lừa tao sao? Rõ ràng đã bắt được gà rừng, vậy mà lại đưa tới đây!"
Phạm Văn Phong quay đầu lại, nhìn thấy ông Phó tức giận đi tới, sắc mặt đỏ bừng!
Không ngờ thằng cha mập này lại là một tên không biết xấu hổ, không biết vừa rồi ông ta có nghe được gì đó từ cuộc nói chuyện hay không mà lại tìm đến chỗ này.
Nhìn thấy ông ta tức giận, Phạm Văn Phong cười hỏi: “Đem đến đây thì sao? Tôi còn chưa tính sổ với ông nữa đó!"
"Tính sổ gì tao? Mày đã hứa hẹn với tao là sẽ chuyển hàng cho tao trước.
Sao mày nói chuyện không uy tín chút nào vậy hả?" Ông Phó tức giận nói.
"Giữ chữ tín với ông làm gì? Mua gà của tôi một trăm năm mươi tệ một con gà rừng, đến đây bán lại lời hai trăm tệ.
Khi dễ tôi là kẻ ngốc hay sao mà còn muốn tôi sẽ tiếp tục bán cho ông?" Phạm Văn Phong cười nhạo hỏi.
Ông Phó sửng sốt: "Mày, làm sao mày biết được chứ?"
“Vô nghĩa, nếu tôi không biết, vậy thì hôm nay nhất định sẽ bị ông lừa gạt tiếp rồi, ông cứ ở đó mà chờ bồi thường tổn thất cho bà chủ Mạc đi nhé!” Phạm Văn Phong chế nhạo.
"Dám chơi tao à? Khi dễ nhà họ Phó tao đây dễ bị bắt nạt sao?" Mặt ông Phó đỏ như mông khỉ, không biết là do kích động hay là do xấu hổ vì bị bóc trần trò lừa đảo.
Phạm Văn Phong không thèm để ý tới ông ta, thấy gà rừng đã bị bắt đi hết, hỏi đầu bếp: "Lên lầu tính tiền đúng không?"
"Vâng, mời cậu đi theo tôi."
Người đầu bếp mặc kệ bọn họ cãi nhau mà quay lại và đi vào trong nhà.
Phạm Văn Phong cất bước đuổi theo, nhưng ông Phó đã vươn tay kéo cánh tay của anh: “Mày không được đi!"
"Tại sao chứ?"
"Mày đã hứa cung cấp hàng cho tao, nhưng bây giờ mày đã vi phạm hợp đồng.
Phải bồi thường tổn thất cho tao mới được!"
Phạm Văn Phong sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Tôi có ký hợp đồng với ông sao? Có bằng chứng nào cho thấy tôi vi phạm hợp đồng không?"
Ông Phó lắc đầu: "Không, nhưng nếu mày còn muốn tồn tại trong thị trấn này thì tốt nhất đừng chọc tức tao!"
"Tôi đánh ông bây giờ!"
Phạm Văn Phong trợn trừng mắt, ngay khi nắm đấm của anh vừa giơ lên, ông Phó sợ hãi co rút cả người lại, nhanh chóng buông tay ra.
Thấy ông ta sợ hãi như vậy, Phạm Văn Phong khinh thường liếc ông ta một cái, xoay người bước vào cửa.
Lên lầu đi tới phòng kế toán, đầu bếp đang giải thích sự tình với kế toán: "Ba mươi con gà rừng đều tươi ngon, bà chủ Mạc đã thông báo rồi."
“Ừ, người giao hàng đâu?” Một cô gái trẻ đeo kính hỏi.
“Đây, đây!” Phạm Văn Phong vội vàng đi vào.
Hai người nhìn nhau, đồng thời sửng sốt!
"Là cậu à?"
Phạm Văn Phong và cô gái đồng thanh nói.
Cô gái kia tên là Lam Phỉ, cô và Phạm Văn Phong là bạn học thời cấp ba.
Khi còn đi học, hai người bọn họ đã từng có một mối quan hệ tình cảm mập mờ với nhau.
Nhưng sau đó bố của Phạm Văn Phong qua đời nên anh đã bỏ học về nhà, từ đó về sau hai người chưa từng gặp lại nhau.
“Đã lâu không gặp!” Phạm Văn Phong ngạc nhiên nói.
Lam Phỉ cũng hơi kinh ngạc, gật đầu nói: "Đúng vậy, đã năm sáu năm rồi đúng không? Không ngờ lại gặp được cậu ở đây."
“Thì ra mọi người đều biết nhau, vậy hai người nói chuyện với nhau đi, ở phòng bếp tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Đầu bếp nói xong liền xoay người rời đi.
Phạm Văn Phong nhìn Lam Phỉ, nhớ tới khoảng thời gian hai người lén lút truyền giấy ghi chép cho nhau thì trong lòng rung động một hồi, cười hỏi: "Thời gian qua cậu sống có ổn không?"
“Khá ổn, còn cậu thì sao?” Lam Phỉ hỏi.
Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, không vui vẻ mừng rỡ như Phạm Văn Phong.
Sau khi ngạc nhiên, cô ta cư xử như đang gặp một người bạn bình thường.
Phạm Văn Phong nhìn thoáng qua cũng biết đã không gặp nhau mấy năm rồi, chắc hẳn là quen biết rất nhiều người ở ngoài nên đã quên mất mình rồi.
Vì vậy, anh cười cười: "Cũng ổn."
Lam Phỉ đáp một tiếng rồi nhìn xuống tài liệu trong tay: "Hôm nay cậu đưa tới ba mươi con gà rừng.
Dựa theo giá mua bốn trăm một con, tôi sẽ trả cho cậu mười nghìn hai trăm tệ."
Phạm Văn Phong sửng sốt: "Bốn trăm?"
“Ừ, người ở phòng bếp không nói cho cậu biết sao?” Lam Phỉ ngẩng đầu nhìn anh.
“Không, có lẽ là quên mất rồi.” Phạm Văn Phong mỉm cười.
Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, hôm qua Mạc Kiều Lan đã hứa ba trăm năm mươi, hôm nay lại thêm năm mươi tệ, thật tuyệt!
Lam Phỉ lấy ra một gói tiền giấy gói lại, sau đó đếm ra hai nghìn, đưa cho Phạm Văn Phong: "Chỉ cần ký biên nhận nữa là được."
"Được!"
Phạm Văn Phong ký tên, đút tiền vào túi, nhìn Lam Phỉ: "Nếu có thời gian thì ăn một bữa với nhau nhé?"
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho các bạn học cũ, mọi người cùng nhau vui vẻ.” Lam Phỉ gật đầu.
"Được."
Phạm Văn Phong mỉm cười, trong lòng cảm thấy chua xót, thái độ của Lam Phỉ đã quá rõ ràng rồi, anh muốn nhớ nhung tình cảm cũ nhưng trong lòng người ta đã không còn hứng thú đó nữa..