Sáng hôm sau khiTrần An tỉnh dậy thì cảm thấy cả cơ thể mình giống như vừa bị bánh xe cán qua cán lại. Cái nơi khó nói kia cực kỳ nóng rát khó chịu, vòng eo thì đau đớn không thôi.
Nếu có thể diễn tả ngày hôm qua trong một lời nói thì chính là vừa đau khổ vừa sung sướng. Đúng là cái gì khi nếm thử một lần thì biết vị biết cảm giác nhưng nếu làm nhiều quá thì phải chịu khổ mà.
Mặc dù hôm qua Bùi Tuấn rất nhẹ nhàng cũng làm quá trình dạo đâu nhưng của anh thật sự quá lớn không chỉ lớn mà đến khi dạo đầu được nữa chừng thì anh đã hóa cầm thú rồi.
"Đúng là không phải cái gì chỉ cần nằm không cũng sung sướng." Trần An cảm thán nhân sinh rồi nghi hoặc nhìn xung quanh.
Hình như căn phòng hơi yên tĩnh thì phải, cậu chậm rãi xoay đầu sang bên cạnh. À thì ra người nằm bên cạnh đã không thấy đâu, cậu lại xoay đầu tìm kiếm cái điện thoại của mình nhưng đây đâu phải phòng của cậu làm gì có điện thoại đâu.
Ngày hôm qua sau khi tắm xong cậu liền chạy đi thẳng đến đây làm gì có đem theo điện thoại. Đưa tay sờ soạn chỗ ngủ bên cạnh thấy nó lạnh lẽo không còn lưu lại chút hơi ấm nào cậu liền biết người bên cạnh đã rời đi khá lâu rồi.
"Lại chạy, ăn xong rồi chạy thật nhanh." Trần An thở dài. Mà đúng rồi cậu chỉ là thế thân, nhiệm vụ mỗi ngày chính là làm ấm giường chứ có phải yêu đương đâu mà mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy người bên cạnh.
Chớp chớp mắt vài cái cuối cùng cậu cũng bò dậy khỏi giường, nhưng chỉ cần cậu cử động thì cả người đều sẽ đau nhức không thôi, cái nơi cực kỳ khó nói kia cũng nhói lên từng chút từng chút.
Đến khi cậu có thể đứng lên thì cả người đã đầy mồ hôi, thân người không có một mảnh vải che thân.
Trần An nhìn xuống ngực mình thấy đều là dấu gặm cắn thì không khỏi chửi thầm trong lòng 'Bùi Tuấn, anh là chó à'.
Nhưng chửi thì chửi thế nhưng khi đó cậu cũng không phải chỉ có đau đớn nên cũng chỉ có thể bỏ qua.
Trong căn nhà này hiện tại cũng chỉ có cậu, chẳng thèm mặc lại quần áo vào mà cậu từ từ nhấc từng bước chân mà rời khỏi phòng. Thật ra cho dù trong nhà không có người thì cũng hơi ngại ngùng nhưng m* nó cơ thể cậu thật sự rất đau nếu như cúi người nhặt quần áo sau đó lại mặc quần áo vào thì không phải cậu sẽ bị đau đến chết à.
Nếu vậy thì không bằng trần truồng đi về phòng mình ngâm nước nóng một chút cho bớt đau rồi mặc quần áo sau.
Trần An hoàn toàn không hề biết có một người đang xem camera sau khi nhìn thấy cậu không mặc gì mà đi từ phòng anh về đến phòng cậu thì không khỏi đen mặt.
Bùi Tuấn không thể nghĩ nếu anh thật sự để thuộc hạ theo dõi camera trong nhà hoặc để người ta vào nhà giám sát mọi nhất cử nhất động của cậu thì hiện tại không phải người của anh liền bị nhìn thấy hết rồi sao. Cái cơ thể đầy dấu vết kia chỉ cần nhìn thôi liền không hiểu sao cả người liền trở nên khô nóng, tiểu Bùi Tuấn cũng ngo ngoe rục rịch mà nhoi đầu lên.
Anh đen mặt tắt điện thoại trong tay sau đó âm thầm cảm thấy may mắn bởi sự bất đồng của bản thân nên hiện tại mới không khiến mình tức chết.
Trần An sau khi về phòng liền đi vào nhà tắm, hứng nước nóng vào bồn tắm rồi mới chống tay bước vào trong. Ngâm mình vào trong nước ấm khiến cơ thể cậu thả lỏng, nơi đó cũng trở nên ấm áp hơn.
Bởi vì quá thoải mái nên không biết từ lúc nào mà cậu đã ngủ quên. Cho đến khi nước trong bồn trở nên lạnh lẽo thì cậu mới giật mình thức dậy mà đi ra khỏi bồn tắm.
Lau sơ nước trên người sau đó cậu đi ra ngoài đến bên tủ đồ mà lấy đại một bộ mặc vào. Hiện tại bụng của cậu cực kỳ đói, muốn ăn thứ gì đó nhưng cả người lại uể oải mệt mỏi không muốn động tay nấu nướng.
Cậu đi lại bên giường tìm cái điện thoại đã bị quăng ở xó xỉnh nào đó rồi tải vài cái ứng dụng giao đồ ăn nhanh về.
Ngồi trên giường bất đầu lựa những thứ mình thích ăn, cũng mua nhiều một chút cho Bùi Tuấn sau đó bấm giao hàng.
Sau khi nhìn đơn hàng đã được nhận thì cậu mới lệch cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường rồi đi xuống phòng khách chờ thức ăn.
Nhưng đều cậu không ngờ là khi xuống phòng khách nhìn qua khung cửa sổ liền nhìn thấy hoàng hôn từ bên ngoài. Những tia sáng màu cam chiếu lên mặt kiến khiến cả căn nhà tràn ngập sắc màu.
"Đã chiều rồi sao." Trần An kinh ngạc khi nãy cậu không để ý đến giờ giấc trên điện hiện tại mới cầm nó lên rồi nhìn vào con số trên màn hình chờ.
Hiện tại đã là năm giờ hai mươi phút, vậy là cậu đã ngủ cả ngày mà cơ thể cũng chẳng khấm khá lên được. Cái kế hoạch đi xin việc của cậu đã hoàn toàn bể rồi, cậu đành phải tiếp tục ở nhà cho hôm nay ngày mai lại xin sau vậy.
May mắn hiện tại trong điện thoại cậu vẫn có tiền nếu không chắc bản thân phải tức chết, thậm chí mặc kệ sự nhức mỏi của cơ thể mà chạy ra ngoài tìm việc bất kể hiện tại là ngày hay đêm.